Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Advertisement

Chương 232: Tôi Sẽ Ghi Nhớ Giúp Anh Ấy, Cho Đến Khi Tôi Chết Đi

Nụ cười của Phong Đình Quân đông cứng lại trên gương mặt anh.

Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, cởi áo khoác âu phục trên người đắp kín cho con, tiếp tục không nói một lời.

“tôi mới là bố của bọn nhỏ”

“Nhưng dõi theo chúng lớn lên, là tiên sinh.”

Hô hấp của Phong Đình Quân trở nên nặng nề, có chút bất mãn: “Dương…đúng là tôi chưa từng chăm sóc, nhưng tôi đã từng chăm sóc Minh Nguyệt.”

“Đó là anh trực tiếp mang Minh Nguyệt từ bệnh viện đi, chưa từng hỏi qua ý kiến của tôi, hơn nữa anh đưa con bé đi cũng là giao cho chú Lâm quản gia ở nhà cũ chăm sóc còn anh vẫn như cũ ở cũng một chỗ với Cố Quân Nhi”

“Tôi…”

“Phong Đình Quân, đừng nói về điều này nữa, chẳng còn ý nghĩa gì.”

Phong Đình Quân nghiến răng, ánh mắt sắc bén: “Cho nên, em để cho con của tôi gọi một người đàn ông khác là bố? Em cũng không đi hỏi ý kiến của tôi? Em ít nhất cũng nên nói với tôi một tiếng, để tôi biết chuyện này”

“Anh đã biết rồi” Thời Ngọc Minh nhíu mày: “Không phải anh còn chúc phúc cho tôi hay sao. Anh đã quên rồi tr?”

“Ha!” Phong Đình Quân cười lạnh một tiếng: “Tôi làm sao có thể chúc phúc cho em với một người đàn ông khác? Tiên sinh kia của em, tôi còn chưa từng gặp anh ta, còn chưa chắc anh ta có phải là tên gạt người hay không, anh ta chính là nhìn thấy em đã đi đến bước đường cùng, cho nên thừa dịp vào xen vào, xem là chính nhân quân tử gì chứ?”

Trong lòng Thời Ngọc Minh cũng âm ỷ chút lửa giận: “Vậy anh đây là tính làm cái gì? Oan ức thay tôi, nghỉ kị thay tôi, chẳng lẽ anh chính là chính nhân quân tử?!”

“Ít nhất tôi cũng thật lòng yêu thương em, anh ta thì sao?

Em và anh ta cũng chỉ quen biết nhau có mấy tháng mà thôi, tôi cũng không tin, tình nghĩa mười mấy năm của chúng ta, chẳng lẽ cũng không sánh nổi tình cảm giữa em và anh ta chỉ hơn mười ngày?”

Thời Ngọc Minh lạnh lùng nói: “Mười mấy năm tình nghĩa thì có thể làm gì? Còn không phải nói trở mặt liền trở mặt? Phong Đình Quân, trước đó chính là vì suy nghĩ chúng ta có mười mấy năm tình nghĩa, xem như anh hiểu lầm tôi, anh hoài nghỉ tôi, ít nhất cũng cho tôi một cơ hội để giải thích, anh nghe tôi nói hết lời rồi phán định tôi có tội hay không cũng chưa muộn. Thế nhưng là anh thì sao, anh cho tôi cơ hội để nói chuyện sao?”

“Tôi…” Phong Đình Quân có chút ảo não: “Tôi…Khoảng thời gian đó tinh thần của tôi có vấn đề, không phải trạng thái bình thường. Minh, bây giờ tôi nghĩ lại, tôi cũng không biết đoạn thời gian kia tôi là thế nào, vì sao lại như thế…”

“Vậy anh bây giờ bình thường rồi sao?”

Thời Ngọc Minh chịu đựng ẩn nhẫn, trong lòng vốn rất buồn bực, vẫn chỉ có thể thật nhỏ giọng mà thét lên: “Thế nhưng anh đối với Cố Quân Nhi lại rất dịu dàng ôn nhu, chẳng lẽ tinh thân của anh không bình thường cũng là tùy với từng.

người? Đối với cô ta bình thường, đối với tôi liền không bình thường?”

Bàn tay Phong Đình Quân nắm chặt, lại buông ra, lặp lại như vậy mấy lần liền: “Tôi cũng không biết nên nói thế nào, nhưng những tổn thương đã gây ra với em, tôi cũng thật sự rất muốn bù đắp. Nhưng tôi bị ốm một trận, sau khi tỉnh lại em đã rời khỏi thành phố Vân Hoà rồi, tôi đã từng đi tìm Thẩm Như Ý, cố ấy nhất quyết không nói, liền tìm Lục Hào, anh ta cũng không chịu nói”

“Vậy cô Ngô kia thì sao?” Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Tổng giám đốc Phong, có cần tôi nhắc nhở anh không, anh cũng sắp kết hôn với cô Ngô rồi, bây giờ lại nói với tôi những lời nói này, thích hợp sao?”

“Giữa tôi và cô ấy không có gì cả”

“Thật sao”

“..em khăng khăng một mực đi theo tiên sinh của em, một đi không trở lại, tôi có thể làm thế nào?”

“Cho nên anh liền muốn kết hôn?”

Phong Đình Quân cười khổ: “Tôi cần thân phận là một người có gia đình, gân đây đang có một dự án xuyên quốc gia, đối phương không có nghi ngờ gì về năng lực của tôi, nhưng thân phận là người đã có gia đình sẽ càng trợ giúp thúc đẩy hợp tác. Tôi và Ngô tiểu thư chỉ gặp mặt nhau ba lần, đến tên của cô ấy tôi cũng chỉ mới biết cách đây không lâu”

Thời Ngọc Minh không nói gì.

Phong Đình Quân tiếp tục nói: “Thế nhưng bây giờ em đã trở về rồi, hơn nữa tiên sinh kia…cũng không còn nữa. Minh, tôi nghĩ, có lẽ chúng ta…”

“Không có có lẽ” Thời Ngọc Minh nói chắc như đinh đóng cột.

Phong Đình Quân không hiểu: “Em muốn ở giá vì anh ta?

Rốt cuộc anh ta có gì tốt, đáng để em làm như vậy?”

“Phong Đình Quân, anh biết không, khi tôi vẫn còn là vợ của anh, tổng giám đốc Hoắc cũng từng hỏi tôi câu này, anh ta hỏi tôi, anh rốt cuộc có gì tốt đẹp, anh ta có cái gì không sánh được với anh.”

Phong Đình Quân nhíu mày: “Tên luật sư đó? Quả nhiên anh ta đối với em có tình ý”

“Trước đây có thể có, nhưng hiện tại là hoàn toàn không.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc đó tôi không biết vì điều gì, đã chật vật thành như vậy, còn vọng tưởng anh có thể quay đầu lại. Nhưng mà sau này tiên sinh dạy cho tôi một đạo lý…có phá lối xưa, mới làm được đường mới. Nếu như tôi không quan tâm anh nữa, anh chẳng là cái thá gì cả”

Nghe được lời nói này, trong lòng Phong Đình Quân đau như ngàn mũi kim đâm. Anh liên tục hít thở sâu nhiều lần, mỗi một lần muốn mở miệng, lời đã đến khóe miệng lại vẫn nuốt ngược trở lại.

Chẳng là cái thá gì?

“Minh, bây giờ tôi thật sự mong rằng em hận tôi, còn tốt hơn nhiều so với việc không quan tâm gì như hiện tai”

“Chỉ có không quan tâm, tôi mới có thể không đau lòng, mới có thể bước tiếp”

“Vậy em hiện tại thì sao? Có thể thử không quan tâm gì tới tiên sinh mà bước đi được không?”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Tạm thời vẫn không thể”

“Vì sao vậy?”

“Trên thế giới này, anh ấy không có gì cả, không có người thân, không ai lo lắng chăm sóc, thế giới của anh ấy là một mảnh hoang vu, anh ấy chỉ có tôi. Nếu như ngay cả tôi cũng quên đi anh ấy, vậy một vết tích cuối cùng của anh ấy trên thế giới này cũng không còn tồn tại nữa. Tôi muốn vĩnh viễn nhớ kĩ anh ấy, đã từng tới ở đây, đã từng nắm giữ một khoảng thời gian tươi đẹp kia, tôi sẽ ghi nhớ giúp anh ấy, cho đến khi tôi chết đi”

Trong xe lại khôi phục trạng thái tĩnh mịch ban đầu.

Thế nhưng là hai loại tĩnh mịch hoàn toàn khác biệt, mới vừa rồi là trôi qua ôn hoà, bây giờ là giương cung bạt kiếm.

Một người đau khổ thấu xương, một người phẫn nộ tức giận, đối kháng trong im lặng.

Vẫn may, bọn nhỏ đều vẫn đang ngủ say, không có chút dấu hiệu sắp tỉnh dậy nào. Phong Đình Quân hít sâu một hơi, hỏi: “Em ở khách sạn Dung Thành?”

“Ùm?

Anh khởi động xe, cánh tay trái ôm con gái, tay phải điều khiển tay lái, đần dần nhanh chóng ra cách xa nghĩa trang, hoà vào dòng xe cộ.

Suốt dọc đường không nói chuyện.

Thế nhưng nửa giờ sau, xe lại dừng ở trước căn biệt thự có kiến trúc quen thuộc.

Đây là…

Thời Ngọc Minh nhìn căn biệt thự tinh xảo đẹp đế trước mặt, một hồi lâu không nói nên lời.

Nơi này, là căn biệt thự cô đã từng ở một mình suốt bốn năm, cũng từng là phòng tân hôn của cô và Phong Đình Quân.

Phong Đình Quân không phải muốn đưa bọn cô trở về khách sạn hay sao, sao lại tới đây?

Phong Đình Quân đưa xe vào ga-ra xong, ôm con gái xuống xe trước, đứng ở cửa sau xe, giúp cô mở cửa xe ra: “Xuống đây đi: Thời Ngọc Minh không nhúc nhích.

“Tôi biết em muốn hỏi điều gì. ” Phong Đình Quân nói: “Vừa rồi tôi mới đồng ý với con trai, hôm nay sẽ về nhà, cho nên sẽ không đưa cô và con trở lại khách sạn. Đêm nay, một nhà bốn người chúng ta, ở đây qua đêm”

Thời Ngọc Minh trầm mặc: “Ở đây không phải là nhà”

“Vậy thì khách sạn là nhà sao?”

“Ở đây dù sao so với khách sạn cũng tốt hơn, coi như là để bọn nhỏ thoải mái hơn một chút, có được không?”

Thời Ngọc Minh một mực kháng cự: “Tôi và con nói là về nhà, nhưng mà ở đây không phải nhà của anh, cũng không phải nhà của tôi. Nhà của anh là ở chỗ của Cố Quân Nhi kia, còn nhà của tôi là ở…”

“Ở nơi nào?”

“Tóm lại không phải là ở nơi này” Thời Ngọc Minh nói: “Anh không đưa chúng tôi về khách sạn cũng không sao, tôi đón xe cùng bọn nhỏ trở về”

Nói xong, cô liền muốn xuống xe.

Thời Dương khoan khoái tỉnh lại, nhìn cô một chút, cười híp mắt gọi một tiếng mẹ, rồi quay đầu nhìn ra ngoài xe, kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng: “Căn nhà này thật xinh đẹp!”

Phong Đình Quân hỏi: “Tiểu Dương thích không? Đêm nay chúng ta ở nơi này, có được không con?”

“Nhưng mà không phải chúng ta trở về nhà sao? Ở đây không phải nhà mà…”

“Bố, nhà của chúng ta mặc dù không đẹp bằng nhà này, cũng không lớn như thế này, nhưng mà con thích nơi đó.

Chúng ta trở về đó ở có được không? Ở đây quá lớn, con hơi sợ”

Phong Đình Quân hít sâu một hơi: “Có bố ở đây, con đừng sợ”

Anh đưa tay kéo con trai, nhưng Thời Dương lại nhanh chóng trốn vào ngực Thời Ngọc Minh biểu thị sự kháng cự: “Ở đây không phải nhà”

“Vậy con nói xem, nơi nào mới là nhà?”

Nơi như thế nào mới gọi là nhà?

Thời Ngọc Minh ôm chặt con trai, thở dài một hơi: “Nơi nào có tiên sinh, nơi đó mới là nhà”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement