Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh

Advertisement

Sở Ninh thốt ra chữ giết khiến đệ tử Liệt Dương Tông kinh hồn khiếp đảm.  

             Bọn họ hoảng hốt.  

             Bọn họ như thấy được tư thế oai vệ của người anh hùng ngập khắp tông môn.  

             Không một ai nghi ngờ Sở Ninh dám giết người.  

             Nhưng mà người thanh niên này sao lại dám làm vậy với Phạm Huyền Cơ ở Siêu Phàm cảnh.  

             “Sở Ninh, ngươi quyết ý muốn đối địch với bổn tọa sao?”  

             Sắc mặt Phạm Huyền Cơ hơi u tối, cả người phát sáng.  

             Rầm.  

             Sở Ninh dùng tiếng bước chân đáp lại, tiếng giậm chân như dẫm nát lòng người.  

             Áo trắng của hắn phất phơ, đi thẳng tới Lữ Tinh Thần.  

             “Tông chủ!”  

             “Tính tình người này ác độc, sau này ắt sẽ trở thành kẻ địch lớn của Liệt Dương Tông, giờ phải giết hắn!”  

             Vẻ mặt Lữ Tinh Thần trông rất khoái trá.  

             Sở Ninh là đồ không biết điều, dám đối đầu với Phạm Huyền Cơ như vậy thì chết đến nơi rồi.  

             Cuối cùng vẫn là hắn ta chiến thắng.  

             Nhưng mà, ngay sau đó, Lữ Tinh Thần kinh hoảng.  

             Phạm Huyền Cơ đang tối sầm mặt mũi nhưng lại thu chân nguyên vào, rồi đứng sang một bên.  

             “Tông chủ...”  

             Lữ Tinh Thần sợ hãi.  

             Phạm Huyền Cơ đang sợ Sở Ninh sao?  

             “Sáu năm trước, ngươi dùng một ly rượu độc để phá hủy huyết thống thần linh của ta, phá hủy cả tương lai của ta, giờ hãy nhận lấy một chưởng này đi!”  

             Sở Ninh vẫn bình tĩnh, tung một chưởng về phía Lữ Tinh Thần.  

             Một chưởng này trông rất bình thường, trong mắt bình thường nó như bão tuyết, không thể nào trốn được.  

             Phụt!  

             Bụng Lữ Tinh Thần trúng chiêu, hộc máu, ngã xuống đất, không biết có bao nhiêu khúc xương đã gãy.  

             “Sở Ninh, ta sai rồi, buông tha cho ta...”  

             Hắn ta sợ run người, chật vật đứng dậy, liên tục cầu xin Sở Ninh tha tội.  

             Đường đường là thiếu tông chủ Liệt Dương Tông, thế nhưng giờ lại như chó nhà có tang.  

             Lòng tự trọng và giới hạn nào quan trọng bằng tính mạng chứ.  

             “Tha cho ngươi à?”  

             Sở Ninh bước tới, từ trên cao nhìn xuống: “Khi hai lão chó của Liệt Dương Tông kia đánh phụ thân ta”.  

             “Khi Lữ Thạch bức ép muội muội ta, ức hiếp mẫu thân ta, có khi nào bọn họ từng nghĩ buông tha Sở gia!”  

             Dứt lời, Sở Ninh nén giận nhấc chân đạp mạnh.  

             Ầm!  

             Khói bụi bay tung trời, từng tấc đất bay lên, một khe nứt lan ra dưới chân Sở Ninh.  

             Tiếng cầu xin của Lữ Tinh Thần im bặt, đầu bị giẫm nát như quả dưa hấu.  

             Các trưởng lão và đệ tử thấy khe nứt dài mấy chục mét kia mà run người.  

             Một chân giẫm xuống, mặt đất vỡ nát.  

             Đây là thân xác gì thế.  

             Hai anh em Lữ Thạch và Lữ Tinh Thần đều bị Sở Ninh giẫm chết.  

             Rồi bọn họ nhìn sang Phạm Huyền Cơ, lòng nhấc lên sóng dữ.  

             Sao tông chủ của bọn họ lại không ra tay dẫu Sở Ninh ngông cuồng đến vậy.  

             Nhân Đồ thoáng hiện lên sự ngờ vực.  

             Bắc Vương cởi giáp về quê, ngoài tướng lĩnh của Bắc Cảnh thì rất ít người biết chuyện, chắc hẳn Phạm Huyền Cơ không biết thân phận của Sở Ninh.  

             Bàn về tu vi.  

             Sở Ninh bước vào Siêu Phàm trung tuyệt, chưa từng ra tay hết sức, Phạm Huyền Cơ cũng không thể nhìn thấu.  

             Lúc này, Sở Ninh nắm tay Sở Dao đi qua một bên.  

             Sở Nguyên vẫn còn đại chiến với Vương Thanh Phong và Từ Phúc.  

             Hai vị trưởng lão Liệt Dương Tông đang trên bờ vực sụp đổ.  

             Cánh tay hỏa vượn của Sở Nguyên lượn lờ ánh lửa, mỗi một đòn tấn công đều thiêu đốt cơ thể bọn họ, đánh lục phủ ngũ tạng của bọn họ phải chuyển vị trí.  

             Sau khi chiến đấu kịch liệt trăm chiêu, bọn họ đã bị thương rất nặng.  

             Ngược lại, Sở Nguyên càng đánh càng hăng, huyết khí càng lúc càng dâng cao, đây là dấu hiệu sắp đột phá.  

             Một kẻ tàn phế.  

             Từ sau khi Sở Ninh trở về, chưa tới hai ngày đã sắp đột phá, nghe mà rợn người.  

             Điều càng ảo diệu hơn ấy là.  

             Phạm Huyền Cơ đứng đằng xa không cứu Lữ Tinh Thần và cũng mặc kệ bọn họ.  

             Sở Ninh sâu không lường được và Nhân Đồ mặt bình tĩnh như hồ nước khiến bọn họ khiếp đảm.  

             Dù bọn họ chiến thắng thì sao.  

             Đến lúc đó, Sở Ninh ắt sẽ chém bọn họ chết tươi.  

             Trận chiến này đã đi đến hồi kết.  

             Một tiếng rống vang lên, huyết khí trong cơ thể Sở Nguyên cuồn cuộn, tiếng leng keng vang lên như rèn sắt, ông đã phá vỡ rào cản bước vào Địa Võ tầng chín.  

             Ông tấn công tới tấp, Vương Thanh Phong hốt hoảng đỡ đòn rồi hét thảm, hai tay đã bị đánh bay.  

             Còn Từ Phúc cũng đã bị Sở Nguyên xé yết hầu.  

             Hai vị trưởng lão lùi lại, đôi mắt tròn xoe, một sự hối hận quanh quẩn trong tim, sau đó bất lực ngã quỵ xuống đất khiến những trưởng lão khác run sợ.  

             Nếu bọn họ thông đồng với Từ Phúc và Vương Thanh Phong thì sợ rằng giờ xác đã lạnh.  

             “Ta, cuối cùng cũng báo được thù!”  

             Sở Nguyên cười to, cả người thoải mái khôn cùng.  

             Thân là phụ thân, đến cả chuyện đòi công bằng cho con trai mình mà làm không được, đây chính là sự đả kích nhất với ông.  

             Nỗi đau ấy sao người ngoài có thể thấu hiểu.  

             Đánh chết Vương Thanh Phong và Từ Phúc mới giải được mối hận trong lòng ông và cũng chứng minh rằng người phụ thân như ông vẫn còn có sức bảo vệ đôi trai gái của mình.  

             “Ninh Nhi, Dao Nhi, chúng ta về nhà thôi!”  

             Nỗi uất nghẹn tích tụ trong lòng Sở Nguyên giờ đã biến mất, ông đi về phía đôi trai gái của mình.  

             “Phụ thân, đợi một lát”.  

             Ánh mắt Sở Ninh nhìn về phía xa xăm.  

             Không biết từ khi nào đã có một tuyệt sắc mỹ nhân đang mỉm cười đứng đó.  

             Tuổi cô gái đó xấp xỉ với Sở Ninh, mặc trường bào thêu hình phượng khoác lên dáng người cao gầy, mái tóc nâu buông thả, lả lơi vài sợi tăng thêm sự quyến rũ, đúng là một tuyệt sắc giai nhân.  

             “Nàng ta là Dư Vi à?”  

             Nhân Đồ thấy vẻ mặt của Sở Ninh như vậy bèn nghĩ.  

             Hắn ta biết.  

             Bắc Vương đến Liệt Dương Tông không chỉ để du sơn ngoạn thủy mà còn muốn gặp lại người thương.  

             Các tướng lĩnh Bắc Cảnh đều nghe qua cái tên Dư Vi từ trong miệng Bắc Vương.  

             “Đã lâu không gặp, thấy ngươi như vậy, ta thật sự rất vui”, Dư Vi lẳng lặng nhìn Sở Ninh.  

             “Đúng vậy, đã sáu năm không gặp rồi”.  

             Sở Ninh nói.  

             Cách biệt sáu năm như cách cả núi cao biển rộng.  

             Giờ gặp lại Dư Vi ngay trước mắt lại khiến hắn cảm thấy có khoảng cách.  

             Thậm chí.  

             Hắn phát hiện các đệ tử và trưởng lão của Liệt Dương Tông đều vô cùng cung kính với Dư Vi.  

             “Dường như ngươi đoán được là ta đã cản Phạm tông chủ lại cho ngươi báo thù thành công”, Dư Vi nhìn người thanh niên trước mặt rồi nói.  

             Sở Ninh mỉm cười.  

             Hắn đường đường là Bắc Vương, giết Lữ Tinh Thần cần người khác giúp sao.  

             Phải là người Dư Vi muốn cứu là Phạm Huyền Cơ.  

             “Vậy nên thân phận bây giờ của ngươi là gì?”, Sở Ninh không giải thích mà hỏi ngược lại.  

             “Ta đã kết giao với Tiểu Minh Vương, nửa năm sau sẽ trở thành Tiểu Minh Vương phi”, Dư Vi im lặng một lát rồi đôi môi đỏ mỏng khẽ hé mở.  

             Tiểu Minh Vương phi.  

             Điều này khiến Sở Ninh giật mình.  

             Trên lãnh thổ Đại Hạ Vũ Triều rộng lớn có ngàn quận và tám vị Vương.  

             Minh Vương là một trong số đó.  

             Tiểu Minh Vương người thừa kế, rất được lòng dân.  

             Sáu năm không gặp, Dư Vi đã quên mất lời thề non hẹn biển năm xưa.  

             “Tên Tiểu Minh Vương chó má kia xứng đáng để ngươi bỏ qua ca ta sao?”, Sở Dao cau mày.  

             Thiên phú ca ca cô ấy có một không hai ở Liệt Dương Tông, Dư Vi muốn làm tẩu tử của cô ấy còn phải cân nhắc nữa là.  

             “Sáu năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện”.  

             Dư Vị nhẹ nhàng nói: “Ca ca ngươi quả thật rất vĩ đại, cũng gặp gỡ những cơ hội không tồi, với tuổi đời như thế sợ rằng có thể ghi tên đầu bảng”.  

             “Nhưng Đại Hạ Vũ Triều có rất nhiều nhân tài, cuối cùng lại có bao người sánh ngang được với cửa nhà Vương?”  

             Thiếu niên khi ấy đúng là tươi sáng rực rỡ, đến giờ cũng thế.  

             Nhưng khi nàng ta bước vào thế giới của Tiểu Minh Vương, thiên tài nào trong Đại Hạ Vũ Triều không khom lưng quỳ bái nàng ta chứ.  

             Cảm xúc ấy đã làm mờ bớt hình bóng chói lóa của Sở Ninh trong lòng nàng ta.  

             “Đứng đầu bảng hả?”, khóe miệng Nhân Đồ nhếch lên.  

             Bắc Vương lên núi, dùng cỏ dại phá sát trận cuối cùng chỉ nhận được câu đánh giá như vậy của Dư Vi ư?  

             “Sở Ninh, hẳn ngươi hiểu rõ rằng, tình cảm lúc trước giữa ta và ngươi chẳng qua chỉ là tuổi trẻ nông cạn...”, thấy Sở Ninh trầm mặc, Dư Vi không đành lòng.  

             “Đúng vậy, tuổi trẻ nông cạn!”  

             Sở Ninh bình tĩnh cắt ngang lời của Dư Vi.  

             Hắn không dám hy vọng xa vời rằng nàng ta vẫn còn tình cảm với mình sau sáu năm.  

             Nhưng nếu Dư Vi vẫn còn nhớ tới tình cảm ngày xưa thì làm sao có thể trơ mắt nhìn phụ thân hắn bị lừa gạt, Sở Dao bị Lữ Thạch ép duyên chứ?  

             Dư Vi thay đổi thật rồi.  

             Thời gian sáu năm đã giúp hắn hiểu rõ một người, những gì hắn tưởng niệm chỉ là kỷ niệm tốt đẹp khi còn trẻ mà thôi.  

             “Đi thôi”.  

             Sở Ninh hít một hơi thật sâu rồi xoay người đi.  

             “Ngu xuẩn!”  

             Nhân Đồ liếc mắt nhìn Dư Vi.  

             Bàn về tài năng, Bắc Vương là thiên tài tuyệt thế.  

             Bàn về địa vị, Bắc Vương ngồi ăn ngang hàng với Minh Vương.  

             Chẳng qua chỉ là một tên Tiểu Minh Vương, trước mặt Sở Ninh chẳng là gì cả.  

             Dư Vi nhìn theo bóng dáng của Sở Ninh mà lòng nao nao.  

             Sở Ninh quyết đoán xoay người nhưng lại khiến nàng ta cảm thấy thất bại.  

             “Sở Ninh!”  

             “Nhờ sự ủng hộ của Tiểu Minh Vương, mười ngày sau, ta sẽ lấy thân phận Tiểu Minh Vương phi kêu gọi các cường giả ở Đại Hạ Vũ Triều tham gia võ hội Đại Hạ ở Liệt Dương Tông”.  

             “Đến lúc đó, Tiểu Minh Vương sẽ đích thân tới đây”.  

             “Người có biểu hiện ưu tú có thể bái làm môn hạ của Minh Vương, ta hy vọng ngươi tham gia nó”.  

             Dư Vi cắn môi nói.  

             “Võ hội Đại Hạ à?”  

             Sở Ninh dừng bước, ánh mắt lạnh như băng: “Đây là lý do ngươi ngăn Phạm Huyền Cơ lại à?”  

             “Với thiên phú ấy của ngươi, nếu có thể bái vào môn hạ của Minh Vương thì tương lai sẽ dựng nên nghiệp lớn”.  

             Ánh mắt thẳng thừng của Sở Ninh khiến Dư Vi sinh ra nỗi sợ hãi theo bản năng.  

             Minh Vương có địa vị cực cao.  

             Với thân phận của hắn, quen biết với Minh Vương được xem như trèo cao rồi.  

             Nếu có thể khiến yêu nghiệt như Sở Ninh bái vào môn hạ của Minh Vương thì đó coi như là công lao lớn nhất rồi.  

             Sở Dao nghe vậy thì khó thở.  

             Dư Vi lựa chọn thế nào, cô ấy không quan tâm.  

             Nhưng còn muốn kéo Sở Ninh theo phe Minh Vương đấy chính là sự sỉ nhục đối với huynh trưởng.  

             “Được, mười ngày sau ta sẽ đến, nhìn xem Tiểu Minh Vương tài giỏi bao nhiêu!”  

             Sở Ninh cong môi cười khẩy.  

             Một trăm năm mươi hai quận về phía bắc của Đại Hạ Vũ Triều đều là đất phong của Bắc Vương.  

             Vậy mà Tiểu Minh Vương dám mở võ hội Đại Hạ trên đất phong của hắn.  

             Đây là khinh Bắc Vương hắn còn trẻ, khinh thường tướng lĩnh Bắc Cảnh dưới trướng hắn và ba mươi vạn Bắc Vương quân à!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement