Truyện 7 Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Âm Tần (full)

Advertisement
Trong nhà vệ sinh của phòng ngủ.

Cô soi cả người trước gương.

Cố Sơ đứng đực ra đó rất lâu, nhìn chằm chằm vào mình trong gương, không ngừng thở dài.

Rất lâu sau cô mới đưa hai tay lên ôm lấy gò má vẫn còn nóng bừng, nói với chiếc gương: “Cố Sơ! Đầu mày chứa toàn phân lừa thôi phải không? Ngủ nhờ? Mày nói rõ cho tao nghe xem, mày đang nghĩ cái gì? Mày ăn mặc thế này mà bảo là ngủ nhờ? Làm gì có người đàn ông độc thân nào cho mày ngủ lại còn chuẩn bị cả váy ngủ cho mày hả?”

Cố Sơ trong gương có thể nói là gương mặt nở đầy hoa đào.

Cả người từ trên xuống dưới, bộ đồ duy nhất chính là chiếc váy ngủ dài quá đầu gối. Mái tóc xõa ngang vai mang chút bù xù khi vừa tỉnh ngủ. Có điều, là một chiếc váy ngủ có quai, nơi xương quai xanh thấp thoáng có thể nhìn thấy những dấu hôn, in lên làn da trắng mịn như tuyết, cũng hồng hào như gò má cô.

Tối qua đâu phải là một màn tình cảm?

Rõ ràng chính là người đàn ông xấu xa đó đang quậy phá.

Nhưng mà có phải cô vẫn nên cảm ơn anh đã nương tay? Chí ít sau khi làm xong việc còn khoác lên người cô chiếc váy ngủ, nếu không hôm nay cô mà trần truồng đi tới phòng làm việc… Cố Sơ rùng mình một cái. Không đúng, không đúng, sao đầu óc cô toàn những suy nghĩ đen tối thế này? Cho dù có như vậy cô cũng không thể nào cứ trần truồng mà ra ngoài được, đúng không? Đúng, toàn là bị anh dạy hư.

Vấn đề bây giờ là làm sao cô đối mặt được với những người kia.

Đầu không phải kẻ ngốc, vừa nhìn là có thể nhận ra sự mờ ám, nhất là Ngư Khương, ánh mắt ấy như nhìn thấu nội tâm cô.

Với tư cách là trợ lý của Lục Bắc Thần, bây giờ việc cô cần làm nên là ung dung, đường hoàng bước ra ngoài, bê cho họ một ít hoa quả hoặc điểm tâm gì đó, hoặc cùng họ thảo luận, nhưng… Cố Sơ ôm người, ngồi sụp xuống, nhìn chằm chằm vào gương.

Hãy cho phép cô được làm con rùa rụt cổ một lần này đi, quả thực quá mất mặt rồi.

Bắc Thần, anh đừng trách em nhé, cứ để em trốn tạm một lát…

***

Lục Bắc Thần đẩy cửa nhà vệ sinh ra, sau khi nhìn thấy Cố Sơ thì thở phào một hơi.


Cô vẫn đang ngồi trước gương với chiếc váy ngủ màu trắng và mái tóc suôn dài, gần như đã chạm đất. Cằm cô chống lên đầu gối. Cô nhắm mắt lại, cuộn tròn người lại, khiến Lục Bắc Thần liên tưởng tới con chim cút. Anh phì cười vì bộ dạng của cô, cũng quả thật phục cô rồi, ngồi cái tư thế này mà vẫn ngủ cho được.

Anh bước lên, ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh quan sát cô với vẻ hứng thú. Cái đồ mơ màng này vẫn còn đang trong trạng thái ngủ gật, chẳng hề biết anh đã tới gần. Ý thức được điều này, Lục Bắc Thần khó xử thở dài, rồi nhớ lại tối qua, nếu tối qua anh về muộn một bước…

Anh giơ tay, búng lên trán cô một cái.

Cô rên rỉ một tiếng, ôm trán xoa xoa rồi lập tức tỉnh táo lại, mở mắt, đối mặt với đôi mắt đen láy đang mỉm cười của Lục Bắc Thần.

“Em tự nhốt mình trong nhà vệ sinh làm gì vậy?” Lục Bắc Thần cười hỏi.

Cố Sơ ngước lên: “Đang tự kiểm điểm.”

Lục Bắc Thần nhướng mày.

“Hoặc có thể nói là nhìn… gương hối cải.” Cô bổ sung thêm.

“Em trốn cái gì?”

Cố Sơ cắn môi: “Mất mặt quá đi, đương nhiên em phải trốn rồi.”

Lục Bắc Thần không nhịn được cười.

Nụ cười của anh như gió xuân, cực kỳ mê hoặc. Nhớ lại sự nhiệt tình như lửa của anh tối qua, mặt cô lại đỏ bừng. Nhưng khi nhớ lại màn mất mặt của mình, cô lập tức giơ tay ôm chặt lấy anh.

Có thể là vì ngồi bàn chuyện, Lục Bắc Thần không mặc áo ngủ mà mặc sơ mi cùng quần Âu khá nghiêm chỉnh, còn Cố Sơ ở trong lòng anh là chiếc váy ngủ có dây cùng một chiếc dép lê hình Doraemon, một người chín chắn, trầm ổn, một người trẻ trung, đầy sức sống.

Cảm giác mềm mại luôn khiến người ta thay đổi tâm tình. Lục Bắc Thần cảm thấy cái bụng nhỏ lại như bị thiêu đốt.

Tối qua cô say rượu, ngọt ngào quyến rũ, hại anh trong lòng bàn công việc lại vô tình nhớ về cảnh tượng ấy.

Anh bế cô lên, ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh đặt cô lên giường, rồi theo đà nằm đè lên.

“Không được, không được.” Cố Sơ mặt mũi đỏ gay, chống tay lên ngực anh.

“Sao lại không được?” Lục Bắc Thần cố tình không hiểu: “Em bảo anh không được?”

“Không phải, không phải, là em không được.” Cố Sơ lập tức giải thích, giọng điệu mềm mỏng hơn nhưng càng giống như đang làm nũng: “Em mệt rồi.”

“Em vừa mới ngủ dậy.” Lục Bắc Thần cười.

Cố Sơ cắn môi, thấy môi anh chuẩn bị áp sát lập tức giữ chặt gương mặt anh: “Vậy cũng không được.”

“Vì sao?”

Mặt cô càng ngày càng đỏ.

Lục Bắc Thần thấy vậy, yêu thương càng thêm dạt dào. Anh khẽ mỉm cười, nhìn cô chăm chú. Mồm miệng cô khô khốc, lắp bắp nói: “Tối qua anh đã… lâu vậy rồi.”

“Hử?” Anh vờ như không nghe thấy, ghé sát lại gần.

“Em bảo…” Cô hét to lên hai chữ sau đó lại lẩm bẩm thì thầm: “Anh quá to, em…”

Lục Bắc Thần không nhịn được, bật cười thành tiếng.

“Anh đừng có cười nữa.” Cố Sơ càng cảm thấy không biết giấu mặt đi đâu, cứ thế bịt chặt miệng anh.

Nụ hôn của anh theo đà ập tới, bàn tay cũng trở nên thiếu nghiêm túc.

Cô gần như cầu xin: “Bắc Thần, đừng…”

Thấy cô thật sự mệt rồi, Lục Bắc Thần cũng thôi, há miệng cắn vào cổ cô chọc cho cô cười khanh khách. Anh hạ thấp giọng nói: “Xem tối nay anh xử lý em thế nào.”

“Em giả vờ ngủ hoặc là em uống thêm ít rượu.”

Lục Bắc Thần véo mũi cô: “Lần sau còn dám giấu anh đi uống rượu, anh tuyệt đối không tha cho em.”

“Không dám nữa.” Cô cực kỳ biết điều.

Thái độ nhận lỗi của cô khiến anh rất hài lòng, khẽ vỗ vỗ lên má cô, nói: “Ra phòng khách đi, anh có quà cho em.”

“Có phải là một anh chàng đẹp trai như anh không?”

“Mơ à!”

***

Lục Bắc Thần dường như rất thích tặng quà cho cô.

Đủ các loại quà khác nhau.

Từ quần áo tập trong phòng gym cho tới trang sức, cái nào cũng cực kỳ đắt giá.

Lần này là một chiếc váy hiệu FENDI, là sản phẩm mùa thu số lượng có hạn.

Cô cầm trong tay, chỉ cảm thấy nặng trình trịch, phần nhiều là do tâm lý.

“Thay vào đi.” Lục Bắc Thần dựa vào sofa, tao nhã vắt chân lên.

Cố Sơ cầm váy định đi vào phòng thay đồ, anh bỗng cười nói: “Trong nhà đâu có ai, cứ thay ở đây luôn.”

Cô ôm váy, trừng mắt với anh: “Trong nhà đúng là không có ai nhưng có con sói như anh ở đây, em vẫn phải tự bảo vệ mình.” Dứt lời, cô bèn đi vào phòng thay đồ.

Lục Bắc Thần chỉ im lặng cười.

Chẳng mấy chốc, Cố Sơ đã mặc váy đi ra. Chiếc váy liền dài quá đầu gối, thiết kế rực rỡ mà không diêm dúa, có thể tôn lên vẻ trang nhã, thoải mái. Lục Bắc Thần hơi nghiêng đầu, cười nói: “Rất đẹp.”

Cố Sơ xoay một vòng trước gương, khuôn mặt cũng trở nên sinh động vì sắc màu của chiếc váy.

Một cô gái mới hơn hai mươi như cô đương nhiên rất thích những món quà như quần áo mới, túi xách mới gì đó, trước mắt lại là người đàn ông trong lòng mình, một câu tán thưởng đã đủ khiến cô thỏa mãn.

Con gái thích làm đẹp cho người yêu ngắm, chính là tả Cố Sơ hiện giờ.

“Lại đây.” Lục Bắc Thần giơ tay về phía cô.

Cố Sơ bước lên, anh khẽ kéo một cái, cô bèn ngồi lên đùi anh.

“Có thích không?” Lục Bắc Thần ôm eo cô, bờ môi mỏng khẽ dính sát vào cánh tay cô, hơi thở phả ra khiến hô hấp của cô rối loạn.

“Ừm.” Cô gật đầu rồi lại quay sang nhìn anh: “Nhưng mà, anh không cần lần nào cũng tặng em mấy món quà đắt tiền như vậy.”

Như vậy anh sẽ khiến cô cảm thấy mình là loại con gái ham hư vinh, mặc dù đúng là cô thích những thứ đồ xinh đẹp này nhưng cũng biết chừng mực. Chuyện này mà bị người ta đồn ra tán vào sẽ giống như cô được anh bao nuôi vậy.

“Đắt giá?” Lục Bắc Thần cười: “Đây hình như đều là mấy thương hiệu trước đây em mặc mà.”

“Trước đây em từng mặc, nhưng mà…” Cô cắn môi: “Em không muốn anh quá lãng phí.”

Lục Bắc Thần tươi cười, thu chặt tay lại, thở dài: “Anh chỉ muốn mang tới cho em những gì tốt nhất vào những năm tháng đẹp nhất của em.”

Một câu nói ấm lòng làm sao.

Cô nghe xong bèn quay người ôm chặt anh, dịu dàng đáp: “Em đã có được thứ tuyệt nhất rồi.”

“Miệng càng ngày càng ngọt.” Ánh mắt Lục Bắc Thần ngập tràn dịu dàng.

Cô hơi đẩy anh ra, cười hì hì.

Anh giơ tay xoa đầu cô, nhìn cô đầy cưng chiều: “Con gái ăn diện không có tội.”

Ngọt ngào cứ thế theo cổ họng tràn vào tận trái tim.

Bỗng di động đổ chuông.

Là của Lục Bắc Thần.

“Ngồi yên đây, đợi em quay lại.” Cố Sơ đầy nhiệt tình, tế bào trợ lý trong người cuối cùng cũng sống lại. Cô nhanh chóng giúp anh lấy di động trong cặp tài liệu ra.

Rồi lại hớn hở ngồi xuống bên cạnh anh, đưa di động bằng hai tay.

“Mới có mấy ngày không gặp, chuyên nghiệp lên nhiều đấy.” Lục Bắc Thần vẫn cười nãy giờ.

Cố Sơ vân vê một góc váy, ra hiệu cho anh nhìn: “Sức mạnh của đồng tiền.”

Lục Bắc Thần ra vẻ bừng tỉnh ngộ, cầm di động vào tay.

Cô lại chạy tới trước gương, ngắm chiếc váy mới của mình, hệt như một con bướm hoa, quay hết vòng này tới vòng khác. Lúc nhận điện thoại, mắt Lục Bắc Thần cứ dán lên người cô, thấy gương mặt nhỏ của cô bừng sáng, anh cực kỳ mãn nguyện, nụ cười mỉm ánh lên nơi khóe môi.

Chỉ có điều, sau khi đối phương nói xong, nụ cười ấy cũng dần dần tắt ngấm.

“Được, tôi sẽ tới ngay.” Ngay cả giọng anh cũng hơi lạnh.

Cố Sơ đứng gần đó nhận ra sự thay đổi của anh, dừng ngay động tác làm đẹp trước gương, đợi anh nói chuyện xong mới đi tới: “Sao vậy?”

“Tài liệu vụ án chặt xác em xem tới đâu rồi?” Lục Bắc Thần đứng dậy, bỏ di động vào cặp, hỏi cô một câu.

“Đã xem xong rồi.” Cố Sơ trả lời ngay.

“Rất tốt, vậy thì anh nghĩ thử thách mà em phải đối mặt tiếp theo đây còn hơn cả vụ án chặt xác nữa.” Lục Bắc Thần nhìn cô nói.

Tim Cố Sơ chợt run lên: “Bây giờ ư?”

“Phải.” Lục Bắc Thần nói: “Chúng ta sẽ lập tức gặp mặt La Trì.”

Cố Sơ đọc được sự nghiêm túc trong ánh mắt anh, mặc dù cô chẳng thể tưởng tượng được điều gì còn ghê tởm kinh khủng hơn cả chặt xác nhưng nếu Lục Bắc Thần đã nói vậy thì tình tiết nhất định không hề đơn giản. Cô chợt nghĩ tới nét mặt nặng nề của anh ban nãy khi ngồi trong phòng làm việc, còn cả biểu cảm nghiêm nghị của Ngư Khương và người đàn ông xa lạ kia nữa, chắc chắn là có liên quan tới vụ án.

“Được, em đi thay quần áo, xong ngay thôi.”

Lục Bắc Thần bỗng giữ cô lại: “Không cần phiền phức vậy, cứ mặc quần áo mới đi, nhưng mà…” Anh ghé lại gần cô, giọng điệu xấu xa: “Mặc quần lót vào.”

“… Anh đáng ghét!”

~Hết chương 197~

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement