Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia

Advertisement

Chương 67: Hoa nở chóng tàn

Ái chà, mới chỉ có như vậy mà đã thẹn quá hóa giận này, xem ra sức chịu đựng của An Bích Hà này cũng kém quá đi mất, không thể chịu đựng nổi sự kích động. Còn chưa làm gì mà đã bắt đầu quát mắng to tiếng rồi.

Bạch Hoài An khẽ nở nụ cười: “Cô An đúng là con người bận rộn, chuyện mới xảy ra sáng sớm hôm nay mà bây giờ cô đã quên rồi. Tùng Quân nhà chúng tôi rõ ràng đã giải trừ hôn ước với cô rồi, bây giờ giữa hai người chẳng có quan hệ gì cả. Trại chưa vợ, gái chưa chồng đến với nhau thì có gì sai? Cho dù là về phương diện đạo đức hay về phương diện pháp luật cũng chẳng có gì sai cả.”

An Bích Hà tức đến mức ngực không ngừng phập phồng lên xuống, cô ta nắm chặt điện thoại di động trong tay, vẻ mặt điên cuồng nói: “Đến hôm nay chúng tôi mới giải trừ hôn ước, còn có nhất định là đã câu dẫn anh Tùng Quân từ lâu rồi, nếu không thì… Tại sao nhanh như vậy, chỉ trong một buổi tối mà hai người đã ở chung một phòng?”

Bạch Hoài An bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ồ vậy thì cô cứ tự nhiên. Nhưng mà cô nhớ vạch trần tôi nhanh một chút để tôi còn được nổi tiếng một chút để còn tung ra một tin nóng nữa chứ. Chậc chậc, đường đường là cô chủ nhỏ của nhà họ An vậy mà lại gào khóc, mặt dày năn nỉ muốn gả cho Hoắc Tùng Quân, lại còn chấp nhận cả việc anh ấy bao nuôi người tình ở bên ngoài, đúng là si tình mà, chắc chắn sẽ khiến cho cư dân mạng cảm động rớt nước mắt” .

Những lời này của Bạch Hoài An đúng là có sức sát thương vô cùng lớn đối với An Bích Hà. Quả nhiên là Bạch Hoài An đã nghe được hết tất cả những lời vừa rồi cô ta nói. Vốn dĩ những lời nói đó của cô ta là muốn đánh vào lòng thương hoa tiếc ngọc của Hoắc Tùng Quân, khiến cho anh thương hại cô ta, nhưng mà rơi vào tai của Bạch Hoài An thì những lời này không khác gì cô ta đang tự sỉ nhục bản thân mình cả.

Trong nháy mắt, An Bích Hà đã phân tích được thiệt hơn trong chuyện này. Bạch Hoài An đó không hề có tiếng tăm một chút nào, chỉ dựa vào việc kia thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng cô ta thì khác, cô ta là thiên kim của An thị, nếu như để mọi người biết được những lời mà cô ta vừa nói thì sẽ vô cùng ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta. So đi tính lại, nếu như hai chuyện này cũng bị đem ra soi mói thì An Bích Hà chắc chắn sẽ bị thiệt nhiều hơn được, vì vậy cô ta không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa.

“Bạch Hoài An, cô đừng có mà đắc ý. Cũng chỉ là hoa nở chóng tàn mà thôi, cô tưởng là anh Tùng Quân thích cô thật sao? Anh ấy đối với cô chẳng qua là áy náy nhiều hơn là thích. Đợi đến khi sự áy náy này qua đi, cô nghĩ anh ấy còn ở bên cạnh cô sao?”

An Bích Hà cười lạnh một tiếng: “Đàn ông ấy mà, nhất là đàn ông có tiền, chẳng có ai là mãi mãi chỉ chung thủy với một người cả đầu. Tôi chống mắt lên chờ ngày cô bị anh Tùng Quân đá ra khỏi cửa” .

Từ sau khi Bạch Hoài An trêu chọc An Bích Hà, Hoắc Tùng Quân đã bắt đầu lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, vì vậy tất cả những lời đe dọa Bạch Hoài An, hay kể cả là câu “hoa nở chóng tàn”, anh đều nghe không sót một chữ nào.

Đôi mắt vốn dĩ vẫn luôn nhắm của Hoắc Tùng Quân đột nhiên chầm chậm mở ra, ánh mắt nhìn về phía xa xăm nhưng tràn đầy sự lạnh lùng, sương mù giăng kín, u ám đến mức khiến cho người khác cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Anh cất tiếng, giọng nói tràn đầy sự lạnh lùng khiến cho người nghe rét run: “An Bích Hà. Cái gì gọi là “hoa nở chóng tàn”? Tôi nói cho cô biết, hoa của tôi, tôi muốn chăm sao thì chăm, không khiến cô phải quan tâm” .

An Bích Hà không ngờ rằng Hoắc Tùng Quân sẽ để ý đến cuộc nói chuyện này, trong lòng cô ta cảm thấy chua chát không nói nên lời.

Cho dù hai người đó đã như vậy rồi nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn còn che chở, bảo vệ cho Bạch Hoài An đến như vậy, ngay cả một câu nói nặng lời cũng không nỡ để cô ta nghe được, hơn nữa còn hạ thấp mình xuống để giữ thể diện cho cô ta.

“Anh Tùng Quân, em thích anh nhiều năm như vậy, tại sao cho tới bây giờ anh cũng không hề quay đầu lại nhìn em một cái? Bạch Hoài An đó thì có gì tốt đến mức anh bảo vệ cô ta tới vậy?”

Giọng của An Bích Hà nghẹn ngào, còn mang theo cả sự bất lực và tủi thân.

Hoặc Tùng Quần cười lạnh một tiếng: “Từ trước cho tới bây giờ và cả về sau, Hoắc Trung Quân tôi là người chỉ nhìn về phía trước, sẽ không bao giờ quay đầu nhìn bất cứ cái gì?

Bạch Hoài An vô cùng hài lòng câu trả lời của Hoắc Tùng Quân, cô rất thích nhìn thấy cảnh An Bích Hà bị chọc tức đến mức không nói nên lời.

Cô lấy lại điện thoại, giọng điệu thờ ơ: “An Bích Hà, cô đúng là đáng thương mà, tốn biết bao nhiêu tâm tư, hại không biết bao nhiêu người vậy mà vẫn đánh mất hôn ước. Còn tôi thì chẳng làm gì cả mà vẫn được người mà cô ngày đêm nhớ mong thầm thương trộm nhớ. Thế nào, có phải là cô rất muốn được như tôi không? Có phải là đang rất muốn khóc không?”

Bạch Hoài An nói, trong giọng nói còn có cả sự chế giễu.

“Không sao đâu, nếu cô muốn khóc thì cứ khóc đi, dù sao cũng đều là nước từ trong người thải ra, tôi cứ coi như nước mắt của cô là nước tiểu là được rồi.”

Lời nói này của Bạch Hoài An khiến cho tảng băng bên trong Hoắc Tùng Quân bị nứt ra, anh nghe xong thì cười ra tiếng.

Khuôn mặt An Bích Hà ở bên kia thì lúc đó lúc trắng, cô ta trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Bạch Hoài An thấy An Bích Hà cúp điện thoại thì đôi mắt có chút buồn: “Ai, sao đã cúp máy rồi, tôi còn chưa được nghe cô ta khóc nữa” .

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ xấu xa của Bạch Hoài An rồi trở mình, ôm cả người cô vào lòng: “Hoài An à, đến bây giờ anh mới phát hiện ra rằng thì ra em cũng có lúc độc miệng đến vậy.”

Bạch Hoài An ném điện thoại di động của Hoắc Tùng Quân qua một bên, bình tĩnh đẩy anh ra: “Anh đi chết đi, dám lợi dụng lúc tôi nói chuyện để sàm sỡ tôi hả?”

Hoắc Tùng Quân bị đẩy ra, gương mặt vẫn thể hiện sự vô tội: “Rõ ràng là lúc nãy ở trong điện thoại em nói là đã ăn anh sạch sẽ, anh không nói gì thì thôi còn phối hợp với em vô cùng ăn ý kêu lên hai tiếng rồi còn gì”.

“Cái gì chứ..” khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hoài An đỏ bừng lên, vừa nói một câu thì đã chạm vào ánh mắt tràn đầy ý cười của Hoắc Tùng Quân thì giật mình, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Cái gì mà “ăn sạch sẽ”, lại còn “kêu lên hai tiếng” chứ! Người không biết chuyện còn tưởng là cô đã làm gì anh rồi chứ!

Bạch Hoài An nhìn lướt qua đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi, muộn hơn so với cô dự kiến rất nhiều.

“Thời gian không còn sớm nữa, Hoắc Tùng Quân, tôi không thể về quá muộn, nếu không… Bạn của tôi sẽ lo lắng”.

Thật ra Hoắc Tùng Quân rất muốn nói “nếu không… em cứ ở lại đây đi”, nhưng khi anh nghĩ tới bây giờ quan hệ của họ vẫn chưa thân thiết tới vậy thì không dám nói gì, chỉ mấp máy môi, ngoan ngoãn nằm xuống lại.

Bạch Hoài An lại tiếp tục xoa bóp giống như vừa rồi, lần này không có An Bích Hà quấy nhiễu vì vậy nên rất nhanh Hoắc Tùng Quân đã đi vào giấc ngủ.

Dường như Hoắc Tùng Quân vô cùng mệt mỏi, hơi thở đều đều, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ say, thế nhưng lông mày vẫn hơi nhăn lại, dường như ngủ không được yên giấc.

Bạch Hoài An cúi đầu nhìn anh, cô dùng tay cẩn thận, dè dặt vuốt thẳng nếp gấp giữa hai lông mày, cũng không biết rằng rốt cuộc trong lòng anh chất chứa bao nhiêu chuyện khiến cho anh đến lúc ngủ cũng không được thoải mái đến vậy.

Hoắc Tùng Quân đã ngủ rồi, cô cũng nên rời đi thôi.

Bạch Hoài An cẩn thận, nhẹ nhàng xuống giường, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cổ tay cô bị một bàn tay to nắm chặt lấy.

Trong lòng cô thoáng giật mình, cô tưởng rằng Hoắc Tùng Quân lại tỉnh rồi bèn quay đầu nhìn lại, phát hiện rằng anh vẫn đang chìm trong giấc ngủ, việc nắm lấy tay cô chỉ là hành động trong vô thức mà thôi.

Bạch Hoài An khẽ thở dài một hơi, cúi đầu định bỏ cái tay anh ra khỏi tay mình thì chợt nghe thấy Hoắc Tùng Quân nhỏ giọng nỉ non: “Hoài An…”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Tùng Quân thì nhất thời sững sờ, chôn chân tại chỗ.

Anh có làn da trắng nõn, thế nhưng trên mí mắt lại ửng đỏ, viền mắt ẩm ướt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, dường như bị ảnh hưởng bởi giấc mơ, giọng anh run rẩy, nỉ non: “Hoài An… Anh không tìm được em… Hoài An, em đang ở đâu vậy?”

Lúc này trái tim của Bạch Hoài An như bị những lời nói của Hoắc Tùng Quần bản trung vào nơi mềm yếu nhất, sống mũi cô cay xè, viền mắt cũng ửng đỏ.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Hoắc Tùng Quân như thế này, càng nhìn, trong lòng cô càng cảm thấy đau xót.

Còn Hoắc Tùng Quân dùng hai tay ôm chắn, khẽ cọ cọ nước mắt, toàn thân cuộn tròn lại, giống như đang ôm Hoài An vào lòng vậy. .

Trong lòng Bạch Hoài An cũng cảm thấy vô cùng đau lòng và không nỡ, nhưng cảm giác mông lung và sợ hãi còn nhiều hơn, cô biết rằng sự quyết tâm của bản thân ở trước mặt Hoắc Tùng Quân đều gần như bị vô hiệu hóa hết.

Mỗi lần gặp Hoắc Tùng Quân cô đều có cảm giác như mình bị trúng tà vậy, anh rất dễ dàng kích thích nơi mềm yếu nhất nơi con tim cô, e rằng cả đời này cô cũng không thể buông tay anh được.

Trong lúc đang hoảng loạn và sợ hãi, Bạch Hoài An chạy ra khỏi nhà, bản thân cô cũng không biết cô đang chạy đi đâu, giống như một người bị mất phương hướng.

Bởi vì trong nhà chỉ có một mình Hoắc Tùng Quân nên trước khi Bạch Hoài An rời đi thì cô khóa cửa kỹ càng, sau đó rời khỏi đây nhanh nhất có thể.

Mà ở phía đối diện nhà của Hoắc Tùng Quân, có một bóng người đi ra từ trong bóng tối, đôi mắt nhìn bóng lưng rời đi của cô một cách lạnh lẽo, tràn đầy oán hận.

Người đó chính là An Bích Hà!

Sau khi An Bích Hà tức giận mà cúp điện thoại, cô ta muốn đến tận đây để tự mình xác nhận xem những gì Bạch Hoài An nói có đúng hay không nên đã trốn bố mẹ, lén lút đi tới nhà của Hoắc Tùng Quân. Cô ta đã đứng đây đợi được nửa tiếng rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy Bạch Hoài An đi ra ngoài.

Quả nhiên hai người bọn họ ở cùng nhau, lại còn ở cùng một phòng trong thời gian lâu như vậy.

Bàn tay của An Bích Hà nắm chặt lại thành một nắm, hàm răng cắn vào môi dưới, như thể muốn cắn môi đến chảy cả máu.

Cô ta biết rằng chuyện giải trừ hôn ước này chắc chắn sẽ không thể thay đổi được nữa rồi, cho dù cô ta có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được gì.

Lúc này An Bích Hà lấy điện thoại gọi cho ai đó.

“Alo”

Người ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói của cô thì vô cùng kinh ngạc, còn có chút hưng phấn và kích động.

“Cô chủ, đã hơn một năm nay rồi cô không liên hệ với tôi, lần này cô đột nhiên liên lạc lại, cô chủ muốn giao nhiệm vụ gì?”.

Người đó chính là Lâm Kỳ, từ sau khi Bạch Hoài An mất tích thì anh ta cũng sắp xếp để rời đi. Bởi vì Hoắc Tùng Quân đã tra ra được anh ta là người đã ra tay với Bạch Hoài An cho nên An Bích Hà đã thu xếp cho anh ta rời khỏi đây, vì vậy nên đối với Hoắc Tùng Quân thì Lâm Kỳ cũng đã mất tích.

Nhưng thật ra An Bích Hà luôn biết được vị trí và tình hình gần đây của Lâm Kỳ.

“Lâm Kỳ, Bạch Hoài An đã trở về rồi!” An Bích Hà lạnh lùng nói.

Lâm Kỳ kinh ngạc hỏi lại: “Cái gì cơ? Không thể nào, không phải là cô ta đã chết hơn một năm rồi sao?”

Trong giọng nói của An Bích Hà lộ ra rõ sự điên cuồng: “Cô ta đã trở về rồi, hơn nữa còn cướp đi Hoắc Tùng Quân. Lâm Kỳ, tôi muốn anh bí mật trở về đây, sau đó làm mọi cách phải giết cho bằng được Bạch Hoài An. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ cho anh một khoản tiền lớn, anh cầm tiền chạy đi thật xa, mãi mãi không được trở về đây nữa”

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement