136 Bức Thư Tình - Lục Cố Chi

8.

Tốt nghiệp Cấp ba từ bảy năm trước rồi, lớp trưởng vẫn khăng khăng muốn tổ chức buổi họp lớp cho các bạn cũ, lấy tên là “Thất niên chi dương”. Hồi ấy tôi là nhân vật có tiếng của “Hội điên cuồng vì tình yêu”, nên tất nhiên được nhiệt tình mời về tham dự.

Đám bạn cũ đó hùng hổ nói là sẽ đưa tôi trở về với những ký ức của thời thanh xuân, nhưng tôi biết, những thành phần học sinh chăm ngoan này, thời Cấp ba của họ tẻ nhạt đến vô cùng. Lần họp lớp này, chắc hẳn sẽ có nhiều người vì muốn ôn lại những sự kiện điên cuồng liên quan đến tôi nên mới miễn cưỡng đồng ý tham gia.

Tôi cũng nhắc qua về chuyện họp lớp này với Lục Cố Chi, nhưng vì đầu lớp 12 Lục Cố Chi đã chuyển trường nên không được mời.

Tất nhiên cũng có một phần nguyên nhân là do đám bạn sợ tôi gặp lại Lục Cố Chi ở buổi họp lớp sẽ thấy khó xử.

Trước khi đi họp lớp, Lục Cố Chi y như một bà mẹ già, dặn đi dặn lại rằng tôi không được uống rượu, không được ăn cay… Ngoài miệng gật đầu đồng ý, nhưng thực ra tôi thèm mấy thứ này lắm rồi. Bây giờ vết mổ cũng đã liền lại, nhớ lại đợt trước ăn uống còn không ngon bằng gà ăn, ai mà chịu được.

Đến buổi họp lớp, tôi như con ngựa hoang được tháo dây cương trở về với tự do, lấy rượu làm đầu câu chuyện, lấy rượu thay cho lời hát.

Uống đến chai bia thứ ba, vết mổ đã cắt chỉ bắt đầu thấy ngưa ngứa, tôi hơi lo rồi đấy.

Tôi chạy ra ngoài cửa, bấm điện thoại gọi cho Lục Cố Chi, giọng run rẩy như sắp khóc. Sau khi nghe tôi kể về triệu chứng xuất hiện, Lục Cố Chi nói một câu “Đợi tôi” rồi cúp máy.

Gọi điện thoại xong quay lại, thấy đám bạn cũ đã hết chủ đề để nói rồi, bỗng dưng có một người gợi lại quá trình theo đuổi Lục Cố Chi của tôi thời đó.

“Năm ấy, Đinh Đinh theo đuổi bông hoa cao lãnh của trường chúng ta, cứ phải gọi là kinh động đất trời, chỉ thiếu mỗi trò treo băng rôn lên để tỏ tình thôi. Nhưng thật tiếc, Lục thần đâu phải người phàm tục, đâu có thất tình lục dục như người bình thường, hại Đinh Đinh tan nát cõi lòng.”

Lại thêm một người nữa trêu đùa: “Nhưng mà, Đinh Đinh xinh xắn thế này, lớp chúng ta có biết bao nhiêu bạn nam thầm thích cậu, cậu làm thế khiến chúng tớ cũng đau lòng lắm đấy.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Cố Chi mặc một chiếc áo gió màu đen bước vào: “Khiến ai đau lòng cơ?”

“CLM!” Đám bạn cũ lúc này không bình tĩnh được nữa, phấn khích đập bàn đến mức suýt rơi vỡ hết đồ: “Lục thần kìa!”

Lục Cố Chi không thèm để ý đến bộ mặt lật nhanh hơn lật bánh tráng của đám bạn cũ, đi một mạch đến bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi: “Bây giờ thấy sao rồi?”

Tôi rưng rưng: “Đau.”

Lục Cố Chi thở dài: “Đã dặn em phải ăn uống điều độ rồi, chỉ không quản em một ngày thôi đã thành ra thế này. Bây giờ đi về với tôi luôn, hay vẫn muốn ở lại chơi tiếp?”

Trong phòng vang lên những tiếng gào thét điên cuồng, hai con mắt mọi người nhìn tôi và Lục Cố Chi như sắp rơi xuống đất.

Tôi đắn đo, nếu như mình đòi ở lại, sợ sẽ bị đám bạn này tra hỏi đến kiệt quệ mất, nên mau chóng đứng lên: “Em đi về với anh.”

Lớp trưởng có lẽ vẫn còn hàng đống điều muốn hỏi, nhưng đứng trước mặt Lục Cố Chi cũng không dám mở miệng, đành miễn cưỡng tiễn hai chúng tôi về.

Thời điểm cửa đóng lại, tôi nghe thấy những tiếng hò hét truyền đến từ trong phòng, còn có thêm cả những câu ngưỡng mộ như kiểu “Đinh Đinh quá đỉnh luôn”.

Tôi có chút bực: “Đã bảo là khi nào anh đến nơi thì nhắn tin cho em trước mà.”

“Ban đầu tôi cũng không định vào.”

Lục Cố Chi đi cạnh tôi: “Nhưng nghe thấy có nhiều người thích thầm em, sợ em sẽ lại một lần nữa làm người ta đau lòng, nên tiện đường vào giải cứu đám người thuần lương đó.”

Xàm xí gì đây?

Về đến bệnh viện, Lục Cố Chi lịch sự đi sang phòng khám bên cạnh, nhờ một bác sĩ nữ đứng tuổi khám cho tôi.

Tôi và bác sĩ nữ đó đều không thể hiểu được hành động này của Lục Cố Chi.

Hai gò má của Lục Cố Chi ửng đỏ lên, chỉ nói một câu: “Em khám cho cô ấy thì không hay lắm.”

Cứ làm như hồi trước người bảo tôi cởi áo ra để khám không phải là anh vậy.

Nghe thấy thế, bác sĩ nữ đó híp mắt lại, tỏ vẻ “Đừng nói nữa, chị đây hiểu hết”, khám xong rồi ra ngoài nói: “Không sao cả, chỉ là bị đồ cay nóng và men rượu bia kích thích, gây ra hiện tượng nhiễm trùng nhẹ. Lấy ít thuốc mỡ về bôi là được.”

Tôi cuống lên: “Liệu có để lại sẹo không ạ?”

“Thời gian này thì đừng ăn mấy đồ đó nữa, đợi sau khi vết khâu liền hẳn rồi ăn thì không sao.”

Trả lời xong, bác sĩ nữ đó quay sang cười cười với Lục Cố Chi: “Nhưng mà, chắc Tiểu Lục cũng chẳng quan trọng trước ngực cô bé này có hay không có sẹo đâu, đúng không?''

Lại có thêm một người nữa hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai chúng tôi rồi.

Tôi đang định giải thích thì thấy Lục Cố Chi lắc đầu: “Em thì không quan trọng, nhưng cô ấy lại thích cái đẹp cơ, em sẽ trông chừng, bảo cô ấy kiêng.”

Tôi: ''…''

Có một kiểu quan hệ, khi cả thế giới nhìn vào đều nghĩ rằng hai người đang yêu nhau, nhưng thực sự ra lại không phải.

Tối hôm đó, Lục Cố Chi đưa tôi về nhà, trên đường đi, tôi không nhịn được bèn hỏi: “Có nhiều người hiểu lầm về quan hệ giữa anh và em quá.”



“Vẫn luôn theo đuổi.”

Tôi có chút không hài lòng: “Anh theo đuổi em chẳng rõ ràng gì cả.”

Không rõ ràng như năm đó tôi theo đuổi Lục Cố Chi.