Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia

Advertisement

Chương 69: Uất ức

Lâm Bách Châu cầm trên tay một hộp dâu tây nhỏ, mỉm cười rời đi dưới ánh mắt đầy nghi ngờ của Lâm Bách Vĩ.

Anh ta lái xe thẳng một mạch đến nhà của Bạch Hoài An.

Sở Minh Nguyệt ra mở cửa, Bạch Hoài An ngồi ở trong phòng khách, nhìn một vài tờ bản thảo thiết kế, cau mày, đang chìm trong suy nghĩ.

“Hoài An, bác sĩ Lâm Bách Châu đến rồi!” Sở Minh Nguyệt cười cười, chớm mắt vài cái với Bách Hoài An.

Bạch Hoài An để bản thảo thiết kế xuống, cô vẫn còn chóng mặt, không để ý đến biểu cảm kì quái của Sở Minh Nguyệt.

“Bác sĩ Lâm, sao anh lại bất ngờ đến đây? Có chuyện gì sao?”

Sở Minh Nguyệt ở phía sau hai người bọn họ thầm cười trộm, cô ấy cũng nghe thấy câu nói của Hoắc Kỳ và An Thị nói vào ngày hôm nay, Sở Minh Nguyệt biết rằng Lâm Bách Châu nhất định sẽ lo lắng.

Tâm tư của Lâm Bách Châu rất sâu, so với tình yêu vẫn luôn rực rỡ của Hoắc Tùng Quân, Lâm Bách Châu che giấu sâu hơn nhiều, anh ta luôn quan tâm mà không để lộ ra điều gì, để cho nó từ từ ngấm xuống.

Bạch Hoài An đến bây giờ vẫn luôn cho rằng, Lâm Bách Châu đối với cô chỉ như bạn bè quan tâm lẫn nhau thôi.  Sở Minh Nguyệt đứng ở một bên, nhìn thấy rõ ràng sự chiếm hữu trong ánh mắt của Lâm Bách Nhiên, anh ta thực sự không thể ngồi yên, lại tới nhanh đến như vậy.

“Trong nhà anh mới có dâu tây, anh mang đến cho hai người ăn thử” Lâm Bách Nhiên đặt hộp dâu tây ở trên bàn uống trà, lại tình cờ nhìn thấy vài tờ bản thảo thiết kế, hai mắt của anh ta sáng lên.

“Hoài An, những cái này là em vẽ sao?”.

Bạch Hoài An gật đầu, vẻ mặt cô hiện lên chút ngượng ngùng: “Là tôi vẽ ra, Bác sĩ Lâm, anh cảm thấy thế nào? Đây là thời trang mùa xuân, một vài chiếc váy nhỏ, lấy cảm hứng từ đóa hoa”

Lâm Bách Châu cầm lên nhìn một lát, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ là người ngoài nghề, không dám bình luận lung tung, nhìn qua cảm thấy nó rất sáng sủa, cho người ta cảm giác có sức sống, rất hợp với không khí của mùa xuân”

Bạch Hoài An cúi đầu cười cười: “Cảm ơn anh đã động viên tôi, tôi cảm thấy nó còn thiếu thiểu một thứ gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra” .

Khi hai người vẫn còn đang nói chuyện, Sở Minh Nguyệt đã rửa xong dâu tây, cô ấy cầm ra ngoài, gọi hai người Lâm Bách Châu và Bạch Hoài An qua ăn.

Bạch Hoài An rất thích ăn dâu tây, dâu tây của Lâm Bách Châu mang đến rất tươi, mọng nước, ăn ngon vô cùng.

Khi ăn, đôi mắt của Bạch Hoài An rất sáng, khuôn mặt cô cũng rất thanh tú mà khiến người ta ngỡ ngàng. Lâm Bách Châu cầm một quả dâu tây, ăn cũng không ăn, chỉ yên lặng nhìn cô, trông Bạch Hoài An thật đáng yêu làm sao, giống như toàn bộ linh khí của trời đất đều tụ lại trên người cô, mỗi một động tác của cô đều như đang lôi kéo toàn bộ tâm trí của Lâm Bách Châu.

Sở Minh Nguyệt ho nhẹ lên hai tiếng, Lâm Bách Châu cũng vì thế mà lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Sở Minh Nguyệt.

Bạch Hoài An cũng nhìn theo, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Minh Nguyệt, cậu bị sặc à?”

“Không phải” Sở Minh Nguyệt cười cười, nếu như Sở Minh Nguyệt không ho khan lên hai tiếng, ánh mắt của ai đó gần như sẽ ăn Bách Hoài An vào bụng mất.

Vẻ mặt của Lâm Bách Châu cũng không mất tự nhiên chút nào, chỉ là ánh mắt của anh ta đã che đi rất nhiều.

Ăn dâu tây xong, Lâm Bách Châu cầm áo khoác của mình lên, nhìn Bạch Hoài An, nói: “Hoài An, em có muốn cùng anh đi ra bên ngoài đi dạo một vòng không, không phải em nói bản thảo thiết kế của mình thiếu điểm gì sao, ra ngoài đi vài vòng biết đâu lại có cảm hứng”

Vẻ mặt của Lâm Bách Châu đấy sự dịu dàng, thế nhưng trong mắt anh ta lại tràn đầy sự chờ mong..

Bạch Hoài An cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu chỉ làm việc trong căn phòng đóng kín cửa thì làm sao có cảm hứng được, biết đâu đi ra ngoài lại có thể có thêm ý tưởng mới thì sao..

“Được, vậy chúng ta đi ra ngoài đi. Minh Nguyệt, cậu có muốn cùng chúng tớ ra ngoài đi dạo không?” Bạch Hoài An nhìn về phía Sở Minh Nguyệt mà hỏi.

Lâm Bách Châu cũng nhìn theo, đôi mắt anh ta híp lại một cái.  Làm sao Sở Minh Nguyệt lại không nhìn ra được ánh mắt của Lâm Bách Châu có ý gì, ngay lập tức từ chối, nói: “Tớ còn có một vài việc cần làm, hai người cứ đi ra ngoài đi” .

Lâm Bách Châu đối với câu trả lời của Sở Minh Nguyệt rất hài lòng, nhìn về phía của Bạch Hoài An, ra vẻ tiếc nuối, lên tiếng: “Thật tiếc, xem ra chỉ có hai chúng ta đi với nhau thôi.”

Khi Bạch Hoài An đi ra ngoài cùng với Lâm Bách Châu, Sở Minh Nguyệt đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hai người họ, một người cao lớn mà ấm áp, một người nhẹ nhàng mà lại tinh tế, trong hai người thực sự rất xứng đôi.

Mặc dù Lâm Bách Châu tâm tư khó dò, thế như đối với Hoài An lại rất tốt.

Hoắc Tùng Quân ở phía bên này cũng nhận được tin tức từ Lâm Bách Vĩ, không nói tiếng nào, trực tiếp đi từ công ty đến dưới nhà của Bạch Hoài An, nhìn cô và Lâm Bách Châu đi ra ngoài.

Hoắc Tùng Quân vô thức trốn sang phía bên cạnh, khi hai người bọn họ đi qua chỗ Hoắc Tùng Quân trốn, anh bất ngờ nhận ra, nhẹ giọng mắng một câu.

“Sao mình lại phải tránh chứ, mình cũng không phải người không quen mà”

Mặc dù nói như vậy, thế nhưng Hoắc Tùng Quân cũng không đứng ra ngoài, chỉ cẩn thận từng chút từng chút đi theo sau hai người Lâm Bách Châu và Bạch Hoài An. Nhìn cả hai người đi đến một công viên gần đó, lại đi mua sắm trong trung tâm thương mại, ăn nhẹ và uống nước cùng nhau.

Nhìn thấy Bạch Hoài An ăn đồ ăn còn dính sốt trên miệng, Lâm Bách Châu cũng nhẹ nhàng, dùng khăn giấy mà cẩn thận lau cho cô.

Có vẻ như Lâm Bách Châu ở bên tại cô nói gì đó khiến cho Bách Hoài An cười đến híp cả måt.

Hoắc Tùng Quân tức giận đến mức hai mắt đều đỏ cả lên, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong lòng đã ghen đến khó chịu cả người, hàm răng của anh cũng cảm thấy chua xót, không thể chờ đợi được mà muốn chém nát Lâm Bách Châu ra thành trăm mảnh.

Lâm Bách Châu đi dùng với Bạch Hoài An trọn vẹn một ngày, Hoắc Tùng Quân cũng ở phía sau theo dõi hai người cả một ngày, toàn bộ tâm can của anh đều cảm thấy khó chịu, rất nhiều lên muốn xông lên, nhưng cuối cùng cũng đều nhìn xuống được.

Rất nhanh trời đã gần tối, Bạch Hoài An nhìn đồng hồ thấy đã muộn nên đề nghị trở về nhà.

Lâm Bách Châu đưa Bạch Hoài An đến dưới nhà, sau khi tạm biệt cô xong, anh ta lên xe, liếc mắt nhìn về một hướng nào đó, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.

Bạch Hoài An đứng ở dưới nhà, nhìn thấy xe của Lâm Bách Châu đi mất, cũng không xoay người đi vào trong nhà. Cô mấp máy môi, trực tiếp lên giọng, nói một câu: “Đi ra đi!”

Hoắc Tùng Quân từ sau chiếc xe hơi màu trắng bước ra, cúi đầu, trông có vẻ uất ức, giống như một con chó lớn cụp tại xuống, rất đáng thương..

“Sao em lại biết anh ở đây?” Thanh âm của Hoắc Tùng Quân rất trầm thấp, ngẩng đầu nhìn Bạch Hoài An, thấy cô khuôn mặt xinh đẹp, bình tĩnh của cô, lại một lần nữa cúi đầu.  Vẻ mặt Bạch Hoài An vốn đang khó chịu, nhìn thấy Hoắc Tùng Quận hiện giờ khác với lúc bình thường, giờ anh giống như một con chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi, không đáng sợ chút nào, không hung dữ, thậm chí còn cảm thấy có gì đó đáng thương, cô ngay lập tức cảm thấy mềm lòng.

“Anh đi theo tôi cả ngày, rõ ràng như thế, mắt của tôi vẫn còn nhìn được, làm sao lại không thấy anh được chứ?”

Cô thở dài một hơi, vô thức muốn chạm vào tóc anh, nhưng cảm thấy không phù hợp, nên vỗ nhẹ vào vai của anh.

Hoắc Tùng Quân dường như không biết bản thân nổi bật như thế nào, với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, điển trai như vậy, khí chất của anh lại ngời ngời như thế, đứng trong đám đông sẽ luôn là người nổi bật nhất, làm sao mà có thể không nhận ra được.

Bạch Hoài An chưa nói hết, càng nói càng khiến Hoắc Tùng Quân cảm thấy bản thân uất ức.

“Em biết rõ anh đi theo sau em vậy mà vẫn đi hẹn hò, nói chuyện vui vẻ với Lâm Bách Châu.”

“Chúng tôi không phải đi hẹn hò” Bạch Hoài An lên tiếng giải thích.

“Anh không quan tâm, một nam một nữ đi ra ngoài, đó chính là hẹn hò” Hoắc Tùng Quân thở dài.

Bạch Hoài An nhìn thấy Hoắc Tùng Quân cố chấp như vậy, nói: “Được rồi, anh nói hẹn hò thì đó chính là hẹn hò!”.

Hoắc Tùng Quân nghe thấy cô trực tiếp thừa nhận như vậy, trong lòng lại càng không thoải mái.

Bạch Hoài An nhìn vẻ mặt của anh, thấy rõ trong lòng anh, cái này không được, cái kia cũng không được, thở dài một tiếng, người đàn ông này đúng là khiến người khác không thể nào hiểu nổi.

“Em biết rõ anh đi theo ở phía sau, em còn đồng ý để cho Lâm Bách Châu giúp mình lau miệng” Hoắc Tùng Quân nhớ tới chuyện này, ngay lập tức không phục, động tác thân mật như thể, anh hiện tại còn không dám làm, Lâm Bách Châu dựa vào cái gì mà dám làm.

“Bởi vì hai tay của tôi đều đang cầm đồ, Bác sĩ Lâm có thói quen sạch sẽ, nhìn không hợp mắt thôi” Thật ra, Bạch Hoài An lúc đó cũng cảm thấy không được tự nhiên, thế nhưng nghĩ đến tính sạch sẽ của đối phương, cô cũng không để ý nhiều. Bây giờ, bị Hoắc Tùng Quân nhắc lại, cảm thấy giống như bản thân mình đang bị buộc tội.

Dường như cô cảm thấy bản thân mình đã đi quá xa, lại giống như bị bắt gian tại trận, trong lòng cô tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Loại cảm giác tội lỗi này khiến cô không giải thích được, hiện giờ, cô và Hoắc Tùng Quân không phải vợ chồng, cũng không phải người yêu, tại sao cô lại cảm thấy tội lỗi chứ?

“Được rồi, vậy anh nói phải làm gì bây giờ, tôi cũng đưa cho anh tờ giấy để anh lau một cái nhé!” Bạch Hoài An bị Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm khiến sau lưng ớn lạnh, cô lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho anh.

Hoắc Tùng Quân bất đắc dĩ cầm lấy, nhìn thấy không mặt trắng nõn sạch sẽ, cùng với đôi môi đỏ thắm của cô, rõ ràng trên mặt cô không có vết bẩn nào, nhưng anh vẫn lau.

Hoắc Tùng Quân cầm tờ khăn giấy lau ở trên môi cô, Bạch Hoài An cũng để anh tùy ý lau.

Hoắc Tùng Quân giống như đang muốn lau toàn bộ dấu vết của Lâm Bách Châu, lau đến hơn nửa ngày, khiến môi của Bạch Hoài An sưng lên một ít, đôi môi cô giờ ửng hồng đầy quyến rũ.

“Hoài An..” Âm thanh của Hoắc Tùng Quân có chút khàn khàn, yết hầu trên cổ anh cũng khẽ động.

Hiện giờ Hoắc Tùng Quân đang ở rất gần cô, cả hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi thở thiêu đốt của Hoắc Tùng Quân khẽ thổi vào mặt Bạch Hoài Vũ, khiến cho đội tại cô đỏ bừng lên.

“Làm sao vậy, có chuyện gì à?”

Tim của cô đập rất nhanh, trời lúc này cũng đã chập tối rồi, dưới nhà cũng không có người nào, chỗ hai người đúng cũng tương đối kín. Âm thanh của Hoắc Tùng Quân rất trầm ấm, khán khàn, dường như mang theo một loại cảm giác kích thích, khiến người ta cảm thấy mập mời không rõ.

“Thời gian cũng không còn sớm, em có muốn đi về nhà anh không?” Tim của Bạch Hoài An giống như muốn nhảy ra ngoài.

Sở Minh Nguyệt thật sự đã đoán đúng, Hoắc Tùng Quân thật sự sẽ mời cô về nhà mình, chẳng lẽ anh muốn lộ thứ lòng lang dạ sói ra rồi, muốn ra tay với cô rồi sao?

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement