Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh

Advertisement

Đại điện Sở gia tràn ngập mùi máu tươi.  

             Hơn mười thi thể không nguyên vẹn nằm ngang dọc, máu tươi chảy thành sông, màu đỏ sẫm vô cùng chói mắt.  

             Vào năm Bắc Vương vừa mới thành niên đã trải qua ba mươi sáu bậc khổ ải, hắn đi lại trong đại điện, mỗi bước đi sát ý lại càng thêm nặng.  

             Ngoại trừ Lữ Thạch đang hôn mê sâu thì hơn mười tên đệ tử của Liệt Dương Tông đều đã chết sạch.  

             Tay áo Sở Ninh phất phơ, chẳng hề liếc mắt nhìn gã ta, hắn quỳ thẳng chân xuống đất trước mặt Lâm Lan Chi, giọng đầy nghẹn ngào nói: “Mẫu thân!”  

             Hắn vốn là một vị Vương.  

             Không quỳ trời đất chỉ quỳ trước phụ mẫu.  

             “Đây không phải là mơ!”  

             Lâm Lan Chi đưa tay chạm vào khuôn mặt của Sở Ninh, xúc cảm chân thật kia khiến bà hét lên: “Ninh Nhi, là con thật sao, mau đứng lên đi!”  

             Lâm Lan Chi đỡ Sở Ninh dậy, gào khóc.  

             Sau khi biết chân tướng đằng sau chuyện Sở Ninh trở thành kẻ bỏ đi của Liệt Dương Tông, Sở Nguyên bạc tóc sau một đêm, sao bà không đau lòng chứ?  

             Làm mẹ, bà chỉ hy vọng Sở Ninh bình an.  

             Hai mẹ con họ đoàn tụ với nhau vô cùng cảm động.  

             “Ninh, nghe nói huyết thống thần linh của ngươi đã biến mất rồi sao?”  

             Sở Hồng được người trong tộc đỡ dậy, khiếp sợ hỏi hắn.  

             Ông ta quản lý Sở gia, kinh doanh nhiều năm nên tầm mắt không thấp.  

             Áo quần Sở Ninh không dính chút máu mà hơn mười tên đệ tử của Liệt Dương Tông đều đã đền tội khiến ông ta nhận ra một vài điều.  

             “Đại bá, việc này sau này hẵng nói”.  

             Ánh mắt Sở Ninh đảo qua một lượt.  

             Tuy rằng người Sở gia bị đệ tử Liệt Dương Tông đánh bị thương nhưng may thay không đáng lo.  

             “Ca, cuối cùng ca đã trở về rồi!”  

             Một bóng dáng xinh đẹp bổ nhào vào lòng Sở Ninh, ôm chặt cánh tay của Sở Ninh như chú hươu non bị hoảng sợ.  

             Thuở ấu thơ, cô ấy là cái đuôi nhỏ của ca ca.  

             Sáu năm nay, cô ấy tưởng niệm suốt ngày đêm, giờ gặp lại huynh trưởng, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.  

             “Nha đầu này”.  

             “Yên tâm, sau này có ca ở đây, không ai có thể bắt nạt Sở gia được nữa”.  

             Sở Ninh cưng chiều vuốt ve đầu Sở Dao, đúng lúc thấy một túm tóc còn vương vết máu, sát ý vừa mới lặng xuống lại mãnh liệt lên lại.  

             Khi còn bé, muội muội đã rất thích chưng diện, cả một mái tóc mượt mà bóng loáng bị Lữ Thạch hung tợn kéo lê, lòng và cơ thể sẽ đau đớn biết nhường nào chứ?  

             “Ca, ta không sao, thấy ca ta không còn sợ gì nữa”.  

             Sở Dao thò đầu ra khiến chóp mũi Sở Ninh chua sót.  

             “Vương... đại nhân, tên này xử lý thế nào ạ?”  

             Lúc này, Nhân Đồ bước tới, chỉ vào Lữ Thạch bất tỉnh hỏi.  

             “Gã ta còn có chỗ dùng, trước tiên cứ giữ lại cái mạng chó của gã ta”.  

             Ánh mắt Sở Ninh lạnh xuống.  

             Lữ Thạch đến đây ép hôn là do có Lữ Tinh Thần chống lưng.  

             Dù cơn tức của hắn có dữ dội thế nào thì cũng phải sắp xếp cho người trong tộc trước đã.  

             Dẫu lũ đệ tử Liệt Dương Tông đến đây gây sự mà hắn vẫn không thấy phụ thân xuất hiện nên lòng đầy âu lo.  

             “Ca, đại bá mời một vị khách quý chữa trị cho phụ thân, ta dẫn ca đi gặp người nọ”.  

             Sở Dao thấy vẻ mặt âu lo của Sở Ninh thì vội nói.  

             Sở Ninh bảo người trong tộc đỡ Lâm Lan Chi đi nghỉ ngơi rồi rời khỏi đại điện.  

             Sở phủ, biệt uyển.  

             Trong một gian phòng cổ kính, đèn đuốc sáng trưng.  

             Một người đàn ông trung niên có gương mặt kiên nghị, mái tóc bạc phơ khô cứng đang nằm trên giường.  

             Ông nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng thoáng hiện một vết máu mờ thấm ướt cả chăn đệm.  

             “Liệt Dương Tông ra tay quá ác độc”.  

             “Đánh gãy bát mạch kỳ kinh của Sở Nguyên, còn chặt đứt cả cánh tay phải”.  

             Một ông lão râu tóc bạc phơ đứng trước giường thở dài.  

             Ông ta là Mộc Trạch, một vị địa đan sư, luyện đan thuật xuất thần nhập hóa, có khả năng luyện chế ra đan dược giúp cường giả Địa Vũ tu luyện, được cả Đại Hạ Vũ Triều tôn xưng là Mộc Sư.  

             Hễ là đan sư, ắt sẽ tinh thông y lý.  

             Ông ta được Sở gia mời đến đây chữa trị cho Sở Nguyên.  

             Ông ta đã cho Sở Nguyên dùng Tục Mạch Đan quý giá nhưng cánh tay cụt kia lại không thể hồi phục được.  

             “Sư phụ”.  

             “Một viên Tục Mạch Đan giá trị ngàn vàng, đủ để bán đứt ân tình của người với Sở gia”.  

             Cô nàng Thẩm Ngọc mặc quần áo xanh lục tiến tới, mất kiên nhẫn nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi, miễn cho Sở gia cứ quấy rầy không thôi”.  

             “Quấy rầy không thôi?”  

             Mộc Trạch nghe vậy thì im lặng.  

             Năm xưa ông ta bị thương đã nhận ơn của Sở gia.  

             Lần này, ông ta biết rõ mục đích Sở gia mời mình đến đây.  

             Ngoại trừ cứu chữa cho Sở Nguyên, họ hy vọng ông ta nhận Sở Dao, dựa vào tên tuổi của ông ta để chấn hưng Sở gia.  

             “Đứa nhóc kia quả thật có thiên phú”.  

             “Nhưng mà Sở gia đang trên đà lụi bại, lại có đệ tử Liệt Dương Tông đến sinh sự...”  

             Nghĩ đến đây, Mộc Trạch lắc đầu.  

             Lấy địa vị bây giờ của ông ta, dù phải thu đệ tử thì cũng có khối người muốn nhập môn, cần gì móc nối quan hệ với Sở gia chứ?  

             Lần này, ông ta đích thân tới đây đã nể tình lắm rồi.  

             “Hắt xì!”  

             Trong lúc Mộc Trạch suy tư, cửa phòng bị đẩy ra, một đoàn người nối đuôi đi vào.  

             “Hẳn các ngươi hiểu quy tắc của lão phu”.  

             Mộc Trạch thấy bị người khác quấy rầy, sắc mặt dần lạnh xuống.  

             “Mộc Sư, không phải bọn ta cố tình làm phiền, mà là cháu ta lo lắng cho an nguy của phụ thân mình mà thôi...”  

             Sở Hồng cười hiền hậu nói.  

             “Hắn là Sở Ninh ư?”  

             “Chính là con cưng của trời khi xưa sao?”  

             Mộc Trạch nhẹ nâng đầu nhìn Sở Ninh đang đi tới bên giường.  

             “Phụ thân!”  

             Sở Ninh nhìn người đàn ông nằm trên người, người như bị sét đánh.  

             Trong ấn tượng của hắn, phụ thân là người oai hùng nhưng giờ lại biến thành dáng vẻ ấy.  

             Đặc biệt là cánh tay phải trống rỗng kia khiến tim Sở Ninh đau như cắt, máu nóng trong người chảy ngược, hận không thể quay ngược thời gian.  

             Người đàn ông ấy.  

             Rốt cuộc ông ấy đã chịu bao nhiêu đau khổ ở Liệt Dương Tông đây.  

             “Món nợ này, ta nhớ kỹ rồi”.  

             Sở Ninh thở một hơi thật mạnh, đặt tay lên trán phụ thân mình.  

             “Nè”.  

             “Tên họ Sở kia, lẽ nào y thuật của ngươi còn có thể vượt qua sư phụ ta sao?”  

             Thẩm Ngọc nhíu mày, tức tối nói: “Sư phụ ta chính là địa đan sư!”  

             Từ khi theo sư phụ vào Sở gia, nàng ta đã nghe qua chuyện của Sở Ninh.  

             Một tên bỏ đi của Liệt Dương Tông, tương lai chắc chắn chẳng đâu vào đâu.  

             Sở Ninh không nói lời nào.  

             Sở Nguyên cũng kêu lên một tiếng rên đau đớn, huyết khí lẳng lặng tỏa ra.  

             “Sư phụ”.  

             “Chúc mừng, thuật luyện đan của người lại tiến bộ thêm một bước rồi”.  

             “Tục Mạch Đan có công hiệu tái sinh huyết khí”.  

             Thẩm Ngọc kinh ngạc, sau đó vui vẻ ra mặt.  

             Thuật luyện đan của sư phụ càng mạnh thì địa vị của nàng ta cũng lên như diều gặp gió.   

             “Đó là...”  

             Mộc Trạch sững sờ.  

             Từ góc nhìn của ông ta có thể thấy rõ lòng bàn tay của Sở Ninh phun ra nuốt vào ánh sáng gì đó.  

             Đó là một luồng sức mạnh siêu việt Bể Khổ, thuần khiết không chút tạp chất, nhưng có thể tước sơn đoạn nhạc, tẩy rửa phàm thai.  

             “Kia lẽ nào là chân nguyên của Siêu Phàm cảnh?”  

             Mộc Trạch hóa đá.  

             Siêu Phàm.  

             Đó là cảnh giới được trời đất phong vương ở Đại Hạ Vũ Triều, sức chiến đấu một mình địch lại cả đội quân.  

             Trong lịch sử của Đại Hạ Vũ Triều hình như không có Siêu Phàm nào trẻ tuổi như vậy nhỉ?  

             Không đúng!  

             Có!  

             Lúc này, Sở Ninh phất tay, một viên đan dược tròn trịa xuất hiện, hắn nhẹ đẩy nó vào miệng Sở Nguyên.  

             Và rồi.  

             Sở Nguyên đang hôn mê bỗng rên lên, sắc mặt dần hồng hào theo tốc độ mắt thường có thể thấy, kinh mạch xuất hiện lại trên bề mặt cơ thể như rồng mọc sừng, máu chảy lưu thông, mạch đập vững vàng.  

             “Cửu phẩm Tục Mạch Đan!”  

             Mộc Trạch loạng choạng, lòng dâng lên từ cơn sóng kinh hoảng.  

             Tục Mạch Đan là đan dược thuộc địa đan.  

             Luyện đan thuật của ông ta có thể luyện chế được nó nhưng sẽ chứa nhiều tạp chất.  

             Và đó cũng là khó khăn mà tất cả địa đan sư của Đại Hạ Vũ Triều không thể vượt qua.  

             Muốn luyện chế ra cửu phẩm Tục Mạch Đan thì buộc phải là đan sư.  

             Luyện đan là một loại đạo thuật.  

             Càng nghiên cứu sâu vào đạo thuật thì kinh nghiệm càng quan trọng, vì vậy thăng cấp còn gian nan hơn võ đạo nhiều, điều đó cũng khiến cho đan sư còn thưa thớt hơn Siêu Phàm nhiều.  

             Đại Hạ Vũ Triều rộng lớn là vậy.  

             Liệu có đan sư hay không còn khó xác định nữa là.  

             Vậy mà Sở Ninh lại có thể lấy ra cực phẩm Tục Mạch đan.  

             Còn về phất tay có đan dược ấy là vì ngón tay Sở Ninh có đeo một cái nhẫn.  

             Đó là nhẫn Càn Khôn.  

             Trong nó có ẩn chứa Càn Khôn, nghe đồn rằng đó là bảo vật do thần linh để lại trên Chân Linh đại lục.  

             Nhìn khắp Đại Hạ Vũ Triều liệu có được bao nhiêu người có nhẫn Càn Khôn chứ?  

             “Hắn, hắn chính là...”  

             Mộc Trạch nhìn theo bóng dáng của Sở Ninh, một luồng khí lạnh lấp đầy phế phủ.  

             Sở gia.  

             Vẫn chưa tận diệt mà giờ lại như đại bàng bay lượn chín tầng trời.  

             “Muội muội, các ngươi rời đi trước, ta sẽ giúp phụ thân mọc tay lại”.  

             Sở Ninh xoay người nhìn sang Sở Dao.  

             “Mọc lại cánh tay?”  

             Sở Dao ngẩn ngơ.  

             “Khúc khích!”  

             Thẩm Ngọc cười yêu kiều, run hết cả người: “Ôi, ngươi tưởng mình là ai thế? Cụt tay mọc lại, tái sinh xương cốt, đến đan sư còn không làm được nữa là!”  

             Chát!  

             Một cái tát vang dội đáp thẳng lên mặt Thẩm Ngọc, vết tay đỏ bừng có thể thấy rất rõ.  

             “Sư... sư phụ?”  

             Thẩm Ngọc thấy sắc mặt Mộc Trạch xanh mét thì ngơ ngác.  

             Nàng ta khá thông minh, sau khi bái sư nhập môn, Mộc Trạch rất cưng chiều nàng ta, sao giờ sư phụ lại bỗng nhiên tức giận vậy?  

             “Nghiệt đồ, còn không mau quỳ xuống!”  

             Râu tóc Mộc Trạch dựng đứng, suýt nữa tức ngất.  

             Đây chính là Bắc Vương vĩ đại nhất lịch sử Đại Hạ Vũ Triều, được vô số dũng tướng ủng hộ, quyền thế ngập trời.  

             Dù Thẩm Ngọc không nhận ra cực phẩm Tục Mạch Đan hay nhẫn Càn Khôn mà cũng dám châm chọc khiêu khích người ta sao?  

             Ông ta chỉ là một địa đan sư bé nhỏ, ở trước mặt Bắc Vương chẳng là cái thá gì cả.  

             Dưới trướng Bắc Vương có hiền tài đạo thuật.  

             “Sư phụ...”  

             Thẩm Ngọc uất ức, cắn răng, quỳ gối theo lời Mộc Trạch.  

             “Ta bảo ngươi quỳ hắn!”  

             Mộc Trạch tức giận nghiến răng nghiến lợi lại khiến Thẩm Ngọc ngơ ngác hơn.  

             Sở Dao đang định rời khỏi phòng cũng đứng sững lại.  

             Mộc Sư tiếng tăm vang dội khắp Đại Hạ Vũ Triều sao lại kính trọng Sở Ninh như vậy?

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement