Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia

Advertisement

Chương 230: Cả thế giới này đều yêu quý em

An Bích Hà cũng biết đây không phải là lúc cha con lục đục nội bộ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng An Vu Khang.

Trên mặt cô ta hiện rõ dấu bàn tay to, sưng tấy, xấu hổ, bộ dạng cô ta hết sức thảm hại, khi trở lại công ty, rất nhiều nhân viên chú ý đến điều này. Tuy nhiên, các nhân viên nhìn thấy dáng vẻ của hai bố con họ thấp thỏm không yên, cũng không dám bước tới để đụng vào họ.

Tòa nhà văn phòng lớn như vậy, nghe đâu đâu cũng là tiếng gõ máy tính lạch cạch, nhưng trong nháy mắt, một tiếng nói chuyện cũng không còn nghe thấy nữa Phương Ly ngồi ở bàn làm việc, nhìn chằm chăm vào khuôn mặt u ám của An Bích Hà, thấy trên khuôn mặt cô in rõ dấu bàn tay, trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười, là cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Điều cô †a muốn nhìn thấy nhất bây giờ chính là An Bích Hà phải chịu đau khổ, về phần Bạch Hoài An, cô ta đã sớm quên béng đi từ lâu rồi.

Bạch Hoài An đã có một bữa ăn trưa rất vui vẻ tại gia đình họ Hoắc, Hoắc Tùng Quân chuẩn bị lấy xe đưa Bạch Hoài An về nhà, khi vừa lên xe thì thấy mẹ Hoắc vẫy tay với anh.

Hoắc Tùng Quân không rõ nên đi tới xem thử, nhìn mẹ Hoắc: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

“Mẹ có chuyện muốn nói với con” Mẹ Hoắc liếc nhìn Bạch Hoài An đang nói chuyện với ông nội, không biết đang nói cái gì nhưng thấy Bạch Hoài An cúi đầu cười bến lẽn, khuôn mặt trắng trẻo, nụ cười nhẹ nhàng, duyên dáng, đôi mắt tròn, lông mi dài và cong, trông cô thật sự rất xinh đẹp.

Trên mặt mẹ Hoắc hiện lên một nụ cười: “Thật sự con bé Hoài An này càng nhìn càng làm cho người †a cảm thấy hài lòng, yêu quý”

Hoắc Tùng Quân nghe xong lời này, trên mặt tràn đầy tự hào, vinh dự nói: “Bây giờ mẹ mới biết sao, cô ấy thực sự rất đáng yêu đấy.”

Mẹ Hoắc lẳng lặng liếc nhìn cậu con trai, bà ấy không nói gì, biết là con trai đang được đà lấn tới.

“Hoài An vẫn đang sống trong căn phòng trọ đó à?” Bà ấy hỏi một câu.

Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Vâng ạ, nhưng bố mẹ cô ấy đã lấy lại được nhà rồi. Mấy ngày hôm nay đang sửa sang, dọn dẹp lại một chút.

Lúc này, mẹ Hoắc mới chợt nhớ ra Bạch Hoài An đã được gả cho Hoắc Tùng Quân từ rất lâu rồi, nhưng chính bà ấy là người đã xen vào hai người, dung túng cho An Bích Hà khiến cho hai người phải ly hôn, thành ra cái dạng như thế này.

Bà ấy chợt ho khụ khụ một tiếng, nghe cực kỳ gắng gượng, mất tự nhiên, sắc mặt bà ấy lúc thì đỏ bừng lên lúc thì lại trắng bệch ra “Vậy thì sao, là lỗi của mẹ, mẹ sai rồi. Con cũng khá lắm. Nhưng trước đây, do con mắt nhìn người của mẹ không được tinh tường cho lắm, không nhìn rõ người đời, mẹ sai, mẹ sai.”

Lúc này, Hoắc Tùng Quân mới thả lỏng cơ mặt một chút.

Mẹ Hoắc nói xin lỗi xong rồi lại nói tiếp: “Mẹ nghe Hoài An nói, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của An thị thì hai đứa sẽ đính hôn”

“Vâng ạ” Vừa nhắc đến chuyện này, trên mặt Hoắc Tùng Quân vô thức hiện lên một nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng kia bỗng chốc giống như trăm hoa đua nở, cảnh xuân phơi phới, tràn đầy sức sống.

Thấy vậy mẹ Hoắc sững sờ một lúc, một lúc lâu sau mới nhớ ra mình định nói gì.

“Mẹ có nghe nói về chuyện của nhà họ Bạch. Hoài An không có người thân ruột thịt nào. Ở đây mẹ có chút bánh ngọt, đồ ăn nhẹ, mẹ sẽ chuẩn bị cho con. Sau đó, con xem thử lên danh sách đi, còn thiếu gì thì mua thêm, bổ sung ngay, nhé’“

Bây giờ, trong thâm tâm mẹ Hoắc chỉ có mong muốn duy nhất là bù đắp cho Bạch Hoài An, sợ cô còn để bụng chuyện An Bích Hà trước đây, cho nên bà ấy vô cùng quan tâm, lo lắng.

Nói đến chuyện này, đương nhiên Hoắc  Tùng Quân sẽ vô cùng đau lòng, vẻ mặt anh rất trịnh trọng, gật đầu: “Được rồi, sau này con và mẹ sẽ bàn bạc thêm. Trước kia chúng ta không cho cô ấy cái gì, bây giờ sẽ phải bù đắp đủ cả”

Sau khi hai mẹ con nói chuyện vài câu, Hoắc Tùng Quân quay lại trước mặt Bạch Hoài An, nói với cô: “Đi thôi, để anh đưa em về”

Bạch Hoài An chào tạm biệt mọi người trong nhà họ Hoắc.

Vì sự việc ngày hôm qua mà ông nội Hoắc đã đặc biệt dặn dò Hoắc Tùng Quân phải lái chiếc xe có kính chống đạn.

Thực ra, không nhất thiết phải cẩn thận như vậy, ít nhất thì bây giờ Ngô Thành Nam cũng không dám ra tay, làm gì họ, hơn nữa, đường đi đều là những khu vực trung tâm thành phố đông đúc, náo nhiệt, bọn họ cũng không có cơ hội nào để ra tay.

Nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của ông nội, Hoắc Tùng Quân vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Bạch Hoài An vừa lên xe, khuôn mặt cô đã hiện lên một sự vui vẻ, Hoắc Tùng Quân cũng khẽ mỉm cười: “Vui vậy sao?”

Bạch Hoài An hơi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu một cách từ từ, chậm rãi: “Em có cảm giác như cả thế giới này đều yêu quý em vậy”

Ngay cả mẹ Hoắc khó tính nhất cũng đối xử với cô tốt như vậy, cho nên Bạch Hoài An có chút hơi sững sờ, cảm thấy không được chân thật cho lắm.

Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân nhẹ nhàng nhìn xuống, nhìn nụ cười nở trên khóe miệng của Bạch Hoài An, bỗng nhiên trong lòng anh cảm thấy hơi xót xa, đau đớn.

Trước đây, Bạch Hoài An đã phải chịu đựng biết bao đau đớn và tổn thương, mà chỉ một chút dịu dàng và tử tế cũng có thể khiến cô hạnh phúc như vậy.

Vốn dĩ, trên đường đi, hai người muốn nói chuyện một chút, nhưng điện thoại cứ liên tục gọi đến, không cho hai người họ cơ hội này.

Lần đầu tiên, Hoắc Tùng Quân nhận được điện thoại của Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên, còn Bạch Hoài An thì nhận được điện thoại của Sở Minh Nguyệt.

Mấy người đều lo lắng, sốt ruột, cuống cuồng hỏi thăm về chuyện ngày hôm qua, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hai người họ.

Bạch Hoài An nghe Châu Hữu Thiên hỏi, lại bị Sở Minh Nguyệt hỏi lại một lân nữa, trên gương mặt cô lộ ra vẻ bất lực: “Không phải bây giờ hai người là một rồi sao? Tại sao còn phải hỏi hai lần vậy?”

Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút kiêu ngạo của Sở Minh Nguyệt vang lên trong điện thoại: “Anh ấy là anh ấy, tớ là tớ, anh ấy là bạn của Hoắc Tùng Quân, tớ là bạn của cậu, hai cái này sao có thể giống nhau được”

“Được rồi, được rồi, không giống nhau, không giống nhau” Bạch Hoài An không chút nóng nảy nào với Sở Minh Nguyệt: “Tớ không sao cả, cậu đừng lo lắng”

Nhìn thấy xe đi về phía trước, Bạch Hoài An chợt nhớ ra, nói với Sở Minh Nguyệt: “À đúng rồi, tớ thuê được một căn nhà rồi, tớ đã dọn ra khỏi phòng trọ cũ rồi. Hôm nay Hoắc Tùng Quân đã giúp tớ chuyển nhà rồi. Ở nhà bên kia, bố mẹ tớ cũng dọn dẹp xong xuôi rồi.

Nếu cậu đến tìm tớ, thì đến thẳng nhà tớ nhé, đừng đi nhầm mất công. “

Bạch Hoài An nhắc đến bố mẹ mình, giọng nói của cô có chút hơi khựng lại, nhưng sau đó, giọng nói lại lập tức quay trở về ngữ điệu bình thường.

Bởi vì qua điện thoại nên Sở Minh Nguyệt không nghe ra, chỉ có Hoắc Tùng Quân là nằm thật tay vào vô lăng, Đối với Bạch Hoài An, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mình không phải là con ruột của bố mẹ Bạch.

Bạch Hoài An cúp điện thoại, Hoắc Tùng Quân đang nghĩ vài lời chuẩn bị định trấn an cô thì điện thoại của anh lại vang lên, là Sở Hân gọi tới.

Hoắc Tùng Quân tìm chỗ dừng xe, trả lời điện thoại, trong khi đó, Bạch Hoài An nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

Một giọng con gái nhẹ nhàng từ bên kia truyền đến, Bạch Hoài An hơi cau mày lại một chút nhưng cô không nói gì Trong xe hoàn toàn yên ảng, Hoắc Tùng Quân lạnh lùng hỏi: “Gọi cho tôi có việc gì không?”

“Anh Hoắc, trong hai ngày qua, tôi có nghe.

An Vu Khang nói, ông ta đã dò hỏi được chuyện gì đó vào bốn năm trước, nhưng vẫn chưa hỏi được rõ đó là chuyện gì. Xin anh hãy từ từ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chờ tôi hỏi ra được thêm một số tin tức nữa, đến lúc ấy, anh hãy hành động.”

Hoắc Tùng Quân đồng ý, dặn dò cô ta vài câu, sau đó, anh cúp điện thoại.

Anh vừa chuẩn bị quay ra giải thích rõ ràng chuyện này với Bạch Hoài An thì bắt gặp ánh mắt cô vô cùng phức tạp, nhìn anh chằm chằm: “Người phụ nữ đó là ai vậy? Anh còn có người phụ nữ khác ở bên ngoài sao?”

Nghe xong những lời cô nói này, Hoắc Tùng Quân không biết nên khóc hay nên cười: “Cả ngày em suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, làm gì có người phụ nữ nào khác chứ. Cô ta chỉ là nội gián anh cài bên cạnh cha của An Bích Hà thôi”

Lúc này, lông mày của Bạch Hoài An mới nới lỏng ra một chút sao, giọng nói cô ấy nghe êm tai nhỉ. Có phải đàn ông các anh thích kiểu con gái như vậy không?”

Hoắc Tùng Quân vươn bàn tay to của anh, trực tiếp búng vào vầng trán mịn màng của cô một cái.

Bạch Hoài An đau đớn, lây tay che trán, nhìn anh với một vẻ mặt oan đầy ức: “Bây giờ anh còn học cả thói bạo lực gia đình sao. Anh không còn yêu em nữa rồi. Quả nhiên, đàn ông các anh đều như nhau cả, chỉ nghe người mới cười mà không để ý đến người cũ đang khóc, có mới nới cũ.”

Hoắc Tùng Quân giờ tay lên, làm động tác như chuẩn bị cốc vào đầu cô một cái. Bạch Hoài An lập tức ngồi thẳng người, ngay ngắn, cười hì hì nhìn về phía anh, hai mắt còn hơi đỏ đỏ, nhưng một giọt nước mắt cũng không có.

“Hoắc Tùng Quân anh đây không giống với những người đàn ông bình thường khác Không thể làm những chuyện có mới nới cũ được.”

Nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt của cô, Hoắc Tùng Quân cười bất lực, biết vừa rồi là cô giở trò đùa giỡn trước mặt anh.

“Đừng suy nghĩ lung tung, cả đời anh chỉ yêu người phụ nữ duy nhất, sau này cũng như vậy” Anh nói, kể cho cô nghe toàn bộ quá trình anh đã sắp xếp cho Sở Hân, sau đó nói: “Vụ tai nạn xe hơi bốn năm trước của bố em rất kỳ lạ. Sở Hân đã phát hiện ra điều gì đó không ổn, chắc khoảng vài ngày nữa sẽ biết rõ được chân tướng sự việc.”

Vẻ mặt của Bạch Hoài An không còn đùa giỡn như trước nữa, trên mặt cô lúc này là một vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Thấy dáng vẻ của cô căng thẳng như vậy, Hoắc Tùng Quân vuốt tóc cô, cố gắng trấn an cô: “Em đừng lo lắng, nhất định mấy ngày nữa anh sẽ trả thù giúp em. Sau này, cho dù em biết được chân tướng sự việc là như thế nào, em cũng không cần phải quá kích động đâu.”

Anh có một cảm giác rất mơ hồ, đại loại như trong vụ tai nạn xe hơi bốn năm trước đã xảy ra một chuyện gì đó hết sức khủng khiếp nhưng chỉ là bây giờ, không có bằng chứng xác thực, và anh không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement