Vương Phi Muốn Tái Gia Rồi

Advertisement

Chương 210:

Hạo Vương nhanh chân đến trước Lãnh Minh Nguyệt nói chuyện phiếm vài câu với Lãnh Bằng Cơ rồi xoay người về hậu trạch.

Trong sân, chỗ nào cũng có đèn hoa lung linh, rực rỡ, không khí vô cùng vui vẻ.

Các cung nữ bận bịu chuẩn bị yến tiệc, hậu viện thì lại yên ắng hơn, chỉ có bóng dáng vài ba người.

Lãnh Minh Nguyệt vào phòng Như Ý, toàn thân Nhu Ý mặc Cát phục, đầu trùm khăn hình long phương, ngồi ngắn ngắn trong phòng hỷ. Trên bàn trước mặt cò bày chút điểm tâm, có táo và nhãn sấy khô, còn có một bình rượu.

Lãnh Minh Nguyệt nhớ rõ lời dặn dò của Tiết di nương, cẩn thận hỏi: “Công chúa điện hạ có thấy đói không? Ta lấy cho người ít điểm tâm ăn lót dạ nhé?”

Như Ý lắc đầu, khuôn mặt ẩn đằng sau chiếc khăn long phượng không nhìn rõ biểu cảm: “Không cần đâu, ta ăn không tiêu. Ngược lại là người vất vả cả ngày rồi, cũng không kịp ăn tiệc, nhân lúc không có ai, người thích ăn gì thì tự lấy ăn đi, không cần khách khí”

Lãnh Minh Nguyệt cười hì hì lắc đầu: “Công chúa điện hạ thật bình dị gần gũi, không làm giá chút nào”

“Bình thường tính tình ta không tốt lắm, có điều chẳng qua là thấy hợp với người thôi” Nàng ta đứng lên, sờ soạng đi về phía bàn, Lãnh Minh Nguyệt cuống quýt tiến lên đỡ nàng ta. Nàng ta bắt lấy tay Lãnh Minh Nguyệt, hai người cùng ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Có chút khát rồi, uống cùng ta vài chén rượu được không?” Như Ý đề nghị, sau đó lần mò tay đi rót rượu.

Lãnh Minh Nguyệt nhìn thấy trên bàn có hai chén rượu, có chút do dự: “Hình như lúc trước ta từng nghe bà mối nói, đây là rượu hợp cần của người và phò mã. Ta uống thì không thích hợp lắm, hay là ta ra ngoài rót cho người ly trà uống cho ấm bụng nhé Như Ý lại tự mình rót rượu rồi nói: “Không gạt người, ta không thích mối hôn sự này, cũng không muốn gả đi, trong lòng rất buồn bực nên muốn uống vài ly, người uống cùng ta đi. Còn rượu hợp cần gì đó, lát nữa cho người mang một bình khác lên là được rồi”

Lãnh Minh Nguyệt không nhún nhường được, chỉ đành uống rượu cùng Như Ý, sau đó lại rót thêm một ly.

Hai người cứ uống hết ly này đến ly khác.

Lãnh Minh Nguyệt giơ tay đỡ trán: “Đầu óc có chút choáng rồi, mơ mơ màng màng, e là say rồi, không thể uống được nữa”

Như Ý cũng không ép nàng ta: “Để ta bảo người hầu đưa người tới phòng nghỉ ngơi một lát cho tỉnh rượu”

Lãnh Mình Nguyệt đứng dậy, cả người loạng choạng đứng không vững, lập tức có nha hoàn tiến lên, đỡ nàng ta tới phòng bên cạnh cho tỉnh rượu.

Như Ý xốc khăn lên, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ căm hận.

Cung nhân bên cạnh cuống quýt khuyên can: “Công chúa đừng làm vậy, như vậy không may mắn đâu”

Như Ý đẩy tay nàng ta ra: “Gả cho một tên phế vật thì có thể may mắn đến đâu chứ? Ngươi mau lén đi tìm phò mã gia tới đây, bảo là ta có chuyện muốn nói”

Cung nhân không dám hỏi nhiều, vội nghe lệnh lui xuống.

Phò mã lúc này đã hầu rượu tới nỗi không biết đông tây nam bắc gì. Vừa nghe nói công chúa tuyên triệu, nào dám chậm trễ? Sửa sang lại hỉ phục đỏ thẫm, sốt sắng chạy tới hậu viện, dưới chân vướng một cái, lảo đảo suýt ngã. May mà có Hạo Vương nhanh tay lẹ mắt đỡ được nên mới không chật vật té ngã.

Một đám người cười lớn trêu ghẹo, chọc phò mã gia xấu hổ muốn ăn đậu hủ nóng luôn.

Hạo Vương bất đắc dĩ đứng dậy: “Chắc là người uống nhiều quá rồi, để ta dìu ngươi tới hậu viện”

Những người xung quanh lại bắt đầu ồn ào: “Đúng vậy, nhất định phải có người đi theo, ngộ nhỡ đi mà không trở về thì làm sao đây? Bữa rượu này vẫn còn chưa uống xong đâu, còn phải uống tới khi vào nháo động phòng nữa”.

Tân phò mã loạng choạng đứng vững, vẫn còn có thể hiện mà ra sức vẫy tay, Hạo Vương vội vàng đỡ hắn về hậu trạch. Chình mình đi vào cũng không tiện nên chỉ đứng ở trong sân, tân phò mã lảo đảo đẩy cửa tiến vào động phòng.

Như Ý ngồi ngay ngắn trên giường, vênh mặt hất hàm sại khiến: “Hôm nay nha đầu nghênh gả kia uống quá nhiều, ta cũng không biết là cô nương nhà ai, mệnh cho người đưa cô ta tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Người đi xem một chút rồi sai người đưa nàng ta về phủ đi”

Tân phò mã vẫn còn giữ lại một chút tỉnh táo: “Ta đi chẳng phải không thích hợp lắm sao? Hay là sai người đi mời mẫu thân tới đây?”

Như Ý không vui khẽ hừ một tiếng: “Hôm nay rối ren như vậy, nương đã vất vả suốt cả ngày, chút chuyện nhỏ thế này còn muốn phiền tới người lớn như bà sao? Chẳng qua là bảo ngươi liếc mắt nhìn một cái, xem xem là cô nương nhà ai thôi mà”

Tân phò mã bị giáo huấn cúi đầu ủ rũ cất giọng đồng ý: “Đa tạ công chúa điện hạ giáo huấn, ta đi ngay đây, đi ngay đây”

Như Ý phân phó cung nữ bên cạnh: “Dẫn đường”

Cung nữ do dự liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi cúi đầu nói: “Phò mã gia mời đi cùng nô tỳ”

Phò mã loạng choạng đi theo phía sau cung nữ, đi tới nơi cửa phòng khép hờ thì dừng lại, giơ tay đẩy cửa ra nói: “Chính là ở đây”

Phò mã vịn tay vào khung cửa, vừa mới nhìn vào trong lập tức kêu lên một tiếng, hít sâu một hơi, cảm giác say cũng tỉnh táo hơn phân nửa: “Ngươi, các ngươi.”

Cung nữ lập tức phối hợp hô lên một tiếng: “A!”, sau đó mới nhìn chăm chú vào trong phòng.

Trong phòng có một đôi nam nữ đứng đó, ôm lấy nhau, nữ tử quần áo lộn xộn, mặt đỏ ửng, cả người trèo lên người nam tử.

Nữ tử là Lãnh Minh Nguyệt, nam tử còn lại là Hạo Vương Mộ Dung Hạo.

Nghe được động tĩnh ở cửa, Mộ Dung Hạo đẩy Lãnh Minh Nguyệt trong lòng ra: “Cô nương xin hãy tự trọng”

Lãnh Minh Nguyệt chân đứng không vững, bị đẩy ra, cả người loạng choạng ngã xuống đất.

Phò mã chỉ vào hai người trong phòng, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi, các ngươi sao có thể như vậy chứ?”

Cung nữ vừa mới hô lên một tiếng đã thu hút sự chú ý của mấy bà mối và vú em đang lười biếng trong phòng, tất cả đều xúm lại đây, vừa thấy tình hình trước mắt đã lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lãnh Minh Nguyệt luống cuống tay chân, chỉnh đốn lại cổ áo có chút hỗn độn, đấm ngực dậm chân, khóc nức nở nói: “Tại sao lại như vậy chứ? Các người hại chết ta rồi, ta không còn mặt mũi sống trên đời này nữa” .

Đứng dậy làm bộ muốn đâm đầu vào tường lại bị Mộ Dung Hạo nhanh tay lẹ mắt kéo lại: “Cô nương tuyệt đối đừng xúc động, tất cả đều có thể thương lượng rõ ràng.”

Lãnh Minh Nguyệt lập tức xụi lơ trong lồng ngực hắn: “Sau này sao ta có thể gặp mặt người khác nữa đây?”

Không làm ầm ỹ còn tốt, đăng này mọi người xúm lại xem náo nhiệt ngày càng đông rồi.

Câu kế tiếp, một lời khó mà nói hết.

Như Ý nhìn hắn, lại nhìn về phía Lãnh Minh Nguyệt, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, hôm nay Mộ Dung Hạo lại nhanh chân đến trước.

Nàng ta tức khắc thẹn quá hóa giận, lập tức kéo khăn trùm đầu xuống: “Được lắm, Lãnh Minh Nguyệt, ngươi đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ, còn dám câu dẫn nhị ca ta, xem hôm nay bổn công chúa có rạch mặt ngươi không?”

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Sau đó không phân trần gì mà xông về phía Lãnh Minh Nguyệt.

Lãnh Minh Nguyệt nào dám đánh trả, chỉ có thể úp mặt rúc vào lòng Mộ Dung Hạo, đợi nàng ta đánh vào lưng mình.

“Được rồi, Như Ý Mộ Dung Hạo bất đắc dĩ khuyên can: “Có cái gì thì từ từ nói. Xem có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”

“Huynh còn bảo vệ nàng ta à!” Như Ý tức giận hầm hừ dậm chân nói: “Giờ đã nửa đêm nửa hôm, ở đầu ra ong vàng? Nhất định là nàng ta nhìn thấy nhị ca cho nên mới tìm mọi cách mà câu dẫn huynh tiến vào, sau đó mượn cớ này ăn vạ huynh”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement