3.
“Thức khuya sẽ dẫn đến rối loạn nội tiết tố, ảnh hưởng đến việc điều tiết hormone, không tốt cho quá trình hồi phục của em. Nhớ phải ngủ sớm.”
Lúc 10:30 tối, tin nhắn đến từ Lục Cố Chi còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức. Tôi liếc qua tin nhắn rồi ném điện thoại sang một bên, tiếp tục ngồi nghe Lý Quang Minh chém gió.
“Buổi ghi hình chương trình phổ cập kiến thức Y học số tới anh mời được một bác sĩ đứng đầu ngành, tốt nghiệp Y Havard, 28 tuổi đã làm Phó chủ nhiệm khoa. Thấy quan hệ của anh mày đỉnh không!”
“Thôi xin, ai không biết còn tưởng anh cũng tốt nghiệp Harvard đấy.”
Nghe thấy câu này của tôi, Lý Quang Minh mất cả hứng, gõ đũa lên mặt bàn: “Cái con nhóc này, cả bộ phận kế hoạch còn mỗi em không có người yêu thôi đấy. Em đừng có bỏ lỡ cơ hội này, đến lúc đấy nhớ trang điểm ăn diện cho lồng lộn vô. Đừng có nói anh đây không quan tâm đến em.”
Tôi tiện tay vớ lấy một chai bia, ngửa cổ tu hết nửa chai, ợ một cái rõ to: “Vâng, đến lúc đấy em sẽ mặc một chiếc váy thật ngắn, đi giày cao gót, cưỡi gió đạp sóng, không tán được lão đại ngành y, em đây không mang họ Đinh.”
Nói xong, sau lưng bỗng có một cơn gió lạnh ập đến. Xoa xoa phía sau lưng lạnh ngắt, tôi chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt vô cùng quen thuộc.
“MN! Hình như em uống say rồi, nhìn đâu cũng thấy Lục Cố Chi.”
Tôi chớp chớp mắt, còn chưa hoàn hồn thì Lý Quang Minh đã vội nhảy cẫng lên: “Bác sĩ Lục!”
Thái dương hai bên giật giật, trong đầu tôi nảy ra một đống dự cảm không hề tốt lành gì. Quả nhiên, lời Lý Quang Minh nói tiếp theo đã chứng minh dự cảm của tôi là đúng: “Tiểu Đinh, đây là vị khách quý mà anh vừa kể với em, Lục Cố Chi.”
CMN, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Gió lạnh thổi khiến cho tim tôi cũng lạnh cóng, ngực phải lại bắt đầu co thắt, giật liên tục, giống như thần kinh sắp sụp đổ của tôi ngay lúc này.
Thời còn đi học, Lục Cố Chi vốn chẳng bao giờ hứng thú với các hoạt động của tập thể. Nhưng giờ không biết anh ta lên cơn gì mà lại chấp nhận lời mời của Lý Quang Minh, ngồi trong cái quán ăn sập sệ này, gắng gượng nói chuyện với một đám người không hề quen biết.
Chỗ ngồi của Lục Cố Chi ở ngay bên cạnh tôi, khoảng cách gần đến mức cánh tay của anh ta cứ thỉnh thoảng lại chạm vào khuỷu tay của tôi. Những chỗ bị anh ta chạm vào chẳng hiểu sao cứ nóng rực lên.
Một đám người tụ tập ngồi cùng nhau, công việc hoàn toàn khác nhau nên chả có chủ đề gì để nói cả, ai ngờ quỷ cái Lý Quang Minh lại nghĩ ra một trò chơi dở hơi – Thật hay Thách.
Ban đầu câu hỏi của mọi người khá là tế nhị, sau ba chầu rượu thì bắt đầu náo nhiệt hơn, phạm vi câu hỏi cũng ngày càng đi xa đi sâu hơn.
Sau vài lần thoát thì Lục Cố Chi cũng không tránh khỏi kiếp trúng đạn. Lý Quang Minh lớn miệng hỏi: “Bác sĩ Lục, nụ hôn đầu của cậu là với ai, ở đâu?”
Tôi sợ muốn rớt tim, liếc sang nhìn Lục Cố Chi không chút lưu tình, không ngừng nuốt nước bọt.
Ngay lúc mọi người tưởng đã vượt quá ranh giới, đang chuẩn bị xí xóa chuyển sang lượt mới thì Lục Cố Chi bỗng lên tiếng: “Nghỉ hè năm lớp 11 khi cả khối ăn liên hoan, ở nhà vệ sinh nam.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người phát ra tiếng gào thét điên cuồng, đòi nghe tiếp chi tiết sự việc. Chỉ có mình tôi nắm chặt cốc bia bằng bàn tay lạnh ngắt. Tất nhiên là tôi biết lần đó rồi.
Khi đó cả khối liên hoan, tôi uống rượu, nhân lúc còn đang high đã đuổi theo Lục Cố Chi đến tận cửa nhà vệ sinh nam để tỏ tình. Vì sợ bị từ chối nên đã bỉ ổi hôn lên khóe môi anh ta rồi co cẳng bỏ trốn.
Tôi vốn định đợi đến khi đi học trở lại sẽ xin lỗi người ta, ai ngờ đó lại là lần cuối cùng hai chúng tôi gặp nhau.
Hành động lỗ mãng đó của tôi đã khiến Lục Cố Chi phải rời đi.
Tôi nghĩ mình say thật rồi, say đến mức không muốn tiếp tục nhớ về những chuyện đã qua nữa.
“Em thấy hơi khó chịu, về trước đây.”
Lý Quang Minh vẫn đang hào hứng, không muốn tôi về: “Đang yên đang lành sao lại khó chịu rồi? Uống nhiều quá thì ngồi một chỗ cho tỉnh rượu đi. Không ép em uống nữa.”
Nói xong còn tự vỗ bụng cười ằng ặc, cứ làm như hài hước lắm.
Tôi phát hiện ra, con người khi nhiều lần rơi vào những tình huống khó xử, tâm lý cũng vững vàng hơn nhiều.
Ví dụ như tôi bây giờ, đã đắc đạo luôn rồi