4.
Đường phố vào ban đêm không tấp nập xe cộ như ban ngày, vầng trăng sáng trên bầu trời chiếu xuống, kéo dài bóng của tôi và Lục Cố Chi lên mặt đất.
Cảnh tượng lúc này khiến tôi phảng phất nhớ về thời còn học Cấp 3, sau giờ tự học buổi tối, con đường nhỏ đó chỉ có tôi và Lục Cố Chi. Tôi không dám đi sánh vai với anh, nên chỉ đành men sát theo cái bóng của anh trên mặt đất, giả vờ như hai chúng tôi vô cùng thân thiết.
“Tuần sau chương trình lên sóng, em cũng sẽ có mặt ở trường quay à?”
“Vâng.”
Sau khi trả lời xong, đầu óc đang hỗn loạn của tôi bỗng ngộ ra vài thứ.
Đăng kí khám ở khoa của Lục Cố Chi, để quên bra ở phòng khám, đi ăn bữa đêm ở gần bệnh viện, giả vờ bệnh để anh ta đưa tôi về nhà, bây giờ lại phải gánh thêm tội mời anh đến quay chương trình nữa.
Bảo sao mọi người xung quanh đều hiểu lầm, nếu xâu chuỗi tất cả mọi việc phía trên lại, đến cả bản thân tôi còn tưởng rằng mình có suy nghĩ không an phận với Lục Cố Chi đấy.
“Là Lý Quang Minh phụ trách việc liên hệ với các khách mời, không liên quan gì đến em cả.”
“Ồ.” Lục Cố Chi hơi nhếch miệng: “Thế nhưng anh lại khá mong chờ đấy.”
“Mong chờ gì cơ?”
“Buổi ghi hình tuần sau.” Khóe miệng Lục Cố Chi lại càng nhếch cao hơn nữa: “Hình như có người nào đó nói là sẽ cưa đổ anh.”
Đầu óc trống rỗng trong vòng 2 giây, tôi mới nhớ ra lời tôi nói với Lý Quang Minh lúc men say đang high.
“Không cưa được lão đại của giới Y học ấy, em đây cũng không mang họ Đinh.”
Gió nhẹ lướt qua gò má, những chiếc lá trên cây được ánh đèn chiếu in bóng xuống mặt đất. Trời đêm khiến cho tôi có được dũng khí vô cùng lớn, tôi dừng bước chân, gọi người đàn ông trước mặt lại: “Lục Cố Chi, từ thời khắc gặp lại nhau, em đã có điều muốn nói với anh rồi. Nhiều năm không gặp, anh…”
Còn chưa nói nốt mấy chữ cuối, rượu trong dạ dày bỗng trào ngược lên, tôi nôn thốc nôn tháo.
Không biết đã nôn bao lâu, đến khi trong bụng không còn thứ gì có thể nôn ra được nữa, Lục Cố Chi mới giơ tay đưa cho tôi chai nước không biết mua từ khi nào, sau đó khoác áo khoác lên người tôi, ấn tôi ngồi vào xe, chở tôi về.
Trên đường về nhà, tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng thở dài của Lục Cố Chi, nhưng vì không thể chống lại cơn buồn ngủ ập đến sau khi uống rượu, dần dần chìm vào giấc ngủ.