Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp - Ôn Du Du (Truyện full)

Advertisement
Ôn Du Du nhìn Dương Oánh Oánh một lúc, không thèm phản ứng lại cô ta. Cô bây giờ rất nghi ngờ tác giả của quyển sách này rất ghét người giàu nên trong sách mới có nhiều tư tưởng hiếm thấy như vậy, luôn luôn ghen ghét gia cảnh của người khác tốt hoen mình.

"Vũ Gia, tôi cùng mẹ đi trước nha, bai."

"Ừ, cậu cùng dì cứ đi trước đi." Đồng Vũ Gia vội vàng nói.

Ôn Du Du cùng mẹ Ôn rời đi. Sau khi cô đi rồi, Đồng Vũ Gia hạ giọng, tức giận nói:

"Oánh oánh, cậu sao lại nói như vậy?"

Phải ác độc như thế nào thì mới có thể cố ý đi chạm vào vết sẹo của người khác. Dương Oánh Oánh lúc này cũng phát giác ra lời vừa nãy có chút quá phận. Bất quá, cô ta không định nhận sai.

"Tôi hỏi thăm thì có sao? Cứ phải yếu yếu ớt ớt như vậy à? Thật là."

Lục Tuyết cố hoà giải:

"Oánh oánh chỉ là tính hơi thẳng, có cái gì thì nói cái đó, Vũ Gia cậu đừng giận."

Đồng Vũ Gia lập tức cảm thấy một hơi bị nghẹn ở ngực nhưng lại không biết nên nói cái gì, đành phải thôi.

"Du Du, bạn học kia của con..."

Ôn Du Du sắc mặt một lời khó nói hết,

"Cái loại người này con cũng chẳng muốn chơi cùng, mẹ không cần phải để ý đến họ."

"Con có chuyện thì không nên giấu ở trong lòng, có việc gì phải nói với ba mẹ."

Mẹ Ôn sợ cô ở trường bị người khác bắt nạt mà không dám nói cho người nhà.

"Mẹ nghĩ gì thế, con có thể có chuyện gì a."

Ôn Du Du hai ba câu liền chuyển đề tài. Linh hồn của cô là người trưởng thành đã lên đại học, làm sao mà chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được. Thấy cô nhất quyết không nói, mẹ Ôn cũng không hỏi nữa.

Đi dạo đến xế chiều, mẹ con hai người đến nhà hàng Tây ăn bữa cơm, sau đó mẹ Ôn lái xe đưa Ôn Du Du về nhà.

"Mẹ, mẹ có đi vào không?"

Lúc tới cổng, Ôn Du Du hỏi. Mẹ Ôn do dự một chút, sau đó cười nói:

"Mẹ không vào đâu, tuần sau gặp lại."

"Vâng, tuần sau gặp."

Ôn Du Du xách một đống lớn đồ, mở khoá bằng vân tay. Lâm Sư ở trong phòng đọc sách, vừa nghe thấy dưới lầu có âm thanh liền sách trong tay cũng không thấy. Ôn Du Du đóng cửa lại, xách theo một bao lớn đồ lên tầng hai, đứng trước cửa phòng Lâm Sư gõ. Cửa rất nhanh liền mở ra. Có thể nói đây là lần nhanh nhất Lâm Sư mở cửa.

"Tiểu Sư, tôi mua cho cậu ít đồ."

Ôn Du Du lựa ra mấy cái túi trong đống đồ lớn dưới đất, không nói lời nào liền nhét cho hắn. Cô nghĩ lúc Lâm Sư tới c không mang nhiều quần áo nên giúp hắn mua mấy bộ.

"Còn có áo ngủ là đồ đôi chị em với tôi nha."

Ôn Du Du cười đưa cho hắn. Không cần mở ra Lâm Sư đã thấy được màu sắc áo ngủ ngoài sức tưởng tượng, còn có hình thù kỳ quái. Hắn do dự nhận, tay không cẩn thận đụng phải tay Ôn Du Du. Thật ấm áp, còn thật mềm. Lâm Sư nhất thời đồng tử đột nhiên co lại, vô thức giương mắt nhìn về phía cô. Xuyên mái tóc hơi tóc hắn có thể lờ mờ nhận ra trên mặt cô vẫn như cũ mang theo ý cười, đôi mắt cong như mảnh trăng non, không hề tức giận. Hắn nhẹ nhàng thở ra, tim đập nhanh như muốn nhảy ra từ cổ họng.

Chia đồ xong, Ôn Du Du hướng về phía hắn phất phất tay,

"Được rồi, chỉ có những thứ này, tôi về phòng trước để cất đồ, chút nữa cậu có thể dạy tôi lập trình không?"

Lâm Sư tay nắm chặt thành quyền, sau đó lại buông ra, lại lần nữa nắm chặt. Sau khi lặp lại ba lần, hắn mới như là đã quyết tâm một cái gì đó, để mấy đồ trên tay xuống đất, đi ra khỏi phòng.

"Sao?"

Ôn Du Du không hiểu nhìn về phía hắn. Lâm Sư cao hơn cô rất nhiều, cô muốn nhìn hắn thì nhất định phải ngẩng đầu, cứ như vậy sẽ lộ ra một cần cổ trắng nõn.

Đối mặt với cặp mắt nai con tràn đầy nghi ngờ của cô, Lâm Sư cảm thấy màng nhĩ như là bị tiếng tim đập đánh vỡ. Lâm Sư không nói gì, trầm mặc, thân thể khom xuống, cầm lấy đồ trong tay cô.

Ôn Du Du lập tức rõ ràng, thì ra đứa nhỏ này là muốn giúp cô mang đồ a.

"Cám ơn cậu, cậu giúp tôi mang đồ về phòng đi, tôi xuống lầu lấy đồ uống, cậu muốn uống gì?"

Lâm Sư đầu óc trống rỗng, không biết đáp án của vấn đề này là cái gì.

"Vậy tôi sẽ lấy cho cậu giống của tôi."

Ôn Du Du sớm đã quen hắn kiệm lời.

"Ừm."

Lâm Sư đồng tử giãn ra, hơi gật đầu. Còn may hắn biết đáp lại câu này như thế nào.

Ôn Du Du đi xuống lầu lấy đồ uống, Lâm Sư xách đồ đến phòng. Hắn để đồ ở cửa phòng, bản thân hắn cũng không có đi vào.

"Sao không vào? Cửa không có khóa, đẩy một chút sẽ mở ra."

Ôn Du Du bưng hai chén nước trái cây lên lầu liền thấy hắn đứng trước cửa phòng. Lâm Sư lúc này mới đẩy cửa ra, để đồ vào. Ôn Du Du thầm nghĩ đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện lễ phép, biết không thể tuỳ ý vào phòng con gái. Sau khi Lâm Sư dạy cô lập trình, Ôn Du Du thử thăm dò hỏi một câu:

"Ngươi lập trình tốt như vậy, nếu đi học nhất định có thể thi đứng thứ nhất."

Lâm Sư ngừng đôi tay đang đánh bàn.

"Cậu có muốn đi học không? Học cùng với tôi."

Ôn Du Du tiếp tục thuyết phục. Lâm Sư buông mi mắt, dường như đang suy nghĩ. Ôn Du Du biết hắn phải suy nghĩ một chút nên không có tiếp tục thúc giục. Ánh mắt của cô dao động bốn phía, cuối cùng rơi trên tay hắn. Đây là đầu cô phát hiện thì ra tay Lâm Sư đẹp như vậy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng lại không quá lồi ra, mu bàn tay cùng cổ tay đều màu trắng lạnh, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt của hắn.

"Không đi."

Cuối cùng, Lâm Sư vẫn cự tuyệt. Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Ôn Du Du. Trong sách, Lâm Sư luôn luôn không muốn đi học, sau đó cha mẹ hắn dùng thái độ cường ngạnh buộc hắn đi học. Lâm Sư từ khi bị tai nạn ba năm trước vẫn không thế nào giao tiếp với người khác, căn bản không có cách nào thích ứng môi trường học đường, bị xem như lạc loài, bị tất cả mọi người xa lánh. Khi đó nam chính trong sách cũng chính là Lương Cảnh Nam là người duy nhất giúp đỡ Lâm Sư nên sau này Lâm Sư mới có thể có kết cục như vậy. Nghĩ tới đây, Ôn Du Du liền không nhắc lại đề tài này nữa. Cô có thể cảm giác được Tiểu Sư cũng đang từ từ thử tiếp nhận cô, cùng với cô giao tiếp bình thường. Khi cô tiến đến gần hắn, hắn chỉ cần có thể hơi bước ra một bước nhỏ để đáp lại cũng khiến Ôn Du Du rất thỏa mãn. Những chuyện khác từ từ rồi sẽ tốt. Buổi tối khi ăn xong, Lâm Sư trở về phòng của mình, tắm rửa một chút. Hắn lau khô tóc đi ra, lúc này mới nhớ tới mình có rất nhiều quần áo. Lâm Sư để khăn mặt qua một bên, mở những cái túi kia ra. Bên trong đều là áo thun thuần sắc cùng quần thể thao. Mua loại quần áo này cho dù cụ thể số đo người mặc cũng không dễ bị không vừa. Hắn mở cái túi cuối cùng ra, bên trong để đó một bộ áo ngủ quái thú.

Lâm Sư:...

Quần áo ngây thơ như vậy hắn tuyệt đối sẽ không mặc. Lâm Sư trực tiếp đem áo ngủ nhét vào tận cùng ngăn tủ.

Thời gian còn lại đến cuối tuần, Ôn Du Du đều ôn tập. Vô luận Trình Dật Minh gọi cô cùng chơi game thế nào cô đều bền lòng vững dạ. Thứ hai đến trường, Ôn Du Du phát hiện sự cô lập của mọi người đối với cô như đã biến mất. Tất cả mọi người đều giống như trước kia, bình thường cùng cô chào hỏi, mặc dù không coi là quá thân thiện nhưng ít ra giống bạn học cùng lớp chân chính hơn. Những người khác thái độ thế nào, Ôn Du Du từ trước đến nay đều không để trong lòng. Trước mắt đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất là tuần sau là kỳ thi tháng.

Tiết thể dục.

"Du Du, cậu có muốn xem tôi chơi bóng rổ không?" Trình Dật Minh mặt tràn đầy chờ mong.

"Không đi, tôi ở lại lớp làm bài." Ôn Du Du cũng không ngẩng đầu lên. Lúc ở nhà cô đều học lập trình nên môn học khác chỉ có thể ôn tập ở trường.

Trình Dật Minh ném bóng rổ cho Dư Phi Hào, thở dài nói:

"Cậu không tới xem tôi, chơi bóng rổ cũng không có ý nghĩa."

Dư Phi Hào lưu loát tiếp nhận bóng rổ,

"Trình ca, nếu Du Du thi lần này tiến bộ, các cậu có thể không ngồi cùng bàn được nữa."

Nguyên bản Trình Dật Minh đang định ở trong lớp chơi điện thoại một lát, nghe lời này của Dư Phi Hào lập tức liền giật mình ngồi dậy. Đúng a, cậu làm sao lại không nghĩ tới chuyện này? Trình Dật Minh lấy sách luyện tập của Ôn Du Du, phát hiện cô gần đây luyện đề cơ hồ đều hoàn toàn đúng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Du Du cuộc thi lần này khẳng định sẽ tiến bộ rất nhiều.

"Tôi quyết định tôi cũng phải nỗ lực học tập, hăng hái vươn lên. Bóng rổ cậu đi mà đánh một mình, đừng có quấy rầy tôi học."

Trình Dật Minh lấy quyển sách luyện tập còn mới tinh của mình ra muốn cùng Ôn Du Du cố gắng.

"Tôi đi đây."

Dư Phi Hào xoay quả bóng rổ, cùng những nam sinh khác hướng đến sân thể dục.

Một người cũng không học tiết thể dục mà lại ngồi ở nơi hẻo lánh trong lớp làm bài tập Lương Cảnh Nam vụng trộm ngẩng đầu nhìn Ôn Du Du một chút. Cô cố gắng như vậy là vì cậu ta sao? Chẳng biết tại sao nghĩ đến khả năng này, Lương Cảnh Nam đột nhiên có một cảm xúc rất phức tạp. Không giống lúc trước cậu ta đối với Ôn Du Du chỉ có chán ghét, hiện tại ngược lại có mấy phần cảm xúc chờ mong khó tả. Cậu ta chợt nhớ tới lời của bạn ngồi cùng bàn lúc trước.

"Nam ca, Ôn Du Du nhà có tiền như thế, lớn lên còn xinh đẹp, cậu yêu cậu ta cũng không thiệt."

Nếu cô thật sự có thể thi tốt... Hình như cũng không tệ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến kỳ thi tháng. Trung học Minh Hoa thi tháng mọi người đều thi ở phòng thi ngẫu nhiên, cho dù có gặp được bạn học cũng sẽ cách rất xa, tuyệt đối sẽ không cho bất luận cơ hội nào để gian lận. Cô đã thi hai ngày thứ tư thứ năm, thứ sáu chỉ còn lại môn cuối cùng -- lập trình. Ôn Du Du có thể chắc chắn về bốn môn trước, lần này thi điểm chắc chắn sẽ không thấp. Duy nhất làm cô lo lắng là môn lập trình. Dù sao trước đây cô cũng chưa từng tiếp xúc qua thứ này. Bình thường lập trình đều là thao tác trên máy, nhưng kiểm tra lại là kiểm tra trên giấy. Lập trình là có thể mở sách để kiểm tra, sách cùng tư liệu giấy có thể tuỳ ý mang, chỉ cần không mang điện thoại là được.

Khi nhận đề thi, Ôn Du Du xem qua một lần, tâm lý đã có tính toán. Đề hầu hết rất đơn giản, cô đều đã biết. Cuối cùng có một bài có chút phức tạp, cần căn cứ vào nội dung tiến hành biến báo mà lão sư đã từng nói qua trên lớp. Ôn Du Du nhìn thấy đề bài, trong đầu lập tức xuất hiện mấy chữ: Được.

Cái phép tính này Lâm Sư đã nói qua cho cô, cô đều nhớ kỹ. Trong đầu suy nghĩ một hồi, Ôn Du Du trực tiếp viết. Thi xong, Ôn Du Du thở một hơi dài nhẹ nhõm, đi ra khỏi phòng thi. Vừa đúng lúc đi trước cô lại là Lương Cảnh Nam.

"Nam ca, đề thi lập trình lần này thật là khó, bài cuối cậu biết làm không?"

"Tôi chỉ giải ra hai cái nhu cầu phía trên, sau đó tôi có nghĩ ra nhưng chưa kịp viết."

"Cậu thế này đã rất lợi hại, tôi nghĩ ngoại trừ cậu, toàn bộ khối cũng không có ai có thể giải ra đáp án."

"Biết đâu có người nào đó cũng có thể làm được."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong giọng nói của Lương Cảnh Nam rõ ràng tràn đầy tự tin cảm thấy sẽ không có người có được đáp án tốt hơn mình. Ôn Du Du bộ dáng tự đại này của cậu ta chọc cười. Lương Cảnh Nam đi ở phía trước nghe được thanh âm cùng người bên cạnh cậu ta cùng nhau quay đầu nhìn.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement