Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Advertisement

Chương 196: Cuộc sống của cô ấy sẽ rất rất tốt

Sắc mặt của anh biến đổi: “Ngọc Minh, anh cũng chỉ là anh thôi”

“Em biết, em biết rồi.”

Phong Đình Quân khẽ cười khổ một tiếng.

Đúng vậy, em biết.

Em biết anh là tiên sinh, em cũng biết…

Em mãi mãi không tiếp nhận Phong Đình Quân thêm một lần nữa.

Như vậy cũng được.

Để Phong Đình Quân chết tại ngày đó sáu năm trước đi.

Mấy chục năm từ nay về sau, anh chỉ là tiên sinh, tiếp tục sống với thân phận như vậy, yêu thương cô, bù đắp cho cô, cùng cô trải cô quãng đời còn lại.

Còn cái gì không vừa lòng?

Trời cao đã rất nhân từ với anh rồi.

Bị tổn thương nhiều nhất vẫn là Ngọc Minh của anh, chỉ có cô.

“Tiên sinh, sau này Tiêu Hào trưởng thành, biết em lừa nó, nó có hận em không?”

“Vậy nếu như sau này em cũng đã trưởng thành, biết anh lừa em, em có hận anh không?”

Thời Ngọc Minh quay đầu lại, chớp mắt nhìn: “Anh đang nói đến chuyện cánh tay bị thương sao? Thật ra vừa nhìn cánh tay của anh đã không phải tai nạn xe cộ gì, em có thể nhìn ra được. Nhưng là đây lời nói dối có thiện ý của anh, không muốn để cho em lo lẳng, em có thể hiểu được nên sẽ không hận anh”

“Ý của em là, chỉ cần là lời nói dối có thiện ý thì em sẽ không hận ta, đúng không?”

“Chắc là vậy” Thời Ngọc Minh cười cười: “Còn phải xem anh lừa em cái gì, nếu như là chuyện rất quan trọng… Em cũng không biết ai có thể nói rõ ràng chuyện sau này”

“Chuyện gì được tính là rất nghiêm trọng?”

Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy hơi an tâm: “Trừ khi… Anh đã từng kết hôn rồi?”

“Anh..”

“Anh đã từng kết hôn rồi sao?”

Từng kết hôn Cũng là với em.

Nhưng đã xa cách rồi Thời Ngọc Minh vốn chỉ định trêu chọc và đùa giỡn với anh, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tiên sinh hình như đang đấu tranh, ý cười cũng chầm chậm biến mất: “Tiên sinh, anh thật sự… đã từng kết hôn rồi?”

“,Ngọc Minh, anh đồng ý sẽ không lừa em: “Vậy nên?”

Tin tức này khiến Thời Ngọc Minh hoảng hốt mấy giây.

Đầu óc của cô trống rỗng, tin tức bất ngờ xuất hiện tin tức làm cô hơi mơ hồ, đã một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại “Cái đó.. Cái đó… Không phải anh đã nói là anh đã thích em từ rất lâu sao..”

“Đúng vậy, Ngọc Minh, người anh thích cho đến bây giờ chỉ có em, anh không lừa em”

“Vậy anh và vợ trước của anh kết hôn bởi vì nguyên nhân khác sao? Hôn nhân thương nghiệp? Giống như Như Ý lúc đó, là vì phải làm chuyện khác nên phải giữ thân phật có chồng? Bây giờ cô ấy đang ở đâu, cô ấy có yêu anh không? Cô ấy còn có thể quay về tìm anh không?”

Những câu hỏi liên tiếp làm lòng Phong Đình Quân lấp kín bởi tâm trạng phức tạp.

Anh cố gắng làm giọng mình dịu dàng lại, giải thích cho cô từng cái một: “Cô ấy cũng ở thành phố Hòa Vân, nhưng.. Cô ấy không yêu anh, cũng không bao giờ quay về tìm anh”

Thời Ngọc Minh nhẹ gật đầu: “Vậy xem ra đích thật là hôn nhân thương nghiệp.”

Bây giờ tình hình của cô ấy thế nào, có mối tình nào khác chưa?”

“Em cũng để ý sao?”

“Có một chút” Thời Ngọc Minh cong cong môi lên, nhanh chóng khôi phục ý cười: “Nhưng mà em cẩn thận suy nghĩ, em cũng đã từng kết hôn, hơn nữa còn có con, tính như vậy vẫn là anh chịu thiệt thòi.”

Thấy cô bày ra nét mặt tươi cười, sắc mặt Phong Đình Quân thần sắc cũng buông lỏng một chút: “Anh không chịu thiệt thòi, anh là người may mắn nhất”

Khi trở lại cô nhi viện, viện trưởng đã dọn dẹp căn phòng đặc biệt xong, Thẩm Như Ý lần đầu tiên thấy diện mạo của tiên sinh, cả người đều sợ hãi, kéo tay cô, suýt chút nữa là hoảng sợ gào thét: “Má ơi, đây cũng quá giống rồi! Gen thần kỳ như vậy sao? Nếu như cậu không nói thì mình hoàn toàn không biết được đây là người khác, đây chính là bản sao sống của Phong Đình Quân mài”

Thời Ngọc Minh nói: “Thật ra ở chung lâu sẽ nhận ra sự khác biệt giữa hai người họ, cậu cẩn thận nghe sẽ thấy giọng nói của bọn họ không giống nhau lắm”

Cách đó không xa, Phong Đình Quân ôm Tiêu Hào vào bên trong căn phòng, cẩn thận từng li từng tí đặt lên giường, nói với viện trưởng hai câu đơn giản để hiểu rõ một chút về tình hình của Tiêu Hào.

Thẩm Như Ý dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lảng nghe: “Ồ, cậu nói rất đúng, giọng nói của tiên sinh khàn khàn hơn một chút”

“Đúng vậy”

“Vời lại nhìn tiên sinh đứng đắn hơn nhiều, vừa nhìn đã biết là vai chính diện”

Thẩm Như Ý này luôn luôn những tính từ rất kì lạ.

Thời Ngọc Minh buồn cười:”Cậu cho rằng đang quay phim truyền hình à? Lại còn vai chính diện cơ”

“Mình không nói mò mà, Thời Ngọc Minh, mình nói với cậu, cậu còn nhớ rõ sinh nhật lần đó của mợ cậu không, lần đầu tiên mình nhìn thấy Phong Đình Quân ở nhà cậu, nói thế nào nhỉ, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng cảm giác lông mày cứ luôn vặn lấy, khắp người khiến cho người ta có một loại cảm giác rất vặn vẹo, nhìn cũng rất rầu rĩ giống như có tâm sự thầm kín, tóm lại là mặt mũi đều là không vui.

Nhưng hôm nay nhìn thấy tiên sinh, mình mới nhận ra mặc dù đường nét giống nhau, nhưng mặt mày tiên sinh giãn ra, tỏa ra hơi thở chính trực”

“Thật vậy không? Cậu vừa đã nhìn ra nhiều điều như vậy “Cũng không đúng” Thẩm Như Ý đắc ý nhíu mày: “Ôi trời, cậu nói xem, hai anh em bọn họ cũng thật thú vị, nhiều năm như vậy mà lại không quen biết nhau”

Cái này thì Thời Ngọc Minh cũng không rõ lắm “Có thể là khi còn bé đã xảy ra ít chuyện gì đó, chúng ta cũng không biết, nhưng là khúc mắc rất lớn đối với tiên sinh”

“Vậy à, nhưng mà như bây giờ cũng rất tốt.

Được rồi Ngọc Minh, mình đi tìm Lục Hào, anh ấy giúp mình liên hệ với bác sĩ tâm lý tốt nhất toàn thành phố đến khám bệnh cho Tiêu Hào, sẽ đến ngay lập tức”

Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên ở bên ngoài cô nhi viện.

Xe từ từ dừng lại ở cửa ra vào, một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi từ trên šc mắt một cái làm xe bước xuống, cả đời mặc áo khoác trắng, trong tay còn mang theo hộp thuốc.

Thẩm Như Ý nhanh chóng chạy tới: “Là bác sĩ Triệu sao?”

“Đúng vậy, cô chính là cô Thẩm?”

“Không sai không sai, là tôi là tôi, bác sĩ, lần này phải nhờ ông, nơi này có một cậu bé năm tuổi được chuẩn đoán là… cái gì mà rối loạn hai cực, những danh từ đó tôi nghe cũng không hiểu, nhưng bệnh này trông có vẻ rất nghiêm trọng, cậu bé đó ngày hôm nay đã một mình chạy đi nhảy sông tự tử!”

Bác sĩ khẽ gật đầu: “Rối loạn lưỡng cực, chứng trầm cảm và chứng nóng nảy ức chế thay phiên nhau xuất hiện, khi phát bệnh không thể khống chế được cảm xúc của mình, hơn nữa nếu như uống thuốc khống chế muộn sẽ dễ dàng xảy ra chuyển biến xấu, dẫn đến những hậu quả không thế tưởng tượng nổi.”

“.. Tự sát sao?”

“ Có thể, cũng có khả năng sẽ sinh ra những ảnh hưởng khác tới tâm lý và tinh thần”

“Trời ạ.. Bác sĩ, ông mau đi xem cậu bé kia một chút đi, nó còn nhỏ như vậy sao có thể quyết định tự sát được, làm tôi đau lòng chết đi được”

“Được được được, cô Thẩm đừng nóng ội, tôi đi xem bệnh tình trước, bệnh này uống thuốc là có thể ổn định, không phải bệnh nan % “Được được..” Thẩm Như Ý ân cần xách đồ giúp bác sĩ: “Tôi giúp ông xách đi, số phận của đứa bé này rất đáng thương, ông nhất định phải cố gắng hết sức giúp nó nhé..”

Thẩm Như Ý dẫn đường cho bác sĩ đi thẳng đến phòng của Tiêu Hào, Thời Ngọc Minh cũng vội vàng đi theo sau.

Tiêu Hào đã tỉnh, ngơ ngác ngồi trên giường của trẻ em, ánh mắt có hơi trống rỗng.

Tiên sinh đứng ở bên cạnh cậu bé, đang cúi đầu nói với cậu bé thứ gì đó.

Lúc đứng lên suýt nữa là không cẩn thận đụng phải Thẩm Như Ý.

“Ôi”

Phong Đình Quân nhân cơ hội này đi từ trong nhà ra, rời khỏi tâm mắt của bác sĩ.

Bác sĩ Triệu này…

Ông ta biết rõ hơn so với bất kì ai đang có mặt tại đây.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement