Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Advertisement

Chương 176: Những Tháng Ngày Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

“Em thấy rất vui”

Đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Huệ tức giận, cô càng cảm thấy vui vẻ hơn.

“Vui vẻ là tốt rồi, anh đã giúp em thu dọn lại căn biệt thự như trước đây, em đi xem xem có thích hay không”

Thời Ngọc Minh kinh ngạc: “Cố Quân Nhi không phải vẫn ở trong nhà em sao?”

“Em vào xem sẽ biết.”

Thời Ngọc Minh ngẩng đầu lên, chỉ thấy cửa lớn của căn biệt thự đã bị mở ra từ bên trong, mười mấy gương mặt quen thuộc chạy ra từ trong đó…đều là những người giúp việc từng làm trong nhà họ Thời.

“Bà chủ, cô chủ, chào mừng quay về nhà”

Đứng đầu là má Ngô, má Ngô tuổi gần bằng Tôn Uyển Hà, bà ấy đã làm việc ở nhà họ Thời hơn hai mươi năm, giữa Tôn Uyển Hà và bà ấy còn hơn cả quan hệ chủ tớ, không bằng nói là tình chị em.

Nhưng sau khi Tôn Bảo và Trương Huệ chiếm lấy nơi này, người đầu tiên bị đuổi chính là bà ấy.

Tôn Uyển Hà đã từng khóc đến khàn cả giọng mong muốn giữ lại bà ấy, đã khóc lóc cầu xin, cũng đã khổ sở van nài, nhưng những người giúp việc như má Ngô vẫn bị Trương Huệ đuổi ra ngoài.

Từ cửa lớn của biệt thự tới phòng khách còn một đoạn nữa, đi ngang qua cả một vườn hoa, ban nãy đứng ở bên ngoài nhìn không rõ, bây giờ đi vào trong mới phát hiện ra, bên trong vẫn còn rất nhiều người làm đang làm việc ở vườn hoa.

Những bông hồng bị đốn xuống xếp chồng ở một bên, một ít hoa hướng dương đã được trồng.

Chu Dương sợ Trương Huệ đột nhiên phát điện, liên tục theo sát sau lưng Thời Ngọc Minh, dùng thân mình che chở cho Thời Ngọc Minh và Tôn Uyển Hà, từng bước từng bước đi vào trong nhà.

“DÌ, cô Thời, tiên sinh đã nói khoảng trong ba ngày, phạm vi xung quanh hơn năm ki-lô-mét đều sẽ trống kín hoa hướng dương”

Tôn Uyển Hà hết sức ngạc nhiên đến nỗi nói không lên lời.

Có lẽ là đã trải qua nhiều việc như thế này rồi, Thời Ngọc Minh ngược lại khá bình tĩnh: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”

“Chính thức bắt đầu bắt tay vào san phẳng vườn hoa là tối hôm qua, đất đai xung quanh biệt thự được mua ba ngày trước.

“….nhanh như vậy?”

“Tiên sinh ra giá rất cao, đối phương không có lý do gì mà không bán cả”

Thời Ngọc Minh ngập ngừng một lát: “Tôi có thể hỏi chút, mua mảnh đất này mất bao nhiêu tiền không?”

Vị trí của biệt thự nhà họ Thời cũng được xem như ở tại khu vực nổi tiếng của thành phố Hoà Vân, trong cái huyên náo vẫn giữ được sự an tĩnh, cách đó không xa chính là biển lớn, nói một câu tấc đất tấc vàng cũng không có gì quá đáng.

Chu Dương cười cười, không nói một con số rõ ràng, chỉ nói là: “Tiên sinh bảo cô không cần hỏi nhiều”

“Vì sao?”

Chu Dương nhìn cô với ánh mắt thâm ý: “Cô nói xem?”

Thời Ngọc Minh chỉ có thể ngậm miệng.

Số tiền mà anh đã tiêu so với giá mà cô dự liệu xem chừng còn cao hơn rất nhiều rất nhiều, hơn nữa mảnh đất đắt cắt cổ này lại không phải mua với giá cao để xây biệt thự mà để trồng hoa hướng dương.

Tiên sinh nói đúng, cô không biết vẫn là tốt hơn một chút.

Nếu không đoán chừng trong lòng sẽ tiếc rẻ chết đi được.

Đến trước cửa phòng, Chu Dương nhanh chóng đi lên phía trước, giúp bạn cô đẩy cửa phòng ra.

Vừa mới bước vào cửa, lại nhìn thấy rất nhiều thợ sửa chữa lắp đặt đang làm việc.

“Tiên sinh đã nói, bọn họ phải nhanh chóng trang hoàng lại trong nhà thành y nguyên như trước đây, bởi vì trong này đã bị Tôn Bảo sửa rất nhiều chỗ, vì vậy thời gian cần thiết ước chừng sẽ hơi lâu một chút, đại khái tầm khoảng trên dưới năm ngày”

Tôn Uyển Hà hỏi: “Cậu ấy biết nhà chúng tôi trước đây sắp xếp như thế nào sao?”

“Biết ạ”.

“Cậu ấy từng đến nhà chúng tôi sao?”

“Từng đến”

Thời Ngọc Minh đột nhiên quay đầu lại: “Tiên sinh từng đến nhà chúng tôi?”

Chu Dương bỗng dưng ý thức được bản thân mình hình như là đã nói lỡ miệng, có chút ân hận cúi đầu, không nói được lời nào.

Thời Ngọc Minh vẫn hỏi tới cùng: “Anh ấy từng tới khi nào?”

Chu Dương có chút khó xử: “Cô Thời, tiên sinh chỉ cần muốn đến, vậy chắc chắn có cách để đến”

“Tiên sinh nói, anh ấy chỉ có thể dựa vào hồi tưởng để khôi phục lại, nếu như có chi tiết nhỏ nào các cô nhìn thấy không đúng, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với thợ sửa chữa, bảo bọn họ điều chỉnh lại.”

“….được.”

Chu Dương chuyển đề tài, đi lên cầu thang, vừa dẫn đường vừa nói: “Tiên sinh đã cho người bài trí lại phòng của cô Thời như trước, cô xem xem, nếu như có điểm nào cần sửa lại, ngay bây giờ tôi liền dặn dò xuống dưới để bọn họ chỉnh đốn cho tốt, cho đến khi cô Thời hài lòng mới thôi.

“Vậy Cố Quân Nhi thì sao?”

Tôn Uyển Hà thở dài một hơi, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Cô ta không phải sắp kết hôn với Phong Vân Đình sao, có sẽ đã chuyển tới nhà họ Phong rồi”

“Không phải” Chu Dương trả lời thay: “Không có dự định kết hôn”

“Sao cơ?”

“À, không có gì ạ”

Chu Dương im lặng bịt miệng, không dám nói thêm một từ nào.

Anh ta cũng rất ảo não, chuyện mà ông chủ muốn giấu quá nhiều, nhưng những việc đã qua đều theo thời gian mà chậm rãi phát triển, nếu muốn che giấu một chuyện, vậy càng có nhiều chuyện hơn cần phải giấu, anh không biết suy nghĩ âm thầm của ông chủ, nói nhiều sai nhiều, vẫn nên bớt nói là tốt nhất.

Phòng của Thời Ngọc Minh ở tầng hai, không có chút bất ngờ nào, trong phòng không có thay đổi nhiều, đến bây giờ đã hoàn toàn được khôi phục trạng thái như sáu năm trước.

Ngay cả con gấu bông Snoopy đặt ở trên giường kia cũng giống y như đúc.

Con gấu bông Snoopy đó là phiên bản giới hạn, sớm đã không còn nữa, ngày trước cô rất thích nó, buổi tối đều phải ôm nó để đi ngủ, nhưng năm tháng qua đi đã lâu, tại của con búp bê đã bị mất một bên.

Mà con gấu ở trên giường kia không những còn cả hai bên tại mà ngay cả mác treo vẫn còn vẹn nguyên, rõ ràng là mua mới.

“…con gấu bông Snoopy này, muốn mua được e rằng cũng không dễ”

Chu Dương trong lòng có chút ưu tư: “Tiên sinh đi tìm ở rất nhiều nơi, qua rất nhiều người, không dễ dàng gì mới tìm được một người sưu tầm đồ, hết lời thuyết phục cuối cùng mới có thể khiến cho anh ta nén đau buồn để đưa ra thứ đồ mình yêu thích”

“Vậy….anh ấy từ khi nào bắt đầu đi tìm kiếm thế?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, chuyện này là do tiên sinh tự mình đi làm, chưa từng nhờ đến tôi, tôi chỉ biết rằng vì con gấu bông Snoopy này mà tiên sinh đã ra nước ngoài mấy chuyến”

Thời Ngọc Minh phản ứng lại trong giây lát: “Vì vậy, một dạo trước anh ấy nói có chuyện cần làm, liên tục không xuất hiện, là đang bận tìm con gấu bông Snoopy này?”

“Đối chiếu thời gian, chắc hẳn đúng là vậy.”

Trong chốc lát Thời Ngọc Minh không biết nên phản ứng như thế nào.

Tôn Uyển Hà đột nhiên hỏi: “Vậy… Trương Huệ thì sao?”

Chu Dương nói: “Tiên sinh đã dặn dò xuống dưới, mỗi phòng trong căn biệt thự này đều phải phục hồi lại dáng vẻ như cũ, trong này không có phòng cho mấy người bà ta.”

“Vậy bọn họ..”.

“Dì à, nơi này dì yên tâm ở lại, sẽ có có nhân viên bảo an chuyên nghiệp đến phụ trách an toàn của hai người, có bất cứ chuyện gì đều có thể liên lạc với cháu bất cứ lúc nào, cô Thời có phương thức liên lạc với tôi, khi cô gọi tôi sẽ tới ngay”

Căn phòng này…. Thời Ngọc Minh có cảm giác vừa quen thuộc hiểu rõ lại vừa xa lạ bỡ ngỡ.

Cô đã ở căn phòng này mười tám năm, đi Milan hai năm, sau khi trở về nước liền ở nhà họ Phong, nói ra cũng đã có thời gian tám năm chưa từng trở về ở.

Nhưng căn phòng này cũng chứa đựng tất cả những ước vọng thời thiếu nữ của cô, cuộc sống tươi đẹp đã qua giống như đèn kéo quân ùa về trong tâm trí cô, mà cô bây giờ mới đau xót trong lòng phát hiện, ngoại trừ chiếc bàn học ở trong góc phòng kia đưa cô rất nhiều kí ức đau thương sâu đậm, phần còn lại, giống như đều tràn ngập dấu vết của Phong Vân Đình.

Trong trí nhớ, anh ấy vẫn là người con trai anh tuấn mặc đồng phục, khi màn đêm buông xuống, anh ngẩng đầu, dang hai tay đứng ở mảnh đất trống phía dưới cửa sổ của cô, nói với cô: “Đi thôi, anh đưa em đi ngắm sao”

Tầng hai, không hề tính là thấp.

Nhưng cô luôn luôn không chần chừ một giây, nhảy xuống từ bệ cửa sổ, được cậu thiếu niên vững vàng đỡ lấy, làn váy trắng xẹt nhanh qua không trung một đường cong duyên dáng.

Lúc bắt đầu anh ấy còn có thể đón lấy cô một cách vững chắc, về sau lên cấp ba, cân nặng của cô tăng lên, mấy lần đều loạng choạng lùi về sau mấy bước, cô vẫn còn nhớ Phong Vân Đình trêu chọc nói: “Giỏi lắm, lại nặng hơn rồi.”

Lúc đó tiểu công chúa của nhà họ Thời nào cho phép người khác nói mình nặng?

Vừa đánh vừa đá anh, thế nào cũng phải để anh kiên dỗ dành thì mới không tình nguyện tha thứ cho anh.

Thế nhưng hiện tại..

Căn phòng khôi phục lại rồi, bệ cửa sổ kia cũng sửa lại rồi.

Người con trai đứng ở tầng dưới cũng vàng đón lấy cô ấy…sắp cưới người khác rồi.

Đau buồn sao?

Ngược lại không có, không còn yêu nữa, dường như cũng sẽ không buồn đau.

Nhưng vẫn là có chút thương cảm, thanh xuân đó, đáng yêu biết bao, đơn thuần biết bao?

Đơn thuần đến nỗi khiến cho cô tưởng rằng chỉ dựa vào kí ức thời niên thiếu ấy, cô cũng có thể chống đỡ được cả đời này.

Nhưng sau này Phong Đình Quán đã cho cô một bài học đắt giá… suýt chút nữa phải trả giá bằng mặng sống của cô.

“Cô Thời, cô nhìn xem còn có chỗ nào cần sửa đổi không?”

Thời Ngọc Minh thu lại mạch suy tư, lắc lắc đầu: “Không có.”

“Vậy cô lại đi xem những nơi khác xem?”

“Không cần đâu” Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, đưa bản thân trở lại hiện thực: “Tiên sinh làm việc, tôi rất yên tâm, nhất định là một chút cũng không sai sót.”

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement