CHƯƠNG 25: NHỚ TÔI THÌ GỬI TIN NHẮN CHO TÔI.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mục Nhất Tiếu tỉnh dậy trong tiếng chuông đồng hồ báo thức đang reo ầm ĩ.
Cô mở hai mắt ra, trong đầu lập tức hiện lên chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua.
Sau khi cô trở lại phòng ngủ, không lập tức đi ngủ ngay mà là ghé vào trên vách tường nghe động tĩnh ở sát vách.
Nhưng mà hiệu quả cách âm quá tốt, cô không nghe thấy cái gì hết.
Nhưng mà cô biết là bác sĩ có tới.
Nhìn đồng hồ, bảy giờ đúng.
Cô thức dậy rửa mặt, mặc quần áo đã được người giúp việc ủi tốt, bước ra khỏi phòng ngủ.
Hôm nay cô có tiết học, cô vội vàng đi đến trường học.
Đi ngang qua cánh cửa bên cạnh, cô dừng bước lại vễnh tai muốn lắng nghe động tĩnh ở trong phòng.
Nhưng mà vừa dán mặt lên trên cánh cửa, cánh cửa trực tiếp được mở ra từ bên trong.
Bởi vì cho tác dụng của lực nên cô mất thăng bằng, lão đảo ngã về phía trước hai bước.
Bắp chân đụng phải vật cứng, đau đến nỗi phải nhíu mày lại.
Lập tức cánh tay của cô bị người ta nắm chặt lấy, phần eo còn có nhiều thêm một cánh tay.
Cũng bởi vì như thế này cô mới có thể đứng vững được.
Cô lấy lại tinh thần, vô thức giật mình sau đó mới đứng thẳng dậy.
Lúc rũ mắt xuống, đúng lúc nhìn thấy cặp mắt đen như mực của Phó Tư Vũ.
Cô căng thẳng nhìn quanh bốn phía giống như là một đứa nhỏ làm sai chuyện gì đó, xấu hổ cười cười chào hỏi: “Chào buổi sáng chú.”
Sắc mặt của Phó Tư Vũ đã đỡ hơn nhiều, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Anh ngước mắt lên nhàn nhạt nhìn Mục Nhất Tiếu một chút, lại trả lời: “Chào buổi sáng.”
Nhớ đến chuyện cả ngày hôm qua, ánh mắt của Mục Nhất Tiếu không tự chủ được mà di chuyển về phía hai chân của Phó Tư Vũ.
Anh đã thay một bộ đồ vest màu đen, lộ ra vẻ thành thục ổn trọng, cho dù là hai chân bị thương nhưng mà loại khí chất kiêu ngạo và tự tin từ trong xương cốt có làm như thế nào cũng không che giấu được.
Thấy Phó Tư Vũ đã vượt qua mình đi về phía thang máy, Mục Nhất Tiếu cũng vội vàng đi theo.
Cô vịn xe lăn đứng ở đằng sau anh: “Chú, để tôi đẩy chú.”
Phó Tư Vũ sửng sốt một chút rồi mới nói: “Ừ.”
Đi thang máy xuống đến lầu một.
Liên Thành và cô giúp việc nữ đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, nhìn thấy hai người đi xuống cùng nhau, vẻ lo lắng trên gương mặt của Liên Thành cũng đã tiêu tan đi một chút.
Ông ta chào đón: “Cậu chủ, cô Mục, dùng bữa sáng đi.”
“Ừ.” Phó Tư Vũ trả lời rất lạnh nhạt.
“Được, đúng lúc tôi cũng đang đói bụng lắm, chú quản gia với thím Lương cũng ngồi xuống ăn cùng nhau luôn đi.” Mục Nhất Tiếu lôi kéo tay của thím Lương ra hiệu cho bọn họ cùng nhau ngồi xuống.
Trong ý thức của cô không có phân chia giữa chủ và tớ, cho nên cô không hề thích mình ăn cơm mà người khác lại đứng canh giữ ở bên cạnh.
Cô vừa mới nói ra, Liên Thành và thím Lương đều lập tức giật mình.
Thím Lương nói: “Cô Mục, chúng tôi là người…”
Bà ta còn chưa nói xong thì Phó Tư Vũ đã trực tiếp nhìn bà ta một chút: “Đều ngồi.”
Hai chữ lạnh như băng làm cho hai người lập tức ngậm miệng lại.
Bữa cơm này ăn cũng không dễ chịu.
Không có người nào dám nói chuyện, đều cẩn thận ăn thức ăn ở trên bàn.
Mục Nhất Tiếu cũng cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, cho nên cô lấy dũng khí nhìn về phía Phó Tư Vũ rồi nói: “Chút nữa tôi ăn cơm xong rồi thì phải đến trường học.”
“Ừ.” Phó Tư Vũ mặt không đổi sắc trả lời lại.
“Từ thứ hai đến thứ sáu tôi đều có tiết học, cho nên tôi không thể đến thăm chú được.”
“Ừ.” Anh vẫn trả lời nhẹ như cũ.
Mục Nhất Tiếu ăn bánh mì, nhai hai lần rồi nuốt xuống, lại uống một ngụm sữa bò: “Cuối tuần tôi cũng có công việc, có lẽ là cuối tuần sau mới có thể đến đây.”
Nghe đến đây, bàn tay đang cầm lấy bánh mì của Phó Tư Vũ dừng lại.
Nhưng mà ngay lập tức anh liền bỏ bỏ bánh mì vào trong đĩa ăn của Mục Nhất Tiếu, lúc này mới nhìn về phía cô rồi nói một câu: “Em học hành cho giỏi, nhớ tôi thì có thể gửi tin nhắn cho tôi, tôi đến thăm em.”
“Khụ khụ khụ…” Vừa mới dứt lời, Liên Thành bị sặc liên tục ho khan mấy tiếng.
Còn có loại thao tác này nữa hả?
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |