Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Advertisement

Sau cùng thì cô đã được đưa ra khỏi phòng cách ly, dựa theo kết quả kiểm tra các chỉ tiêu thì cô đã hoàn toàn khôi phục. Việc cấy ký ức khuôn mẫu đã thành công.

Lần thứ hai khi tỉnh dậy, vừa mở mắt thì cô đã nhìn thấy mọi người, cô đưa đôi mắt mờ mịt nhìn quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở Vân phu nhân và nhẹ nhàng mở miệng: “Mẹ!”

“Trời ơi..” Vân phu nhân lập tức rơi nước mắt, đứa con gái bà nhất mực yêu thương vừa tỉnh dậy đã nhận ra bà đầu tiên, sao bà có thể không xúc động: “Con ngoan, con cảm thấy cơ thể mình thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?”

Cô khẽ lắc đầu, sau đó nhìn Vân lão gia: “Ba!”

Vân lão gia dùng sức gật đầu: “Ừ!”

Tầm mắt của cô tiếp tục dừng lại ở Vân lão phu nhân, trong tích tắc đáy mắt hiện lên sự kháng cự giãy giụa, nhưng vẫn kêu lên: “Bà nội!”

Vân lão phu nhân gật gật đầu, yên lặng.

Cô lần lượt lướt nhìn qua Doãn lão phu nhân, Doãn phu nhân, nhưng đôi mắt vẫn mơ màng, cô không thể nhớ được họ là ai.

Giây tiếp theo, tầm mắt của cô chạm phải ánh mắt của Doãn Tư Thần!

Người đàn ông này có một gương mặt tuấn dật, dáng người đĩnh bạt khí phách, vậy mà lại mang một ánh mắt tràn ngập bi thương, nhưng sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đó?

Doãn Tư Thần không nói một lời, lặng lẽ đứng tựa vào vách tường, bóng dáng hiu quạnh cô đơn. Từ đáy mắt anh đã nhoè đi, tựa như lời tuyên án không thể rõ ràng hơn nữa!

Cô thật sự quên anh!

Thật sự không thể nhớ anh là ai!

“Chào anh, tôi là Vân Hề.” Không biết vì cái gì, đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này, nhưng lại có một cảm giác thân quen khó diễn tả, theo bản năng liền mở miệng: “Anh là ai?”

Ngực Doãn Tư Thần giống như bị hàng ngàn mũi tên xuyên quá, anh cảm giác được trái tim mình bị xé toạc, nỗi đau khiến toàn thân run rẩy không còn sức lực, hô hấp không thông.

Doãn Tư Thần cật lực kiềm chế cảm xúc, dùng sức nắm thật chặt bàn tay, mũi anh nghèn nghẹn, thiếu chút nữa đã rơi lệ.

“Chào em, tôi là Doãn Tư Thần. Về sau tôi có thể gọi em là Hề Hề không?” Doãn Tư Thần cố gắng khống chế bản thân, nở nụ cười nhẹ nhàng nói: “Thật ra tên Hề Hề thích hợp với em hơn.”

Cô nghiêng đầu, bộ dáng suy tư, dường như ở một góc sâu trong tiềm thức có một ai đó điên cuồng hướng về cô gào thét lên cái tên Hề Hề, nhưng người đó là ai thì cô không nhớ rõ. Cô không trả lời câu hỏi của Doãn Tư Thần, mà lại lướt ánh mắt đi một vòng, và dừng lại ở Mặc Tử Hân.

Khi vừa nhìn thấy một thân chính khí, phong thái nho nhã của Mặc Tử Hân thì đôi mắt cô sáng lên, mỉm cười: “Anh Tử Hân!”

Toàn thân Mặc Tử Hân chấn động, anh nhớ rõ năm đó Vân Nặc đã từng gọi anh như vậy!

Mặc Tử Hân lập tức nhìn về phía Vân lão phu nhân và nhận được cái gật đầu của bà. Quả nhiên, phần ký ức được cấy vào chính là lấy từ ký ức khuôn mẫu của Vân Nặc. Cho nên, người đang ở trước mắt anh chính là sự hợp thể của một Vân Nặc trọng sinh và Cố Hề Hề.

“Hề Hề, em có thể nhận ra tôi, tôi rất vui.” Mặc Tử Hân nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, sau đó chậm rãi ngồi quỳ gối trước mặt cô, dịu dàng nắm tay cô và nói: “Chúng ta về nhà, được không?”

Cô gật gật đầu, đôi mắt thanh triệt biểu lộ sự tin tưởng tuyệt đối.

Lúc này ngoài cửa có hai bóng người vọt vào, không ai khác chính là Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên, cả hai chạy đến trước mặt cô.

Mộc Nhược Na vội vàng hỏi: “Hề Hề, cậu còn nhớ tôi là ai không?”

Cô mờ mịt nhìn Mộc Nhược Na, nhưng thật lâu vẫn không lên tiếng.

Măc Tử Huyên thấy vậy liền nói: “Vậy Hề Hề, cậu có nhớ ra tôi không?”

Cô gật gật đầu nói: “Huyên Huyên, tôi đương nhiên là biết cậu rồi!”

Huyên Huyên?

Gương mặt Mặc Tử Huyên chợt biến sắc, buột miệng thốt lên: “Cậu là.. chị Nặc Nặc?”

Không! Đây sao có thể là chị Nặc Nặc?

Tầm mắt cô lập tức trở nên mơ hồ: “Sao lại gọi tôi là chị Nặc Nặc? Tôi là Vân Hề.”

OANH –!

Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đều sững sờ, cả hai kinh ngạc không thể nói nên lời.

Vân lão gia lúc này đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, Hề Hề vừa tỉnh dậy, trí nhớ của con bé chưa ổn định, mọi người đừng quấy rầy Hề Hề nghỉ ngơi nữa, chúng ta về trước đi.”

Mọi người nghe vậy thì yên lặng rời khỏi, trong lòng mỗi người đều nặng nề tâm sự.

Chờ mọi người đã ra khỏi phòng, Hề Hề nằm trên giường một chút, sau đó vén chăn chậm rãi xuống giường, từ từ bước đến cạnh cửa sổ nhìn ngắm cảnh sắc thiên nhiên bên ngoài. Gió xuân đầu mùa đang thổi từng cơn gió nhẹ, khiến lòng người lâng lâng thoải mái.

Nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, liền đưa tay lên vuốt ve ngực trái, ký ức của cô hình như có một chút lệch lạc, những gương mặt cô vừa nhìn thấy, có cái gì đó nhớ rõ, mà lại có một chút mơ hồ?

Còn cả người đàn ông đó, sao anh lại nhìn cô với ánh mắt bi thương đến vậy? Đôi mắt đó khiến tim cô cảm thấy đau nhói, sao cô lại tự nhiên đau lòng vì một người đàn ông xa lạ?

Bỗng nhiên có tiếng mở cửa phòng, cô theo phản xạ quay đầu lại nhìn.

Là người đàn ông đó?

Doãn Tư Thần chậm rãi bước về phía cô, anh muốn ôm cô vào lòng thật chặt, nhưng anh không thể, bởi vì đôi mắt xa cách của cô đã khiến trái tim anh vỡ vụn.

“Cố Hề Hề, em hãy nhớ cho kỹ. Tôi mặc kệ em có phải thật sự đã quên tôi hay không, mặc kệ em ở chân trời góc bể, tôi sẽ tìm được em và mang em trở về.” Doãn Tư Thần gằn từng chữ: “Tôi đã biết được thủ phạm hạ dược em, bất kể kẻ đứng đằng sau là ai đều không quan trọng, tôi sẽ giữ lại mạng của kẻ đó để chờ em về, để em đích thân báo thù!”

Cô theo bản năng lui về sau, đôi mắt dấy lên sự cảnh giác: “Anh nói những điều này với tôi để làm gì? Mà anh gọi tôi là gì? Tên của tôi không phải Cố Hề Hề!”

“Không, em chính là Cố Hề Hề.” Doãn Tư Thần nghiến răng nghiến lợi: “Em nhớ cho kỹ những lời này, không ai có thể chia rẽ chúng ta! Bất kỳ ai cũng không thể!”

Cô kinh ngạc nhìn Doãn Tư Thần và trở nên bực bội: “Anh đúng là một người kỳ quái, tự nhiên lại chạy đến đây nói những điều khó hiểu! Anh đi ra khỏi đây đi!”

Cô muốn xoay người bỏ đi thì bị đối phương chặn lại, cô đưa tay muốn đẩy anh ra, khoảnh khắc cô chạm tay vào lồng ngực anh thì tức khắc cảm thấy một cảm giác quen thuộc, lập tức ngẩn ngơ.. Tựa như hai người đã từng quen biết?

Đột nhiên cô cảm thấy đầu mình đau buốt, giống như ngàn cây kim châm đâm vào đỉnh đầu, cô hét lên một tiếng thất thanh rồi bất tỉnh. Doãn Tư Thần không nghĩ cô sẽ thình lình ngất xỉu, liền ôm lấy cô và kêu cứu.

Các bác sĩ và nhóm nghiên cứu viên vội vàng chạy vào, đưa cô đến phòng cấp cứu, tất cả dụng cụ đều chuẩn bị sẵn sàng. Đúng lúc này Mặc Tử Hân hốt hoảng chạy vào, nhìn thấy cô bị đẩy vào phòng cấp cứu, quay đầu thấy Doãn Tư Thần đứng ngây người, tức thì hiểu rõ vấn đề.

Mặc Tử Hân kích động, không do dự mà xông đến bạo nộ đánh một quyền, Doãn Tư Thần không né tránh mà cứ đứng yên để ăn trọn cú đấm này.

“Khốn kiếp! Hề Hề chỉ vừa mới tỉnh dậy mà anh dám làm cô ấy xúc động! Anh có biết tinh thần của cô ấy hiện tại không thể chịu được bất kỳ kích thích nào hay không? Nếu không thể phục hồi hoàn toàn thì cô ấy sẽ bị tâm thần phân liệt, trở thành một người điên dại!” Mặc Tử Hân đã đánh mất vẻ bình tĩnh nho nhã thường thấy, phẫn nộ chỉ ngón tay vào Doãn Tư Thần và điên cuồng gào lên: “Doãn Tư Thần, nếu Hề Hề có gì bất trắc, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh!”

Đáy lòng Doãn Tư Thần trầm lại, đôi mắt rũ xuống, đúng vậy, Cố Hề Hề của anh bây giờ như một chiếc thuyền con nhỏ bé lưu lạc giữa phong ba bão táp của biển khơi, tựa như có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.

“Hề Hề, anh sẽ không từ bỏ em.” Doãn Tư Thần hung hăng lấy tay chùi vết máu ở miệng, ánh mắt ẩn nhẫn kiên định, tự tuyên thệ với chính bản thân mình.

Ở bên trong phòng cấp cứu, viện trưởng viện nghiên cứu vội nói: “Ký ức khuôn mẫu không ổn định sẽ khiến trí nhớ bệnh nhân bị đảo lộn, chúng ta phải trở về ngay!”

Vân lão gia tức khắc dặn dò mọi người tức tốc khởi hành rời khỏi đại lục, quay lại viện nghiên cứu tại hòn đảo ở Indonesia, mang theo Hề Hề đang bị hôn mê.

Một lần nữa cô lại trở về với thế giới màu trắng kia..

“Rốt cuộc tôi là ai? Vân Hề? Hay là Cố Hề Hề?” Cô nhẹ nhàng đưa tay lên muốn chạm vào thế giới xung quanh mình, nhưng lần này không có một quầng mây ngũ sắc nào cả, chỉ là một không gian trống trải vô tận tĩnh mịch.

“Phần ký ức này thật sự là của tôi sao?” Cô thì thầm tự hỏi: “Vì cái gì tôi lại cảm thấy mọi chuyện không phải như vậy?”

“Có phải tôi đã quên đi điều gì rất quan trọng?” Cô lại một lần nữa trầm ngâm: “Xem ra tôi phải đi tìm lại ký ức đã mất đi..”

Bên trong phòng cấp cứu, các dụng cụ liên tục phát ra âm thanh chói tai, máy đo sóng điện não vang ra những tín hiệu điên cuồng.

Một nghiên cứu viên lên tiếng: “Không ổn, sóng điện não của bệnh nhân có dấu hiệu bất thường, giống như đang nỗ lực tìm lại ký ức bị ngủ say. Nhưng với tình trạng của cô ấy hiện tại nếu tiếp tục thì trung khu thần kinh sẽ bị phá hủy, và sẽ trở thành một người điên dại!”

Viện trưởng lập tức ra quyết định: “Tiến hành việc phong tỏa ký ức ngay, sử dụng thuật thôi miên đi!”

“Viện trưởng, nếu dùng thuật thôi miên thì ký ức khuôn mẫu chúng ta đã cấy vào sẽ biến mất!” Nghiên cứu viên lên tiếng nhắc nhở.

“Bây giờ không có thời gian để suy nghĩ nhiều, tương lai thì phải xem phúc khí của cô ấy. Hiện tại nếu không hành động ngay thì cô ấy sẽ trở nên điên dại, tất cả cố gắng của chúng ta sẽ là công dã tràng.” Viện trưởng nhíu mày, nói: “Tiến trình thôi miên chuẩn bị, bất đầu!”

Tí tách, tí tách, tí tách..

Tất cả đều kết thúc và chìm vào bóng đêm.

* * *

Đầu đề của ngày hôm nay trên tuần san của thành phố N chính là một tin tức oanh tạc toàn bộ những ai còn lơ mơ ngái ngủ.

Người nắm quyền của tập đoàn Doãn thị đã ly hôn!

Tập đoàn Doãn thị chính thức tuyên bố chuyển giao quyền lực cho người thừa kế đời thứ ba của Doãn gia – Doãn Tư Thần, tân chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn.

Doãn gia đã có người thừa kế đời thứ tư, Doãn tiểu thiếu gia Doãn Ngự Hàm đã được một tháng tuổi.

Tin tức chấn động nhanh chóng lan rộng, khiến tất thảy mọi người đều sững sờ kinh ngạc, không ai có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vân gia nhị tiểu thư hôn mê bất tỉnh, Vân gia đã được sự hỗ trợ của Mặc gia dùng chuyên cơ trở về hòn đảo ở Indonesia, ở nơi đó thì viện nghiên cứu tiếp tục công việc chữa trị và khôi phục cho nhị tiểu thư nhà họ Vân.

Doãn Tư Thần trở về căn biệt thự của mình, tự nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm không ăn không uống, cũng không ngủ không nghỉ, tuyệt nhiên không ai dám cả gan quấy rầy.

Sau ba ngày đó, thời khắc cánh cửa phòng mở ra, vị tổng giám đốc ôn nhu đã chết, vị đế vương lãnh khốc một lần nữa trở lại.

Nhiều người nghe ngóng được tin Doãn Tư Thần đã ly hôn thì lập tức nhen nhóm ý định rù quyến, bày bố không ít phụ nữ đến quyến rũ anh, đáng tiếc.. tất cả đều là tự tìm đường chết!

Chủ tịch tập đoàn Doãn thị Doãn Tư Thần chính là một người cuồng công việc, mỗi ngày anh chỉ biết có công việc và công việc, căn bản là không hề đặt chân trở về nhà.

Căn biệt thự nơi đã từng là ‘nhà’ của anh đã bị phong ấn hoàn toàn, không ai dám nhắc đến.

Đó là mái ấm của Cố Hề Hề và anh, ở trên đời này không có bất kỳ người phụ nữ nào có tư cách bước vào.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement