Van Anh Nhẹ Nhàng Giúp Tôi

Advertisement

“Dịch Khiêm, sao lại trở về?”

Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần đang ở trong phòng trẻ chăm sóc Đàm Ngôn Tư có vẻ nghi ngờ, cô vốn muốn trực tiếp từ phòng trẻ đi tới phòng Đàm Dịch Khiêm, sau lại kiêng dè đến cấm kỵ của Đàm Dịch Khiêm, cô liền đi ra phòng trẻ đến ngoài cửa phòng Đàm Dịch Khiêm gõ nhẹ hai cái.

Đàm Dịch Khiêm kéo lỏng cà vạt, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Đan Nhất Thuần cảm thấy tâm tình Đàm Dịch Khiêm không tốt, cũng không hỏi gì Đàm Dịch Khiêm, cô bước lên đi vào phòng tắm chuẩn bị sẵn áo ngủ cho Đàm Dịch Khiêm, sau đó ngồi ở mép giường chờ Đàm Dịch Khiêm ra ngoài.

Ước chừng hơn hai mươi phút sau, Đàm Dịch Khiêm mặc áo ngủ bước ra phòng tắm.

Đan Nhất Thuần lại gần Đàm Dịch Khiêm, nhẹ giọng hỏi, “Anh và Hạ tiểu thư như thế nào?”

Đàm Dịch Khiêm cũng không nói chuyện, mà cất bước chân đi đến phòng trẻ nhìn thoáng qua Đàm Ngôn Tư.

Đàm Ngôn Tư ngủ rất say, nhưng ngủ cũng không được thoải mái lắm, trên trán đang rịn ra lấm tấm mồ hôi.

Đàm Dịch Khiêm ngồi ở mép giường, có vẻ như đau lòng tỉ mỉ nhìn ngắm Đàm Ngôn Tư.

Đan Nhất Thuần từ tốn lên tiếng, “Dịch Khiêm, có một số lời ba năm này em không dám nói ra ở trước mặt anh, nhưng hôm nay anh và vợ trước anh có hy vọng tái hợp lại, em mới muốn nói với anh. . . . . . Thật ra thì làm bác sĩ tâm lý trị bệnh cho Ngôn Ngôn, em vĩnh viễn cũng chỉ có thể trị được phần ngọn không trị được gốc. Hình ảnh người ‘Mẹ’ của Hạ tiểu thư tuy rằng đã mờ nhạt trong đầu Ngôn Ngôn, nhưng ở sâu trong trí nhớ Ngôn Ngôn thì không có người nào có thể thay thế được Hạ tiểu thư. Đây cũng chính là nguyên nhân vào mỗi đêm Ngôn Ngôn cứ khóc rống, sau khi tỉnh lại còn theo bản năng hô hoán gọi ‘Mẹ’ . . . . . . Em nghĩ, anh và Hạ tiểu thư nếu như có thể tái hợp lại, chỉ cần Hạ tiểu thư ở bên cạnh Ngôn Ngôn nhiều hơn, tình huống bây giờ của Ngôn Ngôn sẽ có thể chữa khỏi hoàn toàn.”

Đúng vậy, hai năm qua, Đàm Ngôn Tư hầu như vào mỗi đêm đều khóc rống giật mình bốn năm lần, mỗi lần khi con bé khóc đều tủi thân gọi “Mẹ”. . . . . . Nhưng qua hôm sau Đàm Ngôn Tư sẽ không còn nhớ chuyện này nữa.

Cô còn nhớ rõ khi đó cô đã dùng khoảng thời gian nửa năm mới để làm cho Đàm Ngôn Tư bước ra thế giới tự mình khép kín, cuối cùng cũng không khác gì với những đứa trẻ bình thường. Nhưng trong hai năm qua, cho dù Đàm Ngôn Tư đã không còn nhớ rõ Hạ Tử Du, cũng nhận không ra Hạ Tử Du, nhưng vào mỗi đêm Đàm Ngôn Tư vẫn sẽ bởi vì quyến luyến Hạ Tử Du mà khóc lóc không ngừng. . . . . .

Cô từng thử qua nhiều phương pháp để mỗi đêm Đàm Ngôn Tư đều có thể ngủ được yên giấc, nhưng hai năm qua tình trạng Đàm Ngôn Tư cứ mỗi đêm khóc rống giật mình vẫn như cũ không hề thuyên giảm. . . . . .

Trước kia cô đã từng nghĩ tới, loại tình huống này của Đàm Ngôn Tư cũng là do sau khi bị mất mẹ nên lựa chọn tự khép kín mà sinh ra di chứng, bác sĩ tâm lý có thể trợ giúp đứa nhỏ thoát khỏi sự trầm cảm, nhưng không có cách nào trợ giúp đứa nhỏ hoàn toàn loại bỏ được sự ỷ lại vào người mẹ ở trong ký ức. . . . . .

Từ trước tới nay sở dĩ cô không có nhắc với Đàm Dịch Khiêm, người có thể chữa khỏi cho Đàm Ngôn Tư chỉ có Hạ Tử Du, là bởi vì cô biết Đàm Dịch Khiêm vẫn còn quan tâm Hạ Tử Du, có điều cô cũng biết Hạ Tử Du từng làm nhiều chuyện khiến cho Đàm Dịch Khiêm thất vọng. Giữa Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du không có khả năng tái hợp, cho nên cô có nói chuyện này với Đàm Dịch Khiêm cũng vô ích.

Đàm Dịch Khiêm một cái chớp mắt cũng không có cứ mải miết ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ của con lúc ngủ say, bỗng dưng, anh giơ tay nhẹ lau đi vệt nước mắt mơ hồ nơi khóe mắt cho con, “Con bé vừa khóc sao?”

Đan Nhất Thuần gật đầu, “Em dụ dỗ mãi con bé mới ngủ thiếp đi. . . . . . Nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, lâu ngày sẽ là gánh nặng rất lớn đối với thân thể Ngôn Ngôn.” Đêm không thể ngủ ngon giấc, điều này vô cùng bất lợi đối với sức khỏe đứa nhỏ khi trưởng thành.

Đàm Dịch Khiêm cúi thấp đầu hôn nhẹ lên trán Đàm Ngôn Tư một cái, rồi sau đó đứng dậy, môi mỏng mấp máy, “Tôi đã nói với cô ấy rồi.”

Hai mắt Đan Nhất Thuần ngay lập tức trợn to phát sáng, “Chuyện tái hợp?”

Đàm Dịch Khiêm cũng không phủ nhận, giọng nói vẫn nhẹ nhàng lãnh đạm, “Tôi hy vọng cô ấy thận trọng suy tính.”

“Dịch Khiêm, nếu như tất cả những hiểu lầm giữa anh và cô ấy đã được giải trừ, tại sao anh còn phải cho cô ấy thời gian suy tính? Em tin rằng chỉ cần anh chân thành nói cho cô ấy biết suy nghĩ của anh, cô ấy nhất định sẽ đồng ý cho đôi bên một cơ hội nữa.”

Mặc dù Đan Nhất Thuần đã sớm từ miệng người khác biết được Hạ Tử Du đã vô tình dứt khoát cắt đứt quan hệ tranh chấp với Đàm Dịch Khiêm trên tòa, nhưng Đan Nhất Thuần vẫn luôn cho rằng đáy lòng của Hạ Tử Du có thể cất dấu ẩn tình bất đắc dĩ, bởi vì Đan Nhất Thuần rất hiểu rõ Hạ Tử Du đã từng vì Đàm Dịch Khiêm trả giá rất nhiều, Hạ Tử Du tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng quên được Đàm Dịch Khiêm, nói cho cùng phụ nữ trên đời này đều quá mức chấp nhất, giống như cô. . . . . .

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm ngóng nhìn xa xăm, ẩn khuất nhạt nhẽo nói ra, “Bên cạnh cô ấy có lẽ đã có người chăm sóc cho cô ấy.”

Đan Nhất Thuần nghe liền dễ dàng hiểu được ý nghĩa kín đáo trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm. Cô còn nhớ trên báo chí đã từng đưa tin Hạ Tử Du cùng Dịch Khiêm đối xử với nhau lạnh nhạt ở trên tòa, thì tổng giám đốc tập đoàn “Trung Viễn” Kim Trạch Húc luôn ở bên cạnh theo giúp đỡ Hạ Tử Du một tấc cũng không rời, cho nên người trong miệng Dịch Khiêm nhắc đến có thể chăm sóc cho Hạ Tử Du, rất có thể chính là Kim Trạch Húc.

———-

“Được, tôi sẽ thuê chỗ này. . . . . .”

“Hạ tiểu thư, mời đi theo tôi làm thủ tục thuê phòng.”

. . . . . .

Cùng người môi giới phòng ốc ở Los Angeles bàn xong thủ tục thuê phòng, rồi thanh toán tiền, Hạ Tử Du thoải mái nằm ở trên ghế sofa nhà trọ mới thuê.

Cô chỉ muốn tìm được một nhà trọ giá cả thích hợp lại có thể ở gần “Đàm thị”, cô thật không ngờ cô lại may mắn thuê được căn phòng trọ hiện tại này, nhà trọ không chỉ cách tập đoàn “Đạm thị” chỉ có mười phút đi bộ, còn sạch sẽ khang trang, điện nước nóng lạnh đầy đủ hết. Cô vốn nghĩ tiền thuê chỗ này nhất định không rẻ, nhưng cô thật là không ngờ , bởi vì cô là người thuê đầu tiên chuyển vào nơi này, nên chủ cho thuê nhà dành cho cô mức giá cực kỳ thấp. Lúc đầu cô không tin, cho đến khi người môi giới phòng ốc đưa chìa khóa phòng cho cô, cô mới thật sự cho rằng mình đã gặp may.

Từ trên ghế sofa đứng dậy, đứng ở trước cửa sổ sát đất, cô kéo ra rèm cửa sổ sạch sẽ thanh nhã.

Cô liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy cao ốc “Đàm thị”, tòa nhà tập đoàn Châu Á duy nhất hoạt động đứng vững ở trung tâm thành phố Los Angeles, “Đàm thị” xem ra vĩnh viễn đều là phong độ phi phàm như thế.

Vào lúc cô đang chăm chú nhìn tòa nhà “Đàm thị”, thì ngoài cửa phòng nhà trọ đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Vì đây là ngày đầu tiên cô vào ở căn phòng trọ này, cô không nghĩ có ai đó sẽ đến tìm cô, vì vậy cô vừa mang theo nghi ngờ vừa đi ra mở cửa phòng.

Thoáng nhìn thấy bà Đàm và chị Dư đứng ở ngoài cửa phòng, Hạ Tử Du ngẩn ra.

Bà Đàm nhướng mắt liếc nhìn Hạ Tử Du, “Có thể mời tôi vào trong uống ly trà không?”

Đã nhiều năm không nhìn thấy bà Đàm, vào giây phút này gặp lại, đầu tiên thoáng qua trong đầu Hạ Tử Du chính là hình ảnh ngày đó sau khi toà án thẩm vấn bà Đàm đã hung hăng dành cho cô một cái tát. . . . . .

Hạ Tử Du bỗng dưng cảm thấy lo sợ, nhưng nghĩ đến bà Đàm đã từng chăm sóc cho cô khi ở Cô Nhi Viện, cô vẫn dùng thái độ lễ phép như trước tiếp đón bà Đàm, “Viện trưởng, mời vào.”

Chị Dư theo sau đỡ bà Đàm đi vào nhà trọ.

Bởi vì nhà trọ vẫn chưa thu xếp xong, không thể mời bà Đàm một ly trà ngon, Hạ Tử Du vô cùng áy náy nói, “Thật ngại quá, viện trưởng, tôi mới vừa dọn đến đây, chưa kịp chuẩn bị gì để tiếp đãi khách. . . . . .”

Lời Hạ Tử Du còn chưa dứt bà Đàm đã ngắt lời, ngồi xuống ở trên ghế sofa bà Đàm liền nói, “Không sao, tôi tới nơi đây cũng không phải muốn uống trà ôn chuyện với cô. . . . . .” Bà Đàm vừa nói dứt lời liền liếc mắt nhìn quanh bốn phía, khen ngợi không ngớt, “Mắt nhìn của chị Dư thật là tốt, giúp cô chọn một nhà trọ có hoàn cảnh thoải mái, khang trang lịch sự như vậy.”

Hạ Tử Du không hiểu lời nói của bà Đàm, giật mình ngước mắt lên nhìn.

Chị Dư nhìn Hạ Tử Du nói, “Hạ tiểu thư, ở cái thành phố Los Angeles chi phí đắt đỏ này, người môi giới bất động sản làm sao có thể cho cô thuê nhà trọ với giá tốt như thế? Tổng giám đốc biết cô nhất định sẽ không trực tiếp nhận sự giúp đỡ của cậu ấy, cho nên bảo tôi liên lạc người môi giới bất động sản đứng giữa sắp xếp nhà trọ cho cô.”

Hạ Tử Du chấn động giật mình một cái, trong nháy mắt hiểu rõ tại sao hôm nay cô được “May mắn” như thế.

Chị Dư tiếp tục nói, “Dĩ nhiên, chuyện này tổng giám đốc không cho phép tôi nói cho Hạ tiểu thư cô, nên tôi đã nói với bà chủ.”

Hạ Tử Du vẫn im lặng.

Bà Đàm cười hỏi, “Nhìn phản ứng của cô, có lẽ là cô không cũng không biết thuê được phòng ở tốt thế này là có liên quan với Dịch Khiêm chăng?”

Hạ Tử Du thành thật nói, “Tôi thật sự không biết.”

Bà Đàm vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, “Tiểu Du, cô ngồi xuống bên cạnh tôi đi, tôi muốn thoải mái nói chuyện với cô một lát.”

Hạ Tử Du chần chừ đứng im tại chỗ.

Bà Đàm hỏi, “Có phải cô vẫn còn để trong lòng chuyện ba năm trước tôi tát cô một cái hay không? Thật ra khi đó tôi cũng hơi quá đáng. . . . . . Sau khi sự việc xảy ra tôi cũng rất hối hận, tôi không nên cư xử như vậy với cô, thù hận của đời trước tôi không nên để liên lụy đến bọn trẻ các người, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Dịch Khiêm vẫn luôn bất hòa với tôi.”

Nghe xong lời bà Đàm nói, Hạ Tử Du chậm rãi ngồi xuống vị trí bên cạnh bà Đàm. Trên thực tế, cô cũng không phải sợ gì bà Đàm, cô chỉ không muốn mình sẽ làm cho bậc trưởng bối không vui, cho tới hôm nay cô vẫn rất kính trọng bà Đàm.

Bà Đàm thân mật hỏi, “Nghe chị Dư nói, ba năm nay cô đều ở Male?”

Hạ Tử Du gật đầu, “Làm công việc hướng dẫn du lịch.”

Bà Đàm lại hỏi, “Mấy năm qua có bạn trai nào hay không?”

Lời nói bà Đàm chạm đến dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng Hạ Tử Du, giọng Hạ Tử Du chua chát, từ tốn nói, “Chưa gặp được người thích hợp.”

Bà Đàm dường như cũng sớm đoán được Hạ Tử Du có phản ứng này, khẽ cười rồi lên tiếng nói, “Có phải trong lòng vẫn còn nghĩ đến Dịch Khiêm hay không?”

Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, “Viện trưởng, không phải vì nguyên nhân này.”

Bà Đàm vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hạ Tử Du, “Đều là phụ nữ, viện trưởng tôi cũng là người từng trải, biết phụ nữ rất cố chấp trong chuyện tình cảm. . . . . . Trước kia lúc thấy cô và Dịch Khiêm đối nghịch trên toà án, còn tưởng rằng cô thật sự không còn yêu thích Dịch Khiêm nữa, nhưng gần đây nghe chị Dư nói đến, Dịch Khiêm đã điều tra được ba năm trước cô không có nhẫn tâm bỏ đi cốt nhục của cô và Dịch Khiêm, lúc đó cô cũng không phải cố tình không đến thăm Ngôn Ngôn, mà khi đó cô cũng vì sinh non đang nằm ở bệnh viện. . . . . .”

Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu nói, “Tất cả đã là chuyện quá khứ rồi.”

Bà Đàm nói, “Tiểu Du à, viện trưởng tôi muốn nói tiếng ‘Xin lỗi’ với cô, lúc cô ở cô nhi viện, tuy rằng tôi không biết cô là con gái của An Ngưng, nhưng tôi không hiểu sao lại không cách nào thích cô giống như thích tiểu Hân, cho nên mới một lòng cho rằng tiểu Hân chính là người cứu Dịch Khiêm. . . . . .”

Hạ Tử Du bình tĩnh nói, “Viện trưởng không cần nói ‘Xin lỗi’ với tôi, khi còn bé cứu Đàm tổng chỉ là chuyện tình cờ.”

Bà Đàm nói, “Bây giờ suy nghĩ lại, trải qua nhiều năm như thế ngược lại Dịch Khiêm đã nợ cô không ít, cô rõ ràng là ân nhân cứu mạng Dịch Khiêm, nhưng trái lại lại bị nó làm tổn thương. . . . . . So với sự tổn thương của Dịch Khiêm đối với cô, năm đó cô cùng nó đói chọi nhau ở trên tòa cũng chỉ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng thật ra lúc ấy chúng tôi đều không biết gì cả, tất cả đều đứng ở lập trường Dịch Khiêm mà đối xử với cô, những năm qua trong lòng cô nhất định đã chịu rất nhiều uất ức rồi?”

Hạ Tử Du thản nhiên lắc đầu, thành thật nói, “Viện trưởng, mấy năm qua tôi cũng không có nghĩ tới những chuyện này nữa.”

Bà Đàm thử dò xét hỏi, “Vậy bây giờ thế nào?”

Hạ Tử Du chợt ngẩng đầu lên.

Bà Đàm nghiêm mặt nói, “Tiểu Du, tôi biết là do Dịch Khiêm kiên trì muốn dẫn cô đến Los Angeles, Dịch Khiêm cũng khẳng định nói với tôi muốn cùng cô tái hợp lại, cô nghĩ như thế nào?”

Hạ Tử Du trầm mặc, không biết nên trả lời bà Đàm như thế nào.

Bà Đàm khẽ thở dài nói, “Tôi biết rõ trong lòng cô vẫn còn có Dịch Khiêm, mấy năm qua cô không có bạn trai cũng là vì Dịch Khiêm. . . . . . Nhưng cô có từng nghĩ tới hay chưa, hôm nay bên cạnh Dịch Khiêm đã có Nhất Thuần, nếu không có sự xuất hiện của cô, Dịch Khiêm và Nhất Thuần cũng đã bàn đến cưới xin rồi bây giờ lại đột nhiên xáo trộn, có phải Dịch Khiêm là vì khi còn bé cô cứu nó mà nghĩ muốn bù đắp cho cô giống như trước kia đã từng đền đáp cho Đường Hân hay không?”

Thật ra khi bà Đàm nói đến vấn đề này, tối hôm qua Hạ Tử Du nghe xong lời Đàm Dịch Khiêm nói sau đó đã suy xét rất kỹ, nhưng đáp án cô đúc kết được không giống với lời bà Đàm nói vào lúc này.

Mấy năm nay Đàm Dịch Khiêm cũng không biết sự thực cô là ân nhân cứu mạng anh, về tình có thể tha thứ. Nói cho cùng, cho dù Đàm Dịch Khiêm có nhìn xa trông rộng hay thông minh đi nữa, chuyện khi còn nhỏ chỉ có ba người bọn họ có mặt, anh cũng không có cách nào để điều tra, cho nên anh có thể biết chuyện này, tất nhiên là Đường Hân báo cho biết.

Cô vẫn còn nhớ lần thứ ba Đàm Dịch Khiêm đến Male sau đó mới chất vấn cô chuyện năm đó, cho nên lần thứ hai anh tới Male tuyệt đối không phải bởi vì biết được cô là ân nhân cứu mạng anh mà đến tìm cô, huống chi lúc đó anh nhìn thấy cô và Kim Trạch Húc ở chung với nhau nên đã tức giận phá hủy căn phòng của cô, cô biết anh làm vậy là bởi vì nhớ tới lời lúc bọn họ ở chung với nhau đã từng nói. . . . . .

Vì vậy, theo như lời bà Đàm nói vào lúc này căn bản là đang gây xích mích quan hệ giữa cô và Đàm Dịch Khiêm.

Hạ Tử Du thành thật nói, “Viện trưởng, tôi biết bà muốn nói với tôi cái gì. . . . . . Sự thật, tôi đến Los Angeles chỉ là muốn tới thăm Liễu Nhiên một chút, tôi cũng không có ý nghĩ gì khác.” Bất kể trong lòng cô nghĩ như thế nào, giờ phút này cô cũng sẽ nói ra đáp án như thế.

Bà Đàm mỉm cười đứng dậy, “Tiểu Du, tôi biết cô là một đứa nhỏ thông minh, cô sẽ có sự lựa chọn chính xác, tôi cũng mong rằng cô hãy xem như hôm nay tôi không có đến đây. . . . . . Nhất Thuần hẹn tôi đi uống trà, vậy tôi đi trước.”

Hạ Tử Du tiễn bà Đàm ra cửa, sau khi đóng cửa phòng, Hạ Tử Du vô lực tựa vào trên ván cửa, đôi mắt trong suốt từ từ ảm đạm.

———-

Sáng sớm hôm sau.

Hạ Tử Du chủ động đến “Đàm thị” một chuyến.

Thời điểm Hạ Tử Du đến “Đàm thị”, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, cô biết những ánh mắt khác thường này có ý nghĩa như thế nào, hầu như không có một ai tin nổi Hạ Tử Du cô lại còn dám xuất hiện ở trên địa bàn “Đàm thị”.

Hạ Tử Du không để ý đến những ánh mắt khác thường đó, đi thẳng tới trước đại sảnh, lễ phép nói, “Xin chào, tôi họ Hạ, tôi có hẹn với Đàm tổng.”

Trên mặt vị tiểu thư trước bàn vốn đang nở nụ cười hòa nhã, sau khi thoáng nhìn thấy gương mặt của Hạ Tử Du, sắc mặt vị tiểu thư trước bàn đầu tiên là cứng đờ, rồi sau đó gấp gáp gọi điện thoại nội bộ.

Một lát sau, chị Dư xuất hiện ở trước mặt Hạ Tử Du.

Sắc mặt chị Dư hơi khựng lại, nhưng không thể không khách sáo nói, “Hạ tiểu thư, tổng giám đốc đang họp, cô theo tôi đến lầu 98 đợi tổng giám đốc đi!”

Hạ Tử Du khẽ gật đầu, ngay sau đó đi theo chị Dư đi vào thang máy.

Sau khi vào thang máy chỉ còn lại chị Dư và Hạ Tử Du, chị Dư lạnh lùng mở miệng nói, “Hạ tiểu thư, mặc kệ cô có nổi khổ tâm ra sao hoặc là bị uất ức như thế nào, tôi cũng không bao giờ quên được dáng vẻ tuyệt tình của cô ở trước mặt quan toà không chút lưu tình tố cáo tổng giám đốc. . . . . . Tôi hy vọng cô có thể hiểu, ba năm nay không có cô, tổng giám đốc sống rất tốt, hôm nay tình cảm của tổng giám đốc và Đan tiểu thư cũng rất ổn định, tôi thật sự quý mến Đan tiểu thư hơn cô, ít nhất cho tới bây giờ Đan tiểu thư cũng chưa từng lợi dụng bất kỳ ai, cũng không có đối xử dối trá với mọi người. . . . . .” (ều phải hong Dư tỷ )

“Chị Dư, thật ra thì tôi. . . . . .” Hạ Tử Du vốn muốn giải thích với chị Dư rằng cô đã từng thật lòng xem chị Dư như bạn bè, thế nhưng chị Dư đã lên tiếng cắt ngang lời cô.

Giọng nói chị Dư so với vừa rồi còn lạnh hơn vài phần, “Xin lỗi, Hạ tiểu thư, tôi không muốn nghe cô nói thêm gì nữa. . . . . . Quan hệ giữa cô và tổng giám đốc tôi đương nhiên quản không nổi, nhưng tôi hy vọng cô là một người có lòng tự trọng, ngày trước nếu đã chối bỏ tình cảm của cô và tổng giám đốc, thì hôm nay cũng đừng nên lựa chọn quay đầu lại, làm như thế sẽ chỉ khiến người khác càng thêm coi thường cô!”

Hạ Tử Du vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này cửa thang máy “Đinh” một tiếng rồi mở ra.

“Hạ tiểu thư, cô ở đây đợi tổng giám đốc đi, tổng giám đốc rất nhanh sẽ tan họp.” Chị Dư bỏ lại những lời này, không thèm để ý đến Hạ Tử Du, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Hạ Tử Du sững sờ đứng ở trong phòng làm việc Đàm Dịch Khiêm, cố gắng giương đôi mắt nóng bỏng thật to, cô đưa ánh mắt ngóng nhìn phòng làm việc ngoài cửa sổ sát đất.

Lúc Đàm Dịch Khiêm có mặt ở phòng làm việc, thì Hạ Tử Du đã sớm điều chỉnh tâm tình thật tốt.

Đàm Dịch Khiêm đứng sững ở trước mặt Hạ Tử Du, giọng trầm trầm từ tính nói, “Đợi lâu rồi hả?”

Hạ Tử Du lắc đầu, “Tôi biết anh đang họp.”

Đàm Dịch Khiêm vịn lấy hai vai nhỏ nhắn của Hạ Tử Du, đôi mắt đen sâu thẳm mong mỏi nhìn cô, “Chị Dư nói em đã suy nghĩ kỹ rồi?”

Hạ Tử Du nhẹ nhàng tránh ra Đàm Dịch Khiêm, nghiêm túc gật gật đầu.

Giọng nói Đàm Dịch Khiêm càng trầm hơn, “Tôi cho rằng em phải cân nhắc rất lâu. . . . . .” Trên thực tế, anh đã cảm nhận được từ thái độ xa cách của cô.

Hạ Tử Du từ từ ngước mắt nhìn thẳng Đàm Dịch Khiêm, sau một lúc trầm mặc rồi mở miệng nói, “Ngày hôm qua tôi đã muốn nói với anh rồi, thật ra anh không cần cho tôi thời gian để suy nghĩ, đối với quan hệ giữa anh và Đan Nhất Thuần một chút tôi cũng không cảm thấy hứng thú, bởi vì tôi đã không còn quan tâm đến những thứ này nữa. . . . . .”

Ánh mắt anh nặng nề u ám.

Giờ khắc này, cô đang vượt qua tư tưởng, sau đó nói ra lời nói tuyệt tình đã sớm chuẩn bị ở trong lòng, “Đàm tổng, anh có từng nghĩ tới hay không, thật ra thì từ đầu đến cuối, anh và tôi đều không phải là người trời cao an bài cuối cùng có thể đến với nhau. . . . . . Khi còn bé tôi cứu anh, thế nhưng sau khi lớn lên lại trở thành người bị anh ‘trả thù’. Mãi đến khi anh thật lòng đồng ý kết hôn với tôi, thì tôi cũng đã mất đi lòng tin với anh, sau việc thẩm vấn trên tòa, chúng ta lần nữa trời xui đất khiến hiểu lầm lẫn nhau ba năm. Ông trời căn bản chưa bao giờ cho chúng ta cơ hội ở cùng nhau, điển hình như đặt ra thân thế bối cảnh cho chúng ta —— Một nam một nữ gánh vác thù hận của người đời trước, cho dù chúng ta muốn ở cùng nhau, vĩnh viễn chúng ta cũng không thể phá tan được khoảng cách của đời trước. . . . . .”

Anh không có đáp lại, vẫn mặt không chút biểu cảm chăm chú nhìn vào cô.

Cô lựa chọn nói tiếp ra những lời đã sớm chuẩn bị xong ở đáy lòng, lạnh lùng nói, “Ba năm nay, tôi thừa nhận năm đầu tiên vừa mới bắt đầu tôi đã từng có ảo tưởng rằng chúng ta có thể ở cùng với nhau. Nhưng sau hai năm, thật sự tôi đã không còn nghĩa tới anh nữa, bởi vì —— tôi đã chọn ở bên cạnh Kim Trạch Húc! Tôi và Kim Trạch Húc tuy rằng ở cách hai nơi, nhưng tình cảm của chúng tôi rất tốt, công việc anh ấy vô cùng bận rộn nhưng ít nhất sẽ bảo đảm mỗi ngày gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Bởi vì mấy ngày nay chúng tôi giận nhau, anh ấy không vui chuyện tôi cùng anh tới Los Angeles. . . . . . Tôi đã giải thích với anh ấy rồi, tôi tới Los Angeles chỉ là vì mong muốn được gặp Liễu Nhiên mà thôi, về phần tới ‘Đàm thị’ làm việc, là bởi vì tôi không muốn ở lại ‘Trung Viễn’, tôi muốn dùng năng lực của mình dàn xếp tốt cho mẹ tôi, chứ không phải cứ mãi dựa vào Trạch Húc. . . . . . Tôi mong rằng sau khi tôi và anh đã giải quyết xong hết những vấn đề còn sót lại trong quá khứ, sau này chúng ta cũng đừng lo lắng gì về cuộc sống của nhau nữa. Tôi yêu Kim Trạch Húc, cho nên, Đàm tổng, chúng ta cũng nên buông xuống. . . . . . Bên cạnh chúng tôi đều đã có một nửa kia của riêng mình, tôi nhận thấy Đan Nhất Thuần là một người con gái tốt, anh phải nên quý trọng cô ấy, cũng xin anh hãy tôi một cơ hội để tôi được nhận biết về tình yêu lần nữa.”

Khi cô nói hết lời, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

“Tôi không tin.” Rốt cuộc, anh chỉ nói một câu như thế.

Cô trả lời, “Lần trước tới Los Angeles thăm Liễu Nhiên, anh hẳn đã điều tra được, tôi và Trạch Húc đã ở cùng nhau. . . . . .”

Ba chữ “Ở cùng nhau” vào giờ phút này dường như còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa khác.

Đàm Dịch Khiêm thâm sâu liếc mắt nhìn Hạ Tử Du.

‘Đàm tổng, chúng tôi còn điều tra được một chuyện, chính là. . . . . . Mấy ngày nay Hạ tiểu thư ngủ lại ở khách sạn cao cấp Thất Tinh, cô ấy cùng Kim Trạch Húc tiên sinh đang ở chung một phòng’.

Việc này được cấp dưới Đàm Dịch Khiêm sai người đi điều tra khi lần đó Hạ Tử Du xuất hiện ở sấn khấu kịch báo lại.

Đó là lí do mà sau khi anh biết được đôi bên hiểu lầm nhau mà do dự nói chân tướng sự thật cho cô biết, chính là vì đáy lòng cố kỵ đến nguyên nhân này, tuy rằng anh muốn không để ý tới, nhưng giờ phút này cô lại rõ ràng một cách chân chân thực thực thẳng thắn nói với anh.

Cô nhìn anh, khuôn mặt anh lạnh lùng đến giống như nham thạch cứng rắn, ánh sáng trong mắt đã thu lại thay vào đó là sự thâm trầm đáng sợ.

Cuối cùng, anh quay lưng lại, phá vỡ trầm mặc, “Em đi đi, lời tôi hứa hôm trước với em vẫn có hiệu lực. . . . . .”

Cô bước lùi về phía cửa, rồi sau đó xoay người, vành mắt ẩm ướt ngay sau đó cô cười nói, “Cám ơn anh vẫn đồng ý cho tôi gặp Liễu Nhiên. . . . . . Hẹn gặp lại!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement