Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ

Advertisement
Ngoài tình Ngọt ngào

CHƯƠNG 178: HAI CÁI MẠNG

Chuyện của em trai khiến tôi rất buồn phiền, Tạ Yên Duyên lại tỏ ra không chịu nói lý, tôi nhất thời không biết nên làm sao mới tốt, trơ mắt nhìn cô ta quay người rời đi.

Đợi đến lúc Tạ Yên Duyên đã đi xa rồi tôi mới rời khỏi phòng khách, lại gặp được Cố Thần Tuyết đang đứng ở góc cầu thang.

“Đồng Kha Kha.” Cô ta gọi tôi lại, trông nghiêm túc lạ thường. Tim tôi đập thịch một cái, không kiềm được mà cau mày, cô ta muốn gây sự với tôi à?

Vừa bị Tạ Yên Duyên hãm hại, phản xạ của tôi có hơi căng thẳng quá, Cố Thần Tuyết nói, “Đừng căng thẳng, tôi muốn xác nhận với cô một chút, những gì cô vừa nói với Tạ Yên Duyên đều là thật chứ?”

“Cô nghe thấy hết rồi à?” Tôi ngẩn ra.

“Đúng thế, tôi nghe từ đầu đến cuối, không lọt một chữ.” Cố Thần Tuyết gật đầu, “Cho nên bây giờ tôi chỉ hỏi cô một chuyện, những gì cô nói đều là thật chứ? Cái thai của Tạ Yên Duyên không phải là của Cố Thanh Thiên?”

Tôi không biết bây giờ có nên cho cô ấy biết không, khó tránh có chút ngần ngừ.

Cố Thần Tuyết cười khẽ, “Được rồi, tôi biết rồi, xem ra đều là thật!”

Tôi mím môi gật đầu chào cô ta, cô ta gọi tôi lại, “Đồng Kha Kha, yêu cầu của tôi khác với Tạ Yên Duyên, tôi muốn cô dẫn cả con trai và con gái của cô rời khỏi đây, nếu như cô làm được thì chuyện của em trai cô tôi sẽ lo được.”

Sao cái gì cũng lấy em trai tôi ra để uy hiếp tôi vậy? Tôi cười với cô ta, “Cô Cố, chuyện gia đình tôi không cần cô phiền lòng.”

Chuyện này tôi giấu không nổi nữa, đợi đến khi Cố Thanh Thiên về tôi liền nói cho anh biết, hỏi anh nên làm thế nào.

Cố Thanh Thiên nghĩ rồi bảo tôi không phải quan tâm.

“Không quan tâm? Nhưng nó là em trai em.” Tôi rất bất an.

“Bây giờ bố mẹ em cũng không quản được nó thì em cho rằng em có thể quản được nó sao? Nếu như nó thực sự nghe lời em nói thì đã không không nói một tiếng nào mà chạy đến đây rồi, tôi thấy em đừng nên quan tâm thì hơn.” Cố Thanh Thiên lắc đầu, “Hơn nữa, nó cũng đã trưởng thành rồi, nên để nó tự chịu trách nhiệm với những chuyện mình làm, có những khi trải qua vấp ngã đối với nó lại là chuyện tốt.”

Tôi hiểu ý anh, nhưng nghĩ đến em trai tôi đang nằm trong tay Tạ Yên Duyên, không biết đang phải chịu thiệt thòi gì là tôi lại hốt hoảng, sợ hãi.

Cố Thanh Thiên an ủi tôi, “Yên tâm đi, tôi sẽ cho người theo dõi nó, sẽ không để Tạ Yên Duyên làm gì quá đáng đâu.”

“Thật sao?”

“Thật!” Cố Thanh Thiên đảm bảo.

Có sự đảm bảo của anh tôi yên tâm hơn nhiều, tuy rằng vẫn không nỡ để em trai chịu khổ nhưng nếu như có thể để nó mau chóng trưởng thành thì việc này cũng không tệ.

Nhưng lúc nói chuyện với em trai, tôi vẫn không nhịn được muốn nhắc nhở nó, chỗ nó đang làm là của tập đoàn Tạ Thị, nhưng nó căn bản là không nghe, chỉ cần nghe tôi nói thế là cúp máy ngay lập tức, tôi hẹn gặp nó nó cũng viện đủ cớ không chịu gặp tôi.

Đúng lúc tôi lo lắng nhất thì nhà họ Cố xảy ra một chuyện lớn.

Hôm đó sau khi ăn tối xong, tôi định dẫn Niếp Niếp xuống vườn hoa đi dạo, vừa đi ra khỏi phòng liền nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên từ dưới nhà, cùng với những tiếng động hoảng loạn. Tôi vội giao con cho chị Linh, bảo chị ấy trông chừng hai đứa bé giúp tôi, sau đó cũng chạy xuống nhà.

Đầu cầu thang, Tạ Yên Duyên và Cố Thần Tuyết đều nằm sõng xoài trên đất, Cố Thần Tuyết đã ngất đi rồi, còn Tạ Yên Duyên đang rên rỉ kêu đau, dưới chân hai người là một vũng máu.

Chưa từng gặp cảnh tượng nào thảm thiết như thế này, tôi đứng trên cầu thang, da đầu tê hết cả, trước mắt cứ tối sầm.

“Ông chủ! Bà chủ!” Mấy tiếng hét kinh hoàng khiến tôi giật mình sực tỉnh, định thần nhìn lại liền thấy Cố Hồng Minh và Sử Viên Thanh cũng không chịu nổi cảnh tượng này mà ngất đi.

“Cô Đồng?” Tất cả mọi người đều dồn ánh nhìn về phía tôi.

Cố Thanh Thiên không có mặt, người có thể đứng ra chủ trì mọi việc không ngất thì cũng bị thương, bây giờ chỉ còn mối tôi có thể nói được.

Tôi run rẩy nhìn bọn họ, rất muốn nói rằng tôi cũng không biết làm gì cả, tôi lớn như vậy mà chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như thế này, nhưng nhìn thấy bọn họ còn hoảng hốt hơn cả tôi, tôi lại cố gắng tỉnh táo lại.

“Gọi điện thoai… gọi cấp cứu! Báo.. không! Đừng báo cảnh sát vội, gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!” Tôi hét lớn.

Trong số những người giúp việc hoảng loạn lập tức có người chạy đi gọi điện thoai, tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Đừng đứng vây quanh bác Cố và bác Sử, bọn họ cần không khí, ai đã từng học qua sơ cấp cứu mau chóng xem xem bác Cố…”

Hai chân mềm oặt sắp xếp mọi chuyện, tôi to gan đi đến bên cạnh Tạ Yên Duyên và Cố Thần Tuyết, “Cô Tạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt của Tạ Yên Duyên có thể dùng từ trắng bệch để tả, mồ hôi mướt mát, ánh mắt cô ta nhìn tôi vằn đỏ máu như thể muốn giết người, “Là cô ta! Cô ta muốn hại tôi, hung thủ giết người!”

Có lẽ là vì quá đau đớn nên Tạ Yên Duyên không nói được cho trọn một câu, nhưng vẫn có thể hiểu được.

Tôi kinh hoàng nhìn Cố Thần Tuyết sau đó lại nhìn Tạ Yên Duyên, nhất thời không biết mình nên báo cảnh sát như thế nào nữa.

Nếu như chuyện này mà lộ ra ngoài thể diện của cả nhà họ Cố và họ Tạ đều mất hết, cũng không có khả năng liên hôn nữa.

“Cô, cô chịu đựng một chút, xe cấp cứu đến ngay bây giờ đây.” Tôi lắp bắp an ủi Tạ Yên Duyên sau đó đưa tay sang xem thử Cố Thần Tuyết còn thở không. Thấy cô ta vẫn còn sống, tôi thở phào một hơi.

Trong lúc thấp thỏm bất an, tiếng còi xe cấp cứu réo vang đã đến nơi, sau khi đưa tất cả mọi người đi rồi, trong nhà không có ai chủ trì nữa, tôi cũng đi theo đến bệnh viện, rồi gọi điện cho Cố Thanh Thiên bảo anh ấy đừng về nhà mà lập tức đến bệnh viện.

Bốn người đều được đưa vào phòng cấp cứu, tình hình của Cố Hồng Minh và Sử Viên Thanh vẫn tốt, nhanh chóng tỉnh lại.

Nhưng Tạ Yên Duyên và Cố Thần Tuyết lại tệ hại hơn nhiều, cả hai đều không giữ được cái thai trong bụng.

Vẻ mặt Cố Thanh Thiên nặng nề đi qua đi lại trong hành lang, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại trở nên nghiêm trọng thế này?”

“Em cũng không biết, lúc em xuống chuyện đã xảy ra rồi.” Cho đến tận lúc này chân tay tôi vẫn còn đang run lên, giọng nói cũng run run, “Tạ Yên Duyên nói rằng Cố Thần Tuyết hãm hại cô ta, anh nói xem làm thế nào đây?”

Cố Thanh Thiên lắc đầu thở dài: “Không biết, giờ cứ đợi đã.”

“Vậy phía bên nhà họ Tạ…”

“Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, nhưng Cố Thần Tuyết bây giờ cũng thành ra như thế, Sở phu nhân cũng sẽ không chịu để yên.” Cố Thanh Thiên lắc đầu nói.

Anh với tôi đều bối rối đứng trong hành lang, cho đến tận lúc mẹ của Cố Thanh Thiên đến.

“Chuyện gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố con đâu? Ông ấy vẫn khỏe chứ?” Điền Lam vừa đến đã vội vàng hỏi.

“Mẹ, mẹ đừng vội, bố rất tốt, chỉ là bị đả kích nên có hơi buồn phiền, con đưa mẹ đi gặp ông ấy.” Cố Thanh Thiên nhẹ giọng an ủi Điền Lam, đưa bà ấy đến phòng bệnh của Cố Hồng Minh.

Đúng vào lúc bọn họ rời đi, Tạ Yên Duyên được y tá đẩy ra ngoài nói rằng đứa bé không còn nhưng người mẹ không sao, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là khỏe.

Tôi luôn miệng dạ, nhìn Tạ Yên Duyên được đẩy vào trong phòng bệnh mới vội vàng hỏi tình hình của Cố Thần Tuyết, thế mới biết tình hình của Cố Thần Tuyết có hơi tồi tệ.

Bên ngoài phòng cấp cứu, tôi đứng ngồi không yên, tay trái siết chặt nắm đấm tay phải mới có thể khiến mình không run rẩy quá mức.

Cố Thần Tuyết cũng không còn trẻ nữa, mang thai được đứa con cũng không dễ dàng, bây giờ tình hình tồi tệ, bác sĩ chỉ nói sẽ dốc hết sức cứu chữa.

Lúc tôi đang ngồi chờ trên ghế thì một bóng người đổ xuống, tôi ngẩng lên vội đứng dậy đỡ Sử phu nhân, “Bà Sử, tại sao bà lại ra đây.”

“Tại sao tôi không thể đến đây?” vẻ mặt của bà ta khó coi một cách dị thường, “Thần Tuyết đâu? Con gái tôi đâu?”

“Sử phu nhân, bà đừng sốt ruột, bác sĩ vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, không có chuyện gì đâu.” Tôi nhỏ giọng khuyên.

Bà ta nhìn tôi, trong mắt hắt lên vẻ thê lương, “Cấp cứu? Tại sao Tạ Yên Duyên đã ra rồi mà con gái tôi lại chưa ra?”

Tôi nhìn bà ấy cũng không đành lòng, từ khi tôi biết Sử Viên Thanh đên giờ, bà ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người, chưa bao giờ mờ mịt hốt hoảng như thế này.

Lúc này dù tôi có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể đỡ bà ngồi xuống băng ghế chờ, yên lặng ở bên bà đợi bác sĩ đưa ra tuyên bố cuối cùng.

Một lúc sau, Cố Thanh Thiên vội vàng chạy đến, thấy Sử Viên Thanh cũng rất ngạc nhiên: “Bà Sử…”

Sử Viên Thanh nhạt nhẽo đưa mắt nhìn anh một cái, không để ý đến anh.

Anh liếc mắt ra hiệu cho tôi, tôi đứng lên đi đến trước mặt anh.

“Tạ Yên Duyên đã được đẩy ra rồi, còn Cố Thần Tuyết thì sao?” Cố Thanh Thiên nhỏ giọng hỏi.

Tôi nhỏ giọng đáp: “Bác sĩ nói rằng sẽ cố gắng cứu chữa, tình hình không được lạc quan lắm, đứa bé này vốn dĩ đã miễn cưỡng…”

Tôi còn chưa nói xong đã nhìn thấy vẻ mặt hơi thay đổi của Cố Thanh Thiên, tôi lập tức ngập miệng. Quay lại nhìn, Sử Viên Thanh đang đứng ở không xa nhìn tôi.

Bà ấy vừa nghe thấy hết rồi sao?

Tôi không kiềm được trốn ra sau lưng Cố Thanh Thiên, kéo tay anh.

Cố Thanh Thiên nắm chặt lấy tay tôi, khách khí nói với Sử Viên Thanh, “Bà Sử, vẻ mặt của bà không được tốt lắm, hay là bà về phòng nghỉ ngơi trước đi, ở đây đã có tôi và Kha Kha trông chừng rồi.”

“Con gái tôi…” Sử Viên Thanh khó khăn nói được ba chữ, cánh cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra.

Bà ta vội vàng chạy về phía đó, suýt chút nữa thì ngã, tôi nhìn Cố Thanh Thiên, vội vàng đi đến đỡ bà ta, “Bà Sử, bà đừng vội.”

“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi!” Bà ta hất tay tôi ra, thê lương hét lên.

“Tính mạng của bệnh nhân đã không sao, nhưng…” Bác sĩ thở dài nói, “Chuyện này này e là sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của cô ấy sau này.”

Hay nói cách khác, Cố Thần Tuyết rất có khả năng sẽ không mang thai được nữa.

Tôi đỡ Sử Viên Thanh, bên tai là tiếng khóc chói tai của bà ta, trong lòng không biết là cảm giác gì nữa.

Một người phụ nữ sinh ra đã có quyền được làm mẹ, bị tước đoạt quyền lợi đó không biết trong lòng có bao nhiêu đau khổ?

Tôi nắm chặt lấy cánh tay Sử Viên Thanh, hoặc là phải nói là đang véo, nghiến răng nói: “Bà Sử, bà bình tĩnh! Bác sĩ chỉ nói là có khả năng, có lẽ là cô Cố may mắn, sẽ khỏi thì thế nào? Bây giờ khoa học rất phát triển, rồi sẽ có biện pháp thôi, bà nói có phải không?”

“Trước tiên vào thăm cô Cố đã, bây giờ chính là lúc cô ấy cần bà nhất!” Tôi nói với bà ta.

Sử Viên Thanh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dùng hết sức hất tay tôi ra, vội vội vàng vàng theo bác sĩ đi vào phòng bệnh.

Tôi chạy theo bà ta, nhưng bị Cố Thanh Thiên chặn lại trước cửa phòng bệnh.

“Đồng Kha Kha, với quan hệ của em và bọn họ, tốt nhất là em đừng vào, ở ngoài này đợi thôi.” Anh trầm giọng nói.

Tôi ngẩn ra một lúc rồi nhào vào lòng anh, “Cố Thanh Thiên, sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Thật đáng sợ, quá đáng sợ…”

“Đừng sợ.” Cố Thanh Thiên xoa đầu tôi, an ủi, “Chẳng ai muốn như thế, đây là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Thật là ngoài ý muốn ư?

Cuối cùng tôi đã không thể không chế sự sợ hãi trong lòng, cả người run lên bần bật.

“Cố Thanh Thiên, đây không phải là chuyện ngoài ý muốn! Không phải! Tất cả đều trách em …” Tôi túm chặt lấy áo anh khóc lớn.

Cố Thần Thái giơ tay bịt chặt miệng tôi lại, kéo tôi sang một bên, nói với vẻ nghiêm khắc: “Em nói linh tinh gì thế?”

“Em không nói linh tinh! Nhất định là do em nên mới thế này, hôm đó em chạy đi tìm Tạ Yên Duyên vì chuyện của em trai em, sau đó em cãi nhau với cô ta, kết quả là bị Cố Thần Tuyết nghe thấy!” Tôi nói, run cầm cập, “Chắc chắn cô ta biết chuyện rồi muốn làm gì đó, thành ra mới xảy ra chuyện bây giờ.”

Cả buổi tối tôi đều đang nghĩ về chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy bất an, càng nghĩ càng cảm thấy hai người này xảy ra chuyện là do lỗi của tôi, nếu như lúc đó tôi không làm ầm lên, thì bây giờ sẽ không có chuyện gì xảy ra.

“Cố Thanh Thiên, đó là hai mạng người đó!” Tôi không kiềm chế được khóc lớn.

Cố Thanh Thiên túm chặt lấy vai tôi, đẩy tôi ra, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm khắc, “Đồng Kha Kha, chuyện này không liên quan gì đến em! Em chỉ nói ra sự thật mà thôi, người khác làm thế nào là quyết định của người khác, em không có bất kỳ quan hệ gì cả, em hiểu không?”

Tôi lắc đầu thật mạnh, sao có thể không liên quan đến em được, trước khi tôi nói với Tạ Yên Duyên những lời đó, bọn họ thường xuyên cãi nhau nhưng không đến mức thế này.

“Đồng Kha Kha, em nghe tôi nói đây!” Cố Thanh Thiên lắc mạnh vai tôi, “Em không có gì sai hết! Em không sai gì cả, biết chưa? Người sai là Tạ Yên Duyên, cô ta không nên si tâm vọng tưởng, sai là Cố Thần Tuyết, cô ta không nên nảy ra ý nghĩ xấu xa!”

“Tất cả có lẽ vì những gì em nói mới xảy ra, nhưng em cũng đâu có cố ý mách lẻo, em không cố ý châm chọc khiêu khích bọn họ, cho nên không phải là lỗi của em! Đường của người khác đi thế nào, chọn thế nào đều là do người đó. Nếu như bọn họ đã làm như vậy thì phải gánh chịu hậu quả của nó, thậm chí là phải trả giá bằng tính mạng! Nhưng tất cả đều không thể đổ tội lên đầu người khác được.”

“Được rồi, Đồng Kha Kha, tất cả đều đã qua rồi, không cần tự trách bản thân nữa, em không có gì sai, biết chưa?”

Tôi ngẩng lên nhìn anh, nhìn thấy trong mắt anh là sự kiên định và bình thản, trái tim hoảng loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tôi gật mạnh: “Em biết rồi.”

“Ngoan!” Anh hôn lên trán tôi, dỗ dành tôi như thể dỗ dành Niếp Niếp, mãi cho đến khi tôi trở lại bình thường, anh mới kéo tay tôi nói, “Tốt hơn chưa? Chúng ta đi thăm Cố Thần Tuyết…”

“Vâng.” Tôi đáp, đi theo anh về phòng bệnh của Cố Thần Tuyết.

Trên giường bệnh, vẻ mặt của Cố Thần Tuyết vẫn trắng bệch, còn chưa tỉnh lại, mà Sử Viên Thanh ngẩn người ngồi bên giường bệnh, ngây dại ngắm con gái, không động đậy một chút nào, ngay đến cả chúng tôi bước vào cũng không làm bà ấy phản ứng.

Tôi nhìn Cố Thanh Thiên, anh lắc đầu tỏ ý bảo tôi ra ngoài với anh.

Lúc đi ra đến cửa, tôi quay lại nhìn, dường như Sử Viên Thanh già đi cả chục tuổi, tôi không đành lòng, lại bước nhanh về phía bà ấy, “Bà Sử, bà phải kiên trì, lúc này cô Cố cần bà nhất, bà không thể gục ngã được.”

Cuối cùng bà ta cũng phản ứng, lạnh lùng nhìn tôi, “Đi ra!’

Tôi biết bà ta không thích tôi, liền nhanh chân bước ra ngoài.

Cố Thanh Thiên đang ở ngoài hành lang, nhìn thấy tôi lắc đầu, “Giúp mà chẳng được gì.”

Tôi cười với anh, không nói gì cả, anh lại thở dài: “Em mềm lòng quá là bị thiệt đấy.”

“Thật không?” Tôi cầm tay anh lắc lắc, “Em biết rồi, sau này em sẽ sửa, chúng ta đi xem bác Cố thế nào đi, chúng ta còn phải bàn xem chuyện này xử lý thế nào đấy.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement