Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ

Advertisement
Ngoài tình Ngọt ngào

CHƯƠNG 162: CÓ CHUYỆN GÌ GIẤU TÔI

Ngày mai….

Tôi thẫn thờ tắt máy, vừa quay lại, Cố Thanh Thiên từ lúc nào đã không chút tiếng động đứng ngay sau lưng khiến tôi giật bắn cả người.

“Cố tổng?!”

Anh qua đây từ lúc nào? Anh đã nhìn thấy tin nhắn chưa? Tôi kinh hoảng suy nghĩ.

“Điện thoại của ai đấy?” Anh hỏi.

Ánh đèn ngủ mập mờ chiếu không tới ánh mắt của Cố Thấn Thánh, tôi chớp mắt, “Gọi nhắc tiền điện thoại thôi, ngày mai em đi đóng là được rồi.”

“Ừ…”

Chữ ừ của Cố Thanh Thiên kéo dài một quãng, hàm ý sâu xa.

Tôi cười nép vào người anh: “Anh không xem phim nữa à?”

“Đồng Kha Kha, lúc ăn cơm em nói có chuyện giấu tôi, là chuyện gì?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.

Âm thanh hiệu ứng trên ti vi vừa ồn ào vừa đơn điệu, tôi nuốt một ngụm nước bọt thả đồ ngủ xuống đất.

“Là chuyện này, thật ra …”

“Trước đây em từng nói tên Đồng Nhất Cố rất hay, nhưng thật ra không phải đâu, tên Cố Nhất Đồng hay hơn đó.”

Tôi cười hì hì dán sát cơ thể vào người anh, sau đó đưa tay ôm lấy eo anh: “Cố tổng, tên anh đặt là hay nhất, em nghe anh.”

Người anh cứng ngắc, tôi không để ý vùi mặt vào trong lòng anh cọ cọ, sau đó tay chân bắt đầu không chịu ở yên.

Nhưng Cố Thanh Thiên tựa như người chết, hoàn toàn không có một chút phản ứng, ngay cả khi tôi nhón chân hôn anh cũng né tránh.

Người này sao vậy? Lại kiếm chuyện gì nữa đây?

Tôi nhíu mày ngẩng đẩu nhìn anh liền thấy anh đang cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt anh khiến lưng tôi lạnh toát.

“Cố tổng!” Tôi nịnh nọt cười với anh: “Hôm nay anh có vẻ không được vui, anh mệt à?”

“Mệt rồi thì phải đi ngủ thôi.”

Không đợi anh kịp trả lời, tôi đã dùng sức đẩy anh ngã lên giường, sau đó nhào lên người anh.

“Cố tổng, ngài mệt rồi thì nghỉ đi, còn lại em sẽ lo.”

Tôi mặt dày nói, sau đó đưa tay cởi nút áo anh.

Cố Thanh Thiên bắt lấy giữ tay tôi lại: “Đồng Kha Kha…”

Giọng anh hơi khàn khiến tôi mới vừa rồi còn rất dũng cảm, giờ mặt đã đỏ chót nóng rực.

Tôi biết, anh “đói” một tháng, đã rất muốn rồi.

Mặc kệ mọi thứ, anh giữ chặt tay tôi nhưng không chặn nổi miệng tôi, tôi cúi đầu cắn mở nút áo của anh.

Bên trên truyền tới tiếng thở gấp gáp của anh, tay chân tôi bỗng mềm nhũn đi.

“Đồng Kha Kha!” Anh nghiến răng quát to, kéo tôi lên trên, hung hăng ngậm lấy môi tôi.

Tôi bị anh giữ chặt trong lòng, không thể động đậy dù chỉ một chút.

Vừa hôn xong, anh đã rời khỏi môi tôi, khàn giọng hỏi: “Em còn không nói thật, rốt cuộc em có giấu tôi chuyện gì không.”

“Có!” Mặt tôi như muốn bùng cháy cọ vào lòng anh, cơ thể nóng bỏng uốn éo chà xát người anh.

“Nói cho tôi biết, Đồng Kha Kha, em nói đi!” Anh giữ chặt tôi, nóng nảy hỏi.

Tôi khó khăn cắn anh một ngụm, cố gắng nói: “Được, em nói cho anh, Cố tổng, em thích anh, muốn em đi…”

“Nên anh muốn em đi, em ở đây này, xin anh….”

Tôi nằm trên người anh thút thít van nài.

Trong phảng phất, tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh, ngay sau đó tôi bị lật người lại, anh đè lên tôi.

Tôi cố gắng phối hợp làm anh vui, nhưng anh lại né tránh, anh cũng cho tôi nhưng lại cứ trêu chọc khiến tôi như bị treo giữa không trung, khó chịu phát khóc.

Một lúc sau, tới khi tôi cảm giác sắp phát điên anh mới yêu cầu: “Đồng Kha Kha, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được giấu tôi, biết chưa?”

“Biết rồi, biết rồi mà, xin anh đấy.” Tôi ôm lấy anh nói lung tung.

Nói xong anh mới hài lòng, đêm nay đã định là một đêm không ngủ…..

Mãi cho tới khi trời hửng sáng, Cố Thanh Thiên mới buông tôi ra, trong lúc mê man ngủ thiếp đi, bên tai như nghe thấy anh nói gì đó, tôi chỉ thuận theo vài tiếng rồi lại xin anh cho tôi ngủ tiếp.

Khi tỉnh giấc, mặt trời đã qua ngọn tre, tôi ngơ ngác hai giây rồi bật mạnh dậy, sau đó kêu lên đau đớn rồi ngã xuống.

Sau khi sinh hai đứa con, eo của tôi quả thật như đồ hết hạn, đã thế tối qua còn bị Cố Thanh Thiên giày vò tưởng như muốn đi luôn rồi.

Trong phòng chỉ còn một mình tôi, tôi vệ sinh cá nhân rồi chải chuốt một chút, mặc quần áo vào đi ra khỏi phòng.

Khi xuống lầu cũng không thấy bóng Cố Thanh Thiên đâu, Trạch Khôn đang nằm trong nôi bên cạnh sô pha, Niếp Niếp ngồi bên cạnh nhìn cậu bé, còn dì Trương đang cẩn thận trông nom hai bé.

“Dì Trương, Cố tổng đâu?” Tôi nhìn xung quanh rồi hỏi.

Dì Trương cười nói: “Cố tổng nghe điện thoại xong nói có việc gấp nên đã đi từ sáng sớm rồi.”

Không ngờ đã đi từ sớm rồi à, nếu vậy muốn nhìn thêm một chút nữa cũng không được rồi.

Tôi tiếc nuối mím môi cười giễu.

“Cô Đồng, bữa sáng vẫn còn nóng, tôi kêu người mang lên cho cô nhé?”

“Cháu muốn cho Trạch Khôn bú trước.” Tôi đi tới ôm thằng bé lên cho bé ăn no nê rồi lại quay qua chơi với Niếp Niếp, sau đó mới tới phòng ăn dùng bữa sáng.

Ăn uống no nê xong, tôi đi thẳng lên lầu, điện thoại hiển thị một cuộc gọi nhỡ từ Hạng Chương.

Không ngờ gã tới sớm như vậy.

Tôi thở dài một hơi, trong lòng căm ghét gã cay đắng, chỉ đành dụi mắt lấy quyển sổ tiết kiệm trong ngăn kéo nhét vào túi quần, rồi lại lấy con dao cắt trái cây hôm qua giấu vào góc trong cùng của ngăn kéo cẩn thận nhét vào lưng áo, sau đó khoác thêm một lớp quần áo lên.

Đứng trước gương chỉnh sửa lại quần áo tươm tất xong, tôi mới đi xuống lầu.

Cuối cùng tôi cũng phải đi rồi, hơn nữa còn phải vứt bỏ hai đứa con dứt ruột đẻ ra,

Kìm lấy dòng lệ chực rơi, tôi hôn tạm biệt hai đứa, hôn tới mức Niếp Niếp kêu la, còn Trạch Khôn như có thần giao cách cảm với tôi, bé bắt đầu khóc to.

Dì Trương vội tới dỗ bé, còn cằn nhằn tôi là cố ý chọc ghẹo hai đứa.

Tôi mỉm cười chua xót.

Dì Trương nhìn tôi một cách kỳ lạ: “Cô Đồng, cô sao thế? Có tâm sự à?”

“Không sao.” Tôi khom lưng hôn Niếp Niếp, sau đó hít một hơi thật sâu đứng dậy, “Dì Trương, cháu có việc phải đi ra ngoài, hai đứa bé phải nhờ dì rồi.”

“Đi ra ngoài? Đi đâu? Cậu chủ đồng ý chưa? ” Dì Trương ngạc nhiên.

Tôi cười gật đầu: “Tối hôm qua cháu nói với anh ấy rồi.”

“Vậy cô đi sớm về sớm, không cậu chủ nhỏ lại khóc tìm cô.” Dì Trương cười đùa.

Tôi nhìn kỹ hai đứa con một lần nữa, sau đó bước nhanh rời khỏi nhà.

Còn ở thêm lúc nữa, e là tôi sẽ không nỡ rời xa các con và anh mất.

Từ khi nhận ra tôi không có ý bỏ đi, Cố Thanh Thiên đã rút người canh chừng tôi về, vì thế tôi rất thuận lợi rời khỏi biệt thự, nhà của tôi.

Đi được một lúc, Hạng Chương đột nhiên xuất hiện chặn đường.

“Chỉ có một mình cô à?”

“Anh chẳng phải luôn miệng nói đang canh chừng tôi sao?” Tôi cười lạnh, “Lại không biết tôi đi một người à.”

“Thách cô cũng không dám giở trò.” Hạng Chương cười đểu, sau đó đánh giá tôi từ trên xuống dưới, “Cô cứ như thế này mà ra ngoài à? Thứ kia đâu?”

Tôi hờ hững móc sổ tiết kiệm trong túi ra đưa cho gã.

Hạng Chương mở ra nhìn một lượt, sau đó cười, “Tốt lắm, cũng không uổng cô sinh cho hắn con trai, quả nhiên đáng tiền hơn đứa con gái nhiều.”

“Phì! Miệng cho không mọc ngà voi!” Tôi nhổ nước miếng.

Sắc mặt gã thay đổi, sau đó nhét sổ tiết kiệm vào quần, mặt lạnh nói: “Đi thôi!”

“Đi đâu?” Tôi đi theo gã, vừa đi vừa hỏi.

“Tới rồi cô sẽ biết!” Hạng Chương trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cũng không nói nữa, dù sao đi đâu cũng vậy, chỉ cần rời khỏi đây là được, tôi không muốn để xảy ra chuyện ở đây, chỗ này quá gần Cố Thanh Thiên và các con.

Hạng Chương không đi cổng chính, gã lái ngoằn ngoèo mấy con hẻm đưa tôi ra khỏi khu biệt thự, sau đó chuyển sang một chiếc xe màu đen không chút nổi bật bên đường.

Lên xe tôi mới thầm kêu không ổn, tài xế lại là Hạ Khải Quyền.

“Đã lâu không gặp.” Hạ Khải Quyền quay đầu nhìn tôi chào hỏi, sự căm ghét và thù hận trong ánh mắt hắn ta khi nhìn tôi không kém gì Hạng Chương.

Hạ Khải Quyền cũng rất hận tôi, đoạn video kia bị tung ra, không những Hạng Chương thân bại danh liệt, hắn cũng không giữ nổi chức vị.

Tôi nhếch môi quay mặt đi, không muốn nhìn hai người bọn chúng.

Nghĩ tới những việc trước đây chúng đối xử với tôi, tôi liền cảm thấy việc tôi sắp làm là đúng, tôi không nợ chúng gì hết.

“Tiểu Hạ, chúng ta về nhà.” Hạng Chương nhẹ nhàng nói.

Tôi cau mày lạnh giọng: “Không ngờ các người lại sống cùng nhau.”

“Từ lâu tôi đã nói với cô rồi, tôi và Tiểu Hạ yêu nhau thật lòng.”

“Ha ha.” Tôi cười lạnh.

Yêu nhau thật lòng? Chẳng qua cũng chỉ là một đôi xấu xa hèn mọn.

Trên đường đi, Hạng Chương luôn miệng nói chuyện với Hạ Khải Quyền về kế hoạch tương lai, dường như những ngày huy hoàng đang ở ngay trước mắt.

Tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, cảm giác cứng cứng bên eo như muốn nhắc nhở dao của tôi vẫn còn bên cạnh.

Thế nhưng chuyện lại không như tôi nghĩ.

Một Hạng Chương tôi còn không nắm chắc đối phó nổi, nghĩ cùng lắm là cá chết lưới rách một mạng đổi một mạng, nhưng giờ lại có thêm Hạ Khải Quyền theo Hạng Chương như hình với bóng thì làm sao bây giờ.

Một mình tôi phải đối phó hai người đàn ông, tôi không hề có chút lòng tin nào.

Tôi không khỏi chán nản, đáng lẽ ra hai ngày trước phải lén trốn ra mua thuốc an thần tìm cơ hội cho bọn chúng ăn vào là ổn rồi.

Tiếng nói chuyện của chúng truyền bên tai tôi, nhưng trong đầu tôi chỉ có hình ảnh tôi quật ngã chúng, sau đó đâm chúng tới chết.

Cảnh tượng rất máu me và ghê tởm, nhưng vẫn khiến tôi hưng phấn.

Đi cùng hai người này, cơ thể tôi không có chút nguy hiểm nào, chúng sẽ không chạm vào tôi, vì thế tôi chỉ cần kiên nhẫn rồi sẽ tìm được cơ hội.

Một lúc sau, cuối cùng đã tới nơi chúng đang sống, đây là căn nhà của một hộ làm nông ở ngoại ô.

“Chỗ này…” Tôi đứng ngoài cửa hoài nghi nhìn xung quanh, khu này hoàn toàn không có nhà nào khác, cũng không biết chúng đi đâu tìm được chỗ này.

“Chỗ này ổn chứ? Vừa sạch sẽ lại yên tĩnh!” Hạng Chương tâm tình vui vẻ nói: “Chủ nhân của căn nhà này đi làm ăn xa nên tôi thuê lại ở.”

“Nhà được đấy.” Tôi gật đầu.

Tới lúc tôi giết gã thì cũng không có ai nghe tiếng chạy tới ngăn cản.

Tôi hài lòng đi theo chúng vào nhà, vừa bước vào, cửa sắt đã bị Hạ Khải Quyền khóa lại.

Hạng Chương cười lắc đầu: “Tiểu Hạ, đừng căng thẳng quá, cho dù ngày nào em cũng mở toang cửa thì cô ta cũng không chạy đâu.”

“Kha Kha của chúng ta ngoan lắm, kêu cô ta làm gì thì cô ta sẽ làm đó, tôi nói đúng không?” Gã liếc nhìn tôi cười u ám.

Tôi cắn răng gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ không trốn.”

Hạ Khải Quyền đi tới bên cạnh Hạng Chương: “Thật sự muốn cô ta làm gì thì cô ta sẽ làm đó sao?”

“Cục cưng à, anh có bao giờ lừa em chưa, đương nhiên là thật rồi.” Hạng Chương nâng cằm Hạ Khải Quyền hôn mạnh một cái.

Một cảm giác ghê tởm nổi da gà dâng lên trong lòng, tôi quay mặt nhìn sang chỗ khác.

Sau đó tôi nghe thấy Hạ Khải Quyền nói với giọng còn lạnh lẽo hơn cả Hạng Chương: “Thế em muốn cô ta học cách đi của chó, cô ta có làm theo không?”

Tôi quay phắt lại nhìn hắn ta với ánh mắt không thể tin được.

Hắn ta trừng mắt nhìn tôi, đầu tựa lên vai Hạng Chương: “Chương à, có thật cô ta sẽ nghe lời làm một con chó không?”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement