Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu - tác giả Tiểu Thanh Tân

Advertisement
"Linh, hôm nay anh thật là nhiệt tình." Chỉ chốc lát sau, người phụ nữ liền xoay người một cái nằm gác lên bộ ngực của Tống Linh. Thân thể mềm mại của cô đối lập với tinh thần và thể trạng cứng rắn tinh tráng của anh. Người phụ nữ  kề sát gương mặt để những nụ hôn chi chít rơi lên trên lồng ngực đầy kín những giọt mồ hôi của anh.

Đầu lông mày của Tống Linh chau lại, đôi mắt sắc bén thoáng nhìn về cô gái, theo bản năng cặp môi mím chặt lại. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp, nét mặt tràn đầy sự quyến rũ kia, bỗng dưng trong đầu Tống Linh hiện lên một khuôn mặt trái xoan tinh xảo và thanh thuần. Một vẻ tối tăm chợt thoáng hiện lên trong đáy mắt anh, anh gắng sức muốn tự bảo bản thân mình phải dừng ngay cái ý nghĩ kia lại, không được phép suy nghĩ tiếp về cô nữa. Nhưng mà bất luận anh có kìm nén bản thân mình như thế nào, thì lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ những vệt nước mắt của cô vẫn tựa như những thước phim được chiếu không ngừng ở trước mắt anh.

Lý Duyệt nhìn thấy anh nhíu mày, cho là anh thật sự đã có phản ứng trước sự khiêu khích của mình, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn vì vậy liền dùng cặp chân thon dài của mình khóa chặt lấy bắp đùi của anh, dùng mềm mại của mình tiếp xúc với cứng rắn của anh, khe khẽ cọ sát.

"Linh, chúng ta lại sinh một đứa con nữa nhé, được không?" Nói xong, cặp môi đỏ mọng của cô liền ghé sát đén gần, nhưng mà Tống Linh lại không chút lưu tình lập tức nghiêng đầu của mình sang bên, làm cho nụ hôn của cô rơi vào khoảng không.

"Cô đi tìm người đàn ông khác mà sinh con." Tống Linh lạnh lùng nâng hai cánh tay lên, khoác lên trên vai của cô, sau đó để thân thể của cô chúi xuống, vểnh cái mông trên lên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lập tức lại tiến nhập vào trong cô.

"Ưm..." Đột nhiên xuất hiện một kích nặng nề làm cho Lý Duyệt không khỏi rên lên một tiếng, ngay sau đó một trận khoái cảm đến tê dại, từ chỗ thân thể của hai người đang hợp lại với nhau truyền đến."Không muốn như vậy, đời này người ta chỉ muốn sinh con của anh thôi." Hai tay chống lên trên lồng ngực của anh, cô bắt đầu vặn vẹo cái eo của mình, biểu lộ sự mất hồn cực hạn.

Nhưng mà ngược lại, Tống Linh lại cự tuyệt không chút lưu tình: "Tôi không có hứng thú sinh con với cô!" Tuy rằng nơi hạ thân làm cái chuyện vui thích kia, nhưng mà biểu lộ của Tống Linh lại vẫn như cũ, luôn giữ cái bộ mặt lạnh lẽo như băng như mặt người chết, thậm chí nơi đáy mắt lạnh giá đến mức không có một gợn sóng.

"Nhưng mà..." Lý Duyệt hơi bĩu cặp môi đỏ mọng ướt át như còn muốn nói điều gì, nhưng đúng lúc này ánh mắt sắc bén của Tống Linh liền bắn phá tới, ngay lập tức, cô liền nuốt tất cả những lời định nói của mình vào trong cổ họng."Anh tức giận sao?" Nhìn anh cô biết, chỉ có khi nào không vui thì anh mới có thể chau cặp lông mày của mình lại. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lý Duyệt đưa tay lên nghĩ muốn xoa nhẹ lên nơi đầu lông mày của anh.

"Người ta biết rõ rồi, chuyện này mình không đề cập tới nữa, được không? Người ta không đề cập nữa, từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ nói ra nữa, cho nên anh cũng không cần vì thế mà sinh ra tức giận với người ta nữa, được không?" Như là muốn dẹp yên sự giận dỗi của anh, cô cắn răng một cái, hạ thân càng luật động (chuyển động theo quy luật) thêm nhanh hơn, đưa tay cầm lấy tay của anh đặt lên trên bộ ngực của mình.

"Ừm...A..." Những tiếng rên rỉ yêu kiều liên tiếp truyền đến làm cho người khác nghe thấy mà mặt đỏ tới tận mang tai, sự kiều diễm tràn ngập khắp cả căn phòng. Mặc dù trong phòng có hai người, nhưng mà trong đó cũng chỉ có một mình Lý Duyệt hưởng thụ.

Đối với sự khiêu khích của cô, Tống Linh hoàn toàn không có một chút cảm giác nào. Ngập tràn trong đầu anh lúc này chỉ có gương mặt của Tống Hi. Trên gương mặt của cô bày ra vẻ như đang bị kinh hãi hoảng sợ, giống như một chú nai con vậy. Từ đáy lòng anh tràn ra cảm giác áy náy nồng đậm.

Ngọn nguồn cũng chỉ vì gương mặt kia. Đang lúc Lý Duyệt sắp đạt đến cao trào, chỉ thấy đồng tử của Tống Linh chợt biến sắc, sau đó anh lạnh lùng rút hai tay của mình về, đẩy Lý Duyệt sang một bên, ngồi dậy rồi đi xuống giường, cầm lấy quần áo bắt đầu mặc vào.

"Linh!" Lửa dục còn chưa kịp bình ổn trở lại, Lý Duyệt khiếp sợ nhìn về phía Tống Linh, vội vàng nhào tới."Có phải là em đã làm sai chỗ nào rồi không? Nói cho em biết, em có thể sửa chữa mà!" Tưởng rằng chính mình đã trêu chọc đến Tống Linh chuyện gì đó, Lý Duyệt sợ tới mức hồn vía cũng bị bay biến mất! Phải biết rằng, Tống Linh chính là kim chủ của cô! 

"Tôi phải đi rồi." Ngay cả nhìn, Tống Linh cũng không liếc nhìn đến cô một cái, nhất định ăn mặc chỉnh tề, sau đó liền móc từ trong túi áo ra cuốn chi phiếu xé ra một tờ chi phiếu viết lên trên đó mấy chữ rồi ném lại cho cô."Muốn mua gì thì cứ việc đi mua!" Nói xong, liền muốn rời đi.

"Đợi chút đã." Thấy anh muốn rời đi, Lý Duyệt vội vàng không để ý đến thân thể của mình còn trần truồng, liền vội vã đuổi theo.

Cặp lông mày của Tống Linh quét qua vẻ lạnh lẽo, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên gương mặt Lý Duyệt lúc này dục vọng vẫn còn chưa rút đi hết.

"Người ta cũng không hề yêu cầu anh ở lại mà." Biết rõ điều cấm kỵ của anh, đương nhiên là cô không có can đảm mở miệng yêu cầu anh ở lại. Chỉ có điều... đưa tay quấn lên cánh tay của anh, Lý Duyệt cười cười, cẩn thận từng ly từng tí, dò hỏi anh: "Cuối tuần này... Có một khu vui chơi mới khai trương, cho nên em muốn có thể mang Đường Đường đến đó chơi được không?"

Nhưng cũng không đợi cô nói hết câu nói này, Tống Linh liền lạnh lùng bỏ qua sự dây dưa của cô.

"Hừ." Một tiếng hừ lạnh từ cặp môi mỏng của Tống Linh tràn ra. Ngay lúc  dưới tình huống Lý Duyệt không kịp phản ứng, Tống Linh thay đổi biểu lộ, trong  giọng nói mang đầy sự mỉa mai: "Nhớ kỹ thân phận của cô đấy, cô có tư cách gì mà mang Đường Đường đi ra ngoài chứ!" Anh đánh giá cô một lần từ trên xuống dưới. Đối với anh, giá trị của Lý Duyệt chẳng qua chỉ là một công cụ để anh tiết dục mà thôi!

"Em..." Bị anh dừng lại nhìn với ánh mắt châm chọc và đả kích, chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt của Lý Duyệt chợt trắng bạch ra 

Cô vẫn cho là anh đối xử với cô có chút đặc biệt hơn, bởi vì anh đã có được nhiều người phụ nữ như vậy, nhưng lại chỉ cho phép có một mình cô được phép sinh con cho anh. Mặc dù ngày đó khi cô vừa sinh đứa con ra, lập tức liền bị anh cưỡng chiếm đi không chút thương tình, hơn nữa con của cô lại còn gọi người phụ nữ  khác là mẹ.

Tống Linh dùng tư thế cao ngạo của một vị vua liếc nhìn cô với vẻ ngạo nghễ, mở cửa phòng ra liền muốn đi ra ngoài, nhưng hai chân vừa mới bước ra một bước, liền bị Lý Duyệt kéo lại.

"Em không hiểu." Lý Duyệt lắc lắc đầu, đáy mắt toát ra sự bi thương. Cô dùng ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn Tống Linh thật sâu, giọng nói có chút khàn khàn: " Em không hiểu, con gái là do em sinh ra, nhưng anh lại để cho con bé gọi người phụ nữ khác là mẹ. Hơn nữa, bất quá em cũng chỉ có năn nỉ anh đồng ý để cho em đưa con đi chơi một lần, vì sao anh lại không đồng ý."

Vừa dứt lời, mặt Tống Linh lập tức tái đi hơn phân nửa. Đáy mắt anh chợt lóe lên ánh sáng tối tăm. Đương lúc dưới tình huống Lý Duyệt còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên Tống Linh duỗi bàn tay của mình ra, một phát bóp luôn vào cái cổ mảnh mai gầy gò của cô, đẩy cô về phía cánh cửa ở sau lưng.

"Nhớ kỹ, mẹ của Đường Đường sẽ chỉ có thể là Hi nhi, mà cô... chẳng qua chỉ là một công cụ để sinh con mà thôi!" Nhìn sắc mặt của Lý Duyệt trở nên trắng bệch, một cảm giác đầy khoái cảm từ đáy lòng của Tống Linh nổi lên. Tống Linh nhếch cánh môi lên, sát ý hiển lộ rõ ràng nơi đáy mắt không thể nghi ngờ.

Anh hung hăng siết chặt lấy cổ của Lý Duyệt, lúc nhìn thấy cặp mắt của cô trợn trắng lên đầy thống khổ, lúc này Tống Linh mới cất lên một tiếng cười lạnh lẽo vung tay vứt cô ở trên mặt đất.

Bị Tống Linh buông bỏ, người Lý Duyệt trở nên mềm nhũn ra, cô ngã xuống trên mặt đất, vẫn chưa tỉnh hồn lại, cảm giác trên người mình đau nhức đến độ không còn chút hơi sức nào nữa. Lý Duyệt lập tức cảm thấy hoảng sợ,  mắt mở trừng nhìn Tống Linh đã thay đổi chỉ trong tích tắc, cô sợ hãi tới mức toàn thân cứ run rẩy không ngừng.

"Nhớ kỹ!" Vứt trở lại hai chữ này sau đó Tống Linh liền xoay người rời đi.

Mới đi được hai bước, từ sau lưng truyền đến tiếng thét đến tê tâm liệt phế  của Lý Duyệt: "Anh yêu cô ấy phải không?!"

Bước chân của Tống Linh thoáng dừng lại một chút, một giây sau anh lại sải bước nhanh chóng rời đi.



Mày đã yêu cô ấy rồi sao?

Vấn đề này không còn là Lý Duyệt hỏi anh nữa, mà là chính anh đang tự hỏi bản thân mình.

Tống Linh ngồi ghế ngồi phía sau xe, trong tay cầm một phần văn kiện cần phải phê duyệt. Tuy ánh mắt vẫn rơi vào trên tập tài liệu kia, nhưng mà trong đầu anh lại bị vấn đề này nhét vào đến mức tràn đầy. Cuối cùng ngay cả đến một chữ của tập tài liệu đó cũng không thể xem tiếp được nữa. Anh ném mạnh tập tài liệu kia xuống, quét rơi xuống mặt đất, mở hai tay ra vùi mặt vào trong lòng bàn tay. đam mỹ hài

Tống Linh, mày yêu cô ấy rồi sao?!

Đã từng rất nhiều lần Tống Linh tự hỏi lòng mình như vậy, càng hỏi,trong ngực anh lại càng cảm thấy thêm đau nhức. Vì thế cho nên anh mới chột dạ, bị hỏi nhưng căn bản anh lại không thể nói ra miệng được. Đến cuối cùng, không cần hỏi, lòng của anh cũng đã có câu trả lời thay anh.

Đúng vậy, anh đã yêu Tống Hi, không phải vừa thấy đã yêu, mà là do lâu ngày sinh tình...

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement