Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ

Advertisement
Ngoài tình Ngọt ngào

CHƯƠNG 64: THỨ KHÔNG NÊN XUẤT HIỆN

Phía sau lưng đột nhiên có khí nóng phun tới, là Cố Thanh Thiên.

Anh ta vừa ngửi người tôi vừa nói: “Thật là vật nhỏ nhạy cảm, đến bôi thuốc cũng có cảm giác, hử?”

Lời của anh ta khiến tôi xấu hổ không ngóc đầu lên được.

Tôi thực sự không muốn như vậy, nhưng không biết có chuyện gì, chỉ cần anh ta đụng tới, tôi sẽ mềm đi.

Rõ ràng là tôi chống cự anh ta mà.

Sợ anh ta sẽ tiếp tục, tôi uốn éo người kéo tấm chăn ở một bên qua đắp lên người: “Cố tổng, tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần bôi nữa…”

Anh ta không ép buộc tôi nữa, ném thuốc mỡ cho tôi rồi đi ra ngoài.

Sau khi rời đi, rất lâu sau anh ta cũng chưa trở lại, tôi muốn đi cũng không rời đi được.

Lúc ngủ được mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có ai đó đang chạm vào mình.

Tôi giật mình mở mắt, thấy Cố Thanh Thiên nằm trước ngực mình.

Thứ đỏ hồng bị anh ta dùng sức mút thỏa thích, tôi liên tục thở gấp, dùng hai tay mềm nhũn đẩy anh ta.

“Đừng… đừng như vậy, ngày mai Hạng Chương trở về…”

Anh ta ngừng lại ngay lập tức, đột nhiên cắn tôi một cái.

Tôi đứng thẳng người dậy, kêu đau một tiếng.

“Hăn ta trở về có liên quan gì đến tôi, tôi lại muốn biết sau khi hắn ta nhìn thấy cô một thân vết tích hoan ái này sẽ có phản ứng gì.”

Cố Thanh Thiên cắn răng nghiến lợi nói, sức lực trên tay lại lớn hơn.

Anh ta cố ý làm tôi đau, cố ý khiến tôi vết thương mới quên vết thương cũ, buổi sáng lúc thức dậy, tôi nhìn cơ thể loang lổ trong gương, khóc không ra nước mắt.

Thuốc mỡ có nhiều hơn nữa cũng không thể khiến những dấu vết này biến mất trong chớp mắt, tôi chỉ có thể cầu khẩn sẽ không bị Hạng Chương thấy.

Trong gương chiếu ra khuôn mặt cười đắc ý của Cố Thanh Thiên.

“Nhớ nói cho tôi biết phản ứng của hắn ta.” Trong giọng hắn tràn đầy ác ý.

Tôi cụp mắt xuống, sau khi bôi xong thuốc mỡ, tôi mặc quần áo vào, coi như mình không nghe thấy.

Tên Cố Thanh Thiên này thật sự là xấu xa từ đỉnh đầu đến bàn chân, càng để ý đến anh ta anh ta lại càng làm càn, ngoại trừ làm như không thấy, tôi cũng không còn cách nào khác.

Cố Thanh Thiên cảm thấy thỏa mãn với ác ý trong lòng, không tiếp tục làm phiền tôi nữa, mà cả ngày tôi đều thấp thỏm chờ Hạng Chương trở về.

Mười giờ tối, Hạng Chương mới phong trần về nhà.

“Kha Kha, anh đã về rồi.” Hắn đứng ở cửa mỉm cười với tôi, nước mắt của tôi rơi xuống không giải thích được.

“Hạng Chương…”

“Tại sao khóc?” Hạng Chương rất kinh ngạc.

Tôi vội vàng dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt: “Không sao, chỉ cảm thấy rất nhiều ngày không gặp anh rồi.”

“Cô gái ngốc.” Hắn sờ đỉnh đầu tôi, cười nói: “Trước đây em thường đi công tác, vừa đi đã là mấy ngày, anh cũng không giống như em.”

“Nhưng em chính là như vậy, em nhớ anh.” Tôi nhào vào ngực hắn, nghẹn ngào nói.

Ngoại trừ tôi, không ai biết tôi đang khóc vì điều gì.

Muốn khóc một hồi trong ngực hắn hơn, muốn hắn ôm tôi, an ủi tôi nhiều hơn, nhưng Hạng Chương lại đẩy tôi ra.

“Được rồi, đừng khóc, anh rất mệt, muốn tắm rửa đi ngủ.”

Nói rồi, hắn đưa va li cho tôi để tôi dọn dẹp, còn mình thì đi vào phòng tắm.

Tôi mở va li của hắn ra, lấy hết quần áo và đồ dùng hằng ngày ra, quần áo cần giặt thì để qua một bên.

Khi đang dọn dẹp, khóe mắt tôi liếc thấy một đồ vật khác thường.

Tôi nhíu mày, lật đống quần áo đợi giặt kia lên, rút thứ đồ vừa nhỏ vừa mỏng ấy ra.

Chớp mắt, tôi giống như bị người ta gõ một cái đến hôn mê, trước mắt đều biến thành màu đen.

Một chiếc bao cao su chưa bóc…

Từ khi kết hôn với Hạng Chương đến nay, nhà chúng tôi chưa bao giờ mua thứ này.

Sao hắn lại có cái này…

Tôi bắt đầu run rẩy không khống chế được, các hình ảnh hiện lên trong đầu.

Hạng Chương! Kiều Kha Nguyên! Đi công tác! Tiếng rên rỉ vang lên ở phòng khách lúc nửa đêm! Bóng người rung động trước máy tính!

Tất cả đều bị chiếc bao cao su này nối lại, tay chân tôi lạnh lẽo, cả đời này chưa bao giờ phẫn nộ và chật vật như giờ phút này.

Vì sao?

Vì sao?

Tôi siết thật chặt chiếc bao, trong đầu hò hét loạn cào cào, hận không thể vọt vào phòng tắm bắt Hạng Chương giải thích rõ.

Đúng lúc này, trong phòng tắm truyền đến tiếng Hạng Chương.

“Kha Kha, lấy quần áo qua đây cho anh, anh quên cầm rồi.”

Tôi chợt hồi phục tinh thần lại, nhìn bao cao su trong tay, nhét lung tung vào đống quần áo kia, nghĩ lại thấy không được, tôi lấy ra nhét vào túi quần mình.

Tôi đi đến tủ quần áo cầm quần áo tới phòng tắm rồi gõ cửa.

Cửa mở ra một khe hẹp, Hạng Chương nhận lấy quần áo trong tay tôi rồi đóng chặt cửa lại.

Hắn luôn như vậy, dường như sợ tôi xông vào nhìn.

Tôi đứng trước cửa không nhúc nhích, nghe hắn vui vẻ huýt sáo ở bên trong.

Tâm loạn như ma, hai tay nắm thật chặt thành quả đấm, tôi đang nghĩ chờ hắn đi ra, tôi nên hỏi câu đầu tiên như thế nào.

Nhưng đợi đến khi cửa mở ra, khi Hạng Chương thực sự đi tới, một câu tôi cũng không hỏi được.

“Kha Kha? Em đứng ở đây làm gì?” Hạng Chương như bị tôi dọa sợ, đứng ở cửa phòng tắm hỏi.

Tôi cắn răng lắc đầu: “Không, không có việc gì…”

“Ồ! Vậy giặt đống quần áo thay ra trong đó đi.” Hắn cười với tôi, chạm vai với tôi.

Mũi tôi chua xót, trước mắt mơ hồ, mím môi đi vào phòng tắm nhặt quần áo bẩn của hắn lên, bỏ vào máy giặt cùng với quần áo bên ngoài.

Tôi nhịn không được đi tới cửa phòng ngủ, thấy Hạng Chương đã nằm trên giường, dường như muốn đi ngủ.

Tôi hít một hơi thật sâu: “Hạng Chương…”

“Hả?” Giọng hắn ngái ngủ: “Có chuyện gì ngày mai rồi nói, anh mệt lắm…”

Tôi cắn răng, chán nản lui ra ngoài, kinh ngạc ngồi đờ ra trên ghế sofa.

Chiếc bao cao su như một quả bom hẹn giờ, nói cho tôi biết nếu tôi làm rõ chuyện này, có lẽ cái nhà này sẽ bị hủy hoại.

Chuyện của tôi và Cố Thanh Thiên, tôi không dám nói.

Chuyện của tôi và Hạng Chương, tôi không dám hỏi.

Tôi cảm thấy sự mờ mịt và bất lực vô biên, tôi muốn khóc cũng không dám khóc.

Máy giặt quần áo vang lên tiếng tích tích, nhắc nhở quần áo của tôi đã giặt xong, nhưng đến nhúc nhích tôi cũng không muốn nhúc nhích.

Đêm khuya, là Hạng Chương đánh thức tôi, gọi tôi vào trong phòng đi ngủ.

Tôi mơ màng đáp lại một tiếng, nhắm mắt đi vào phòng ngủ, bò lên giường ngủ tiếp.

“Kha Kha.”

Tôi nghe thấy có người gọi tôi, tôi giật giật, kháng nghị hừ hai tiếng.

Trong đầu như đèn led, tôi đột nhiên tỉnh dậy, ngồi dậy.

Quần áo vẫn còn ở trong máy giặt!

Lúc tôi nhảy xuống giường, tôi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, Hạng Chương đâu?

Hạng Chương…

Một tay tôi siết góc áo, một tay che miệng, nhẹ nhàng đi tới cửa phòng ngủ.

Ngoài khe cửa truyền đến giọng nói dịu dàng của Hạng Chương.

“Đã sớm về đến rồi.”

“Anh cũng nhớ em rồi.”

“Em nói anh nhớ cái gì của em? Xem ra mấy ngày nay chưa cho em ăn no…”

“Ha ha, muốn? Hôm nay không được, anh mệt rồi, để ngày mai đi.”

“Cô em lẳng lơ, cho anh xem nào…”

Lời nói càng ngày càng hạ lưu, tôi che miệng nhẹ nhàng đóng cửa phòng, ngã xuống giường lẳng lặng rơi lệ.

Hồi lâu sau, tôi nghe thấy Hạng Chương rón rén đi tới, bên kia giường lún xuống, anh nằm xuống, không lâu sau đã vang lên tiếng ngáy.

Tôi đưa lưng về phía anh, gắt gao cắn ngón tay, chỉ sợ mình sẽ khóc thành tiếng làm kinh động đến anh.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Hạng Chương vẫn còn đang ngủ, mà tôi một đêm không ngủ, lặng yên không tiếng động đứng lên, phơi quần áo trong máy giặt, lại đi chuẩn bị bữa sáng.

Lúc chuẩn bị bữa sáng, tôi lại không nhịn được rời nước mắt.

Tôi đối xử tốt với anh như vậy, rốt cuộc anh có biết hay không? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Nghĩ rồi, tôi vứt bữa sáng đang làm dở một nửa đi, chạy vào trong phòng khách buồn bã rơi nước mắt.

Sau khi Hạng Chương thức dậy thì trực tiếp đi đến phòng bếp, sau đó đi ra gọi tôi: “Kha Kha, có chuyện gì vậy? Dậy sớm sao không làm bữa sáng?”

Tôi lau nước mắt: “Không muốn làm!”

Lúc này anh mới phát hiện ra sự khác thường của tôi, đi tới nghi hoặc nhìn tôi: “Sao vậy? Sao lại khóc?”

“Hạng Chương, anh yêu em không?” Tôi nghẹn ngào hỏi.

“Sao sáng sớm lại hỏi cái này?” Hạng Chương nhíu mày, xoay người đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Gặp ác mộng sao? Anh đi chuẩn bị bữa sáng vậy, em đi rửa mặt trước đi.”

Tôi bỗng chốc từ sofa đứng lên, la lớn lên với hắn: “Hạng Chương, rốt cuộc anh có yêu em hay không?”

“Yêu! Đương nhiên yêu!” Hạng Chương cũng không quay đầu lại, lầm bầm nói: “Tình cảm nhiều năm như vậy rồi, còn cứ đặt lời yêu ở bên miệng, thật đúng là trẻ con.”

Tôi kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn biến mất nơi phòng bếp, trong lòng có mùi vị không nói được thành lời.

Rõ ràng đã có được đáp án tôi muốn, tại sao tôi lại không vui lên được?

“Kha Kha, ăn cơm.”

Hạng Chương chuẩn bị xong bữa sáng rồi gọi tôi.

Tôi mờ mịt ngồi xuống, bưng bát lên ăn cơm.

“Nhìn mắt em quầng thâm như vậy, tối qua không nghỉ ngơi tốt sao? Ăn xong em đi ngủ bù một giấc đi.” Hắn lo lắng nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.

Vì sao hắn có thể biểu hiện dịu dàng và thân mật như vậy, giống như hắn thực sự yêu tôi vậy.

Nếu thật sự yêu tôi, sao buổi tối lại làm loại chuyện đó với người phụ nữ khác được?

Trí óc rất loạn, đầu rất đau, tôi buông bát đũa xuống đứng lên.

“Đầu em đau, em muốn ngủ tiếp, không ăn nữa đâu.”

“Kha Kha!” Hạng Chương đứng lên theo, gọi tôi.

Tôi quay đầu nhìn hắn, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Hắn ngượng ngùng cười với tôi: “Kha Kha, 17 triệu kia của Trình Gia Tiên, em có thể nói với cô ấy một tiếng, từ từ rồi trả hay không…”

“Không phải không trả! Là chậm hơn một chút! Em cũng biết đi công tác đều là mình ứng tiền ra trước chờ công tay chi trả, trong tay anh hiện giờ quả thực không có nhiều tiền như vậy…”

“Chục triệu cũng không có?” Tôi hơi kinh ngạc.

Thoạt nhìn Hạng Chương hơi quẫn bách, tôi lập tức không đành lòng đứng lên, mắng thầm mình tại sao lại hỏi như vậy.

Vừa định nói với hắn không sao, Trình Gia Tiên vốn cũng không vội vã cần chút tiền như vậy, đột nhiên lại nghĩ đến hắn lúc nửa đêm, trong lòng tôi lập tức sinh ra một đám tà hỏa.

“Anh nói với cô ấy đi, lúc đó em nói với cô ấy rồi, tiền mượn cho anh dùng, trả cũng do anh trả!”

“Nếu kéo dài thời hạn, anh vẫn nên nói với cô ấy một tiếng thì hơn, em không tiện nói.”

Nói xong, tôi bèn đi về phòng ngủ đóng cửa lại, không có dũng khí nhìn sắc mặt Hạng Chương.

Hiện giờ hắn nhất định rất tức giận, nhưng tôi cũng rất tức giận, vậy thì cùng nhau tức giận đi.

Thời gian hai ngày cuối tuần, tôi và hắn trải qua trong chiến tranh lạnh.

Buổi tối, tôi trắng đêm không ngủ, đợi xem hắn có ra phòng khách chat video với người khác hay không.

Nhưng rất kỳ lạ, hai ngày cuối tuần hắn cũng không mở máy tính ra lúc nửa đêm nữa.

Cho dù như vậy, tôi cũng ngủ không được, luôn cảm thấy chỉ cần tôi ngủ, hắn sẽ đi ra ngoài.

Nhịn hai ngày, thứ hai đi làm, tôi đầu nặng chân nhẹ, trong óc càng hỗn loạn.

“Đồng Kha Kha? Đồng Kha Kha?”

Tôi bỗng hồi phục tinh thần lại, thấy Lương Hảo Ly đang nhíu mày nhìn tôi, tôi vội vàng đứng lên: “Vâng, sao vậy?”

“Phụt…” Tiết Tâm Di cười lớn: “Đồng Kha Kha, xem ra sau khi phó phòng Hạng trở về, hai ngày nay giày vò cô không nhẹ đâu, nói tôi nghe xem, cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn thế nào?”

Tôi mờ mịt hai giây mới phản ứng kịp ý của những lời này, không khỏi quýnh lên.

Giữa lúc ánh mắt hoảng hốt, lại liếc mắt về phía Cố Thanh Thiên chẳng biết đã đứng ở cửa phòng làm việc từ bao giờ.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement