Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Advertisement

Tưởng Huy Âm quỳ dưới đất, dùng đầu gối bò tới bên cạnh Tưởng phu nhân, khóc lóc ôm lấy chân bà: “Mẹ, trước giờ không phải mẹ luôn thương yêu con nhất sao? Là chính mẹ luôn đau lòng vì con, tại sao không thể thành toàn cho con và anh hai chứ?”

Tưởng phu nhân hung hăng đẩy Tưởng Huy Âm ra, không có một chút mềm lòng.

“Tưởng Huy Âm, ta đã nói rất rõ ràng! Nếu con vẫn chấp mê bất ngộ, ta cũng không ngại phải trói con đưa đến giường của một người đàn ông bất kỳ để con từ bỏ vọng tưởng! Tương lai của Dật Hải không thể bị hủy trong tay của con!” Gương mặt Tưởng phu nhân trở nên lãnh khốc: “Con là do chính ta nuôi dưỡng, cả đời này đừng mong thoát khỏi sự khống chế của ta!”

Tưởng Huy Âm nghe thấy những lời nói vô tình này, tức khắc như bị kích động đến hóa điên, liền rống lên: “Con hủy hoại anh hai? Đùa cái gì vậy! Con sao có thể hủy hoại anh ấy! Hủy hoại anh hai chính là Cố Hề Hề! Anh hai thích Cố Hề Hề, mẹ có biết hay không hả?”

“Tưởng Huy Âm, con thật quá đáng!” Sắc mặt Tưởng phu nhân lập tức trầm xuống!

Nếu những lời này bị lan truyền ra ngoài thì thể diện của Tưởng gia và Doãn gia còn đâu?

“Con không có!” Tưởng Huy Âm điên cuồng hét toáng lên: “Không tin thì mẹ cứ đi hỏi anh hai, xem có phải anh hai thích Cố Hề Hề hay không! Trước kia anh hai mê mệt Vân Nặc, sau khi Vân Nặc chết thì anh hai không quan tâm đến bất kỳ ai! Bây giờ xuất hiện một Cố Hề Hề giống hệt Vân Nặc như đúc, anh hai nhất định đã di tình biệt luyến (*) mà yêu Cố Hề Hề..”

(*) Di tình biệt luyến: Yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

BANG!

Một cái tát trời giáng hung hăng đánh vào mặt Tưởng Huy Âm.

Ánh mắt Tưởng phu nhân trở nên tàn khốc đầy sương mù.

“Những lời này, ta tuyệt đối không muốn nghe thêm một lần nào nữa! Tưởng Huy Âm, tốt nhất con nên biết nghe lời ta thì sẽ còn một con đường sống. Nếu không, ta sẽ làm cho con sống không bằng chết!” Thanh âm Tưởng phu nhân vô cùng lãnh đạm.

Tưởng phu nhân trước giờ vốn không phải kiểu người từ bi gì, Tưởng gia và Tưởng Dật Hải chính là điểm mấu chốt, là điểm giới hạn cuối cùng của bà. Những lời điên rồ của Tưởng Huy Âm rõ ràng đã đụng chạm nghiêm trọng đến cực hạn nhẫn nhịn của bà!

Tưởng Huy Âm bụm mặt, cúi đầu không hé răng.

“Người đâu, mau đưa đại tiểu thư đến sơn trang suối nước nóng!” Tưởng phu nhân lạnh lùng kết thúc buổi nói chuyện: “Gọi đại thiếu gia vào đây!”

Người hầu vội vàng bước vào mang Tưởng Huy Âm ra ngoài.

Chốc lát sau, Tưởng Dật Hải đã vào phòng gặp Tưởng phu nhân.

Tưởng phu nhân không phí thời gian nói lời vô nghĩa, bà lập tức hỏi thẳng: “Có phải con đã xem Cố Hề Hề như thế thân của Vân Nặc mà đối đãi cuồng si?”

Đáy lòng Tưởng Dật Hải vang lên tiếp lộp bộp, anh phản ứng trả lời rất nhanh: “Không có. Mẹ, là ai đã nói hươu nói vượn?”

Ánh mắt Tưởng phu nhân nhìn chăm chú vào từng biểu hiện nhỏ nhất trên gương mặt con trai bà. Tưởng Dật Hải là người có kinh nghiệm đối ứng bao nhiêu năm trên thương trường, hiển nhiên không dễ dàng lộ ra cảm xúc trước bất kỳ ai, anh vẫn bình tĩnh khi đối diện với Tưởng phu nhân.

Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai, bất luận điều gì gây ra phiền toái cho Cố Hề Hề!

Tuyệt đối không thể!

Anh đã từng hứa với Vân Nặc, nhất định sẽ bảo vệ Cố Hề Hề thật tốt!

Anh không thể để vì bản thân anh mà liên lụy thanh danh của Cố Hề Hề!

Tưởng phu nhân nhìn vào ánh mắt thanh triệt của Tưởng Dật Hải, tựa hồ như không phải đang nói dối, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu nói: “Các khách mới hẳn là đã đến sơn trang rồi. Con nhớ canh chừng Huy Âm, đừng để con bé làm ra bất kỳ điều gì tổn hại danh dự của Tưởng gia và Doãn gia. Hôm nay có không ít các cô gái là con nhà lành, thiên kim tiểu thư, tuy không phải thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng vẫn không sao, Tưởng gia chúng ta không yếu kém đến mức phải dùng phương thức liên hôn để củng cố địa vị! Nếu con thấy thích cô gái nào thì cứ nói với quản gia một tiếng, việc còn lại mẹ sẽ lo!”

Ánh mắt Tưởng Dật Hải loé lên: “Mẹ, Nặc Nặc qua đời chưa được ba năm, tạm thời con không muốn nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Tưởng phu nhân chần chừ một chút, lại nói tiếp: “Vậy cứ tìm hiểu trước, chờ ba năm rồi hãy đính hôn!”

Tưởng Dật Hải há miệng thở dốc, nhưng lại không thể phản bác, trước mắt chỉ đành tới đâu thì tính tới đó.

“Dạ.” Tưởng Dật Hải trả lời.

Tưởng phu nhân lúc này mới vừa lòng, nói: “Con đi chuẩn bị một chút đi, dự tính là con sẽ nghỉ ngơi ở sơn trang vài ngày. Nhớ kỹ, lần này nhất định phải tìm cho Huy Âm một gia đình tốt. Hiểu ý của mẹ không?”

Ngữ khí của Tưởng phu nhân càng nhấn mạnh: “Dật Hải, con là người thừa kế của Tưởng gia, phải hiểu được việc gì nên làm, việc gì không nên làm!”

“Dạ, con hiểu.” Tưởng Dật Hải hoàn toàn không phản đối việc gả Tưởng Huy Âm đi, chính bản thân anh cũng cảm thấy đã đến lúc Tưởng Huy Âm nên kết hôn.

Sau khi rời khỏi thư phòng của Tưởng phu nhân, Tưởng Dật Hải đã lên phòng Tưởng Huy Âm, cô ta bị người hầu dùng sức lôi kéo vào phòng rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

Khi Tưởng Dật Hải vào phòng thì Tưởng Huy Âm đang ngồi ngơ ngác trên ghế sofa, anh chậm rãi bước đến, ánh mắt phức tạp nhìn cô ta.

Nhớ lại sự dây dưa của Tưởng Huy Âm đối với mình, Tưởng Dật Hải trong nháy mắt như hiểu được điều gì, nhưng anh cố tình không muốn hiểu. Đây là cô em gái từ nhỏ đến lớn anh luôn thương yêu, và sẽ không có gì thay đổi hơn cả!

“Huy Âm..” Tưởng Dật Hải nhẹ nhàng mở miệng.

Tưởng Huy Âm vừa ngẩng đầu lên thì gương mặt trắng nõn lộ rõ dấu tay năm ngón hằn đỏ trên má, hình ảnh này khiến Tưởng Dật Hải xúc động. Xem ra vừa rồi mẹ đã giáo huấn Huy Âm rất nặng tay..

Không biết có phải do áy náy hay không, nhưng Tưởng Dật Hải không nói gì nữa.

Tưởng Huy Âm ngồi yên, nước mắt trào ra hai bên gò má nức nở, im lặng không nói một lời. Chính là càng như vậy thì Tưởng Dật Hải càng áy náy khổ tâm, nhưng bản thân anh không thể phủ nhận Tưởng Huy Âm đối với anh quả thật đã vượt quá giới hạn anh trai em gái.

“Em mau chuẩn bị đi, chúng ta sẽ xuất phát ngay. Khách khứa đều đã tới đủ mà chúng ta còn ở đây thì quá thất lễ.” Tưởng Dật Hải vất vả lắm mới tìm được lời để nói.

Tưởng Huy Âm nhìn sang người hầu: “Các người ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh hai.”

Đám người hầu hơi do dự nhìn thoáng qua Tưởng Dật Hải, đến khi anh gật đầu thì họ mới rời khỏi, hơn nữa còn tế nhị đóng cửa phòng lại.

“Anh hai, anh muốn trơ mắt nhìn em đi lấy chồng sao?” Tưởng Huy Âm vẫn chưa từ bỏ ý định, gặng hỏi: “Không phải anh là người thương yêu em nhất sao? Em mới bao nhiêu tuổi chứ? Anh thật sự muốn bắt em rời khỏi nhà sao?”

Tưởng Dật Hải thở dài một tiếng, trả lời: “Huy Âm, đây là muốn tốt cho em!”

“Em không cần!” Nước mắt Tưởng Huy Âm tuôn như mưa: “Anh hai, tâm tư của em ra sao, không lẽ anh còn không rõ?”

Tưởng Dật Hải dời tầm mắt đi, nhíu mày lại: “Huy Âm, chuyện không nên thì không thể nói ra!”

Tưởng Huy Âm cúi đầu, âm thầm cắn môi: “Không! Em phải nói! Có lẽ sau hôm nay em sẽ không còn cơ hội nói ra nữa! Anh hai, em thích anh! Em thật sự thích anh! Từ lúc còn nhỏ em đã thích anh rồi! Chúng ta không phải anh em ruột, vì cái gì lại không thể yêu nhau? Anh hai, khi còn nhỏ anh luôn thương yêu em nhất, vì em mà đau lòng! Anh từng nói em là viên minh châu quan trọng nhất của anh, anh còn nói cả đời sẽ luôn thương yêu em! Anh hai, vì sao lại trốn tránh em? Em đã làm gì sai? Em yêu anh là sai sao?”

Nét mặt Tưởng Dật Hải trở nên cứng đờ: “Đừng nói bậy!”

“Em không có nói bậy! Anh hai, em thật sự rất thích anh!” Tưởng Huy Âm đột nhiên đứng lên, bổ nhào vào lòng Tưởng Dật Hải, ôm chặt lấy anh không buông, tham lam hít lấy mùi hương trên người anh: “Anh hai, đừng cự tuyệt em được không? Chỉ có kết hôn thì chúng ta mới có thể trọn đời bên nhau!”

Tưởng Dật Hải không hề do dự, tức khắc đẩy Tưởng Huy Âm ra, gương mặt anh tuấn đã sa sầm, trầm giọng nói: “Mẹ nói không sai, em cần phải kết hôn! Dù gả cho ai thì em vẫn là Tưởng gia đại tiểu thư, Tưởng gia sẽ luôn hậu thuẫn cho em. Huy Âm, thu dọn đồ ngay, chuẩn bị xuất phát!”

Tưởng Huy Âm liền gào lên: “Không, em không lấy ai cả! Tưởng Dật Hải, anh có phải đàn ông hay không? Sao anh có thể đẩy em ra? Bởi vì em không đủ xinh đẹp sao? Hay là vì.. Cố Hề Hề!” Thời điểm thốt ra lời này, Tưởng Huy Âm nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

Đáy lòng Tưởng Dật Hải bỗng nhiên trầm xuống: “Tưởng Huy Âm, anh cảnh cáo em một lần nữa! Trước đây em tổn hại Hề Hề thì anh còn chưa tính sổ với em, bởi vì nể tình cảm anh em giữa chúng ta nên anh đã bao dung bỏ qua, chỉ cần em xin lỗi Hề Hề là xem như xong việc. Nhưng nếu em chấp mê bất ngộ thì đừng trách anh vô tình!”

“Quả nhiên là vậy!” Tưởng Huy Âm gào lên một cách quái dị: “Anh quả nhiên đã động tâm với Cố Hề Hề! Cô ta không phải Vân Nặc, anh tỉnh lại đi! Cô ta không hề thích anh!”

“Chuyện của anh không cần em quản!” Tưởng Dật Hải lập tức ngắt lời Tưởng Huy Âm: “Anh không phải kẻ bất kham như em tưởng tượng! Hề Hề là em gái của Nặc Nặc, anh chỉ xem cô ấy là em gái..”

“Tưởng Dật Hải! Anh nghĩ mình nói như vậy là tự lừa gạt bản thân được sao? Rõ rành ánh mắt anh nhìn cô ta rất khác biệt!” Tưởng Huy Âm rống lên: “Lừa mình dối người thì hay sao? Nếu không phải vì ánh mắt anh nhìn cô ta quá đỗi đặc biệt thì em việc gì phải nhắm vào cô ta? Chính là vì anh! Vì em quá yêu anh nên mới phải đối nghịch lại với cô ta! Anh hai, chúng ta đã ở bên nhau hơn hai mươi năm, vì cái gì anh lại không chịu ở bên em? Em yêu anh hơn bất kỳ ai khác, vì cái gì phải cự tuyệt em?”

“Tưởng Huy Âm, anh cảnh cáo em lần cuối cùng! Nếu em vẫn cố chấp thì anh xem như không có đứa em gái này!” Tưởng Dật Hải tức giận nói: “Em tự lo thân mình đi!”

Dứt lời, Tưởng Dật Hải xoay người muốn bỏ đi.

Tưởng Huy Âm chạy đến từ phía sau ôm lấy anh, gắt gao không chịu buông tay: “Đừng đi, anh đừng đi!”

Tưởng Dật Hải đứng lại, hung hăng bẻ cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình.

“Đừng bỏ mặc em!” Tưởng Huy Âm bỗng nhiên dịu giọng: “Anh hai, đừng như vậy! Đừng! Em đồng ý, em đồng ý với anh, vậy được không? Đừng bỏ rơi em, đừng vứt bỏ em!”

Tưởng Huy Âm gào khóc nức nở, ngón tay Tưởng Dật Hải tức thì ngừng lại.

Chờ khi Tưởng Huy Âm khóc xong thì anh mới chậm rãi mở miệng: “Em mau thu dọn hành lý đi, anh ở dưới nhà chờ em.”

Tưởng Dật Hải lấy tay đẩy Tưởng Huy Âm ra, cũng không quay lại nhìn mà liền bước ra khỏi phòng.

Tưởng Huy Âm ngồi khóc trên thảm, nhìn theo bóng dáng Tưởng Dật Hải mà tức giận nắm chặt hai tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh hai, em sẽ không từ bỏ! Em tuyệt đối không từ bỏ! Anh hai, đừng trách em! Dù em làm gì cũng đừng trách em! Em chỉ muốn ở bên cạnh anh!”

Nói xong, Tưởng Huy Âm đứng lên xoay người trở vào, tiến đến ngăn kéo và lấy ra một lọ thuốc nhỏ, ngón tay cô ta gắt gao nắm chặt lọ thuốc.

Tôi không muốn đi đến bước này, là các người bức tôi!

Tưởng Huy Âm này tuyệt đối không chịu thua!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement