Bất diệt thần vương - Tô Tô (FULL)

Advertisement

Đây là chim gì?  

             Nhìn thấy trên bức tranh có mấy đỉnh núi, dưới chân núi có một gốc cây hạnh, trên ngọn cây, có một con chim đang đứng.  

             Tô Văn Bân nhịn không được nghi ngờ.  

             Trong mắt hắn, bức tranh này đen thui, cũng không có mỹ cảm gì.  

             Ông chủ nông dân kiên nhẫn nói: "Chim gì không quan trọng, quan trọng là ai vẽ. Nhìn xuống, bên góc dưới cùng.”  

             Tô Văn Bân theo hướng dẫn, nhìn thấy phía dưới có dòng chữ, cau mày đọc lên: "Canh...... Hoàng......”  

             “Canh Hoàng là ai? Chưa từng nghe nói qua họa sĩ này a!”  

             “Phốc!" Ông chủ nghẹn đến nói không ra lời.   

             Người chung quanh cũng đều buồn cười.  

             Cảm giác Tô Văn Bân là một tên ngốc.  

             “”Thật ngại quá, ngài đến nơi khác xem tranh đi." Ông chủ nói xong, lấy bức tranh lại.  

             Hắn nhìn Tần Thiên một cái, nói: "Vị huynh đệ này, cậu muốn nhìn một chút không?"  

             Tần Thiên gật đầu, nhận lấy bức tranh, ngưng mắt nhìn chăm chú.  

             Tô Văn Bân cười lạnh nói: "Họ Tần kia, mày chỉ là thằng nhân viên giao hàng mà thôi, biết gì đến tranh chữ chứ!"  

             “Cậu biết Canh Hoàng là ai không?”  

             Tần Thiên cười lạnh: "Tôi không biết Canh Hoàng, nhưng tôi lại biết Đường Dần.”  

             “Không sai, là bút tích thật của Đường Bá Hổ. Ông chủ, ông ra giá đi.”  

             "Tần huynh đệ quả nhiên là cao nhân!" Ông chủ rất vui vẻ, do dự một chút, vươn ra một ngón tay, nói "Một trăm vạn."  

             Tần Thiên lắc đầu, nói: "Mười vạn, không thể nhiều hơn.”  

             "Quá ít, lại thêm một chút đi!" chủ quán hiển nhiên động tâm, nhưng mà vẫn muốn kiếm nhiều một chút.  

             Tần Thiên đang muốn nói chuyện, bên cạnh Tô Văn Bân đoạt lấy, nói: "Tôi ra giá hai mươi vạn!"  

             Ông chủ đưa mắt trưng cầu ý kiến nhìn Tần Thiên, hi vọng hắn lại tăng giá.  

             Tô Văn Bân đắc ý nói: "Ông chủ đừng nhìn hắn, đây là một tên nghèo rớt mồng tơi.”  

             "Năm năm trước là con rể của Tô gia chúng tôi, hiện tại chả là cái thá gì cả!"  

             “Họ Tần kia, mày dám đấu giá với tao sao?”  

             “Đừng nói hai mươi vạn, ngay cả mười vạn mày cũng không lấy ra được!”  

             "Nhanh lên, hai mươi vạn, tôi mua!"  

             Dưới ánh mắt chờ mong của ông chủ, Tần Thiên cuối cùng lắc đầu, nói: "Bán cho hắn đi.”  

             Tô Văn Bân cực kỳ đắc ý, sợ chủ quán đổi ý, quẹt thẻ tín dụng ngay tại chỗ.  

             Hai mươi vạn đối với Tần Văn Bân mà nói, tuy rằng không phải là số tiền nhỏ, nhưng là, chỉ cần có thể khiến Tô Bắc Sơn vui vẻ, địa vị của hắn ở Tô gia tăng lên, mang đến nhiều chỗ tốt, vậy thì hai mươi vạn này có là gì.  

             “Tần Thiên, tao đã nói rồi, mày muốn tìm người Tô gia chúng tôi tính sổ.”  

             “Vậy thì chúng ta gặp nhau ở tiệc tối!”  

             Tô Văn Bân thu hồi bức tranh, muốn rời đi.  

             Chủ tiệm hoàn thành một vụ giao dịch, cũng không thấy bóng dáng đâu.  

             Lúc này, xa xa truyền đến tiếng quát phẫn nộ.  

             “Tên khốn này, cuối cùng cũng tìm được ông!”  

             “Ông ở Hà Bắc hãm hại lão tử, lại chạy đến nơi này hãm hại người khác!  

             "Cho ông phá họa, đem tiền trả lại cho lão tử!"  

             Một người đàn ông cao to nổi giận đùng đùng nhào tới, đem bức họa ném trước mặt ở ông chủ bán tranh vừa rồi.  

             Ông chủ quán muốn chạy, lại bị túm lấy cổ áo.  

             Hắn xấu hổ cười nói: "Đây không phải là ông chủ Triệu sao? Ông tìm tôi có chuyện gì?”  

             Ông chủ Triệu phẫn nộ nói: “Tên khốn này, dám dùng tranh giả lừa lão tử năm mươi vạn!"  

             “Hôm nay lão tử tìm ông tính sổ!”  

             Ông chủ bán tranh cười lạnh nói: “Mua bán đồ cổ, khảo nghiệm nhãn lực. Tiền đã thanh toán không trả lại.”  

             “Chẳng lẽ ông không biết đạo lý này sao?”  

             Tô Văn Bân cười nói: "Nói đúng lắm, này ông chủ Triệu từ phương xa tới, là ông không có mắt nhìn hàng, chỉ có thể nói ông mất tiền để mua một bài học mà thôi. Trách không được người khác.”  

             “Số lượng bút tích thật tồn tại có hạn, không phải ai cũng có vận khí mua được.”  

             Tô Văn Bân cảm thấy mình quá may mắn, quá thông minh.  

             Ông chủ Triệu nhìn quyển trục trong tay Tô Văn Bân, cười lạnh nói: "Có phải tên khốn này cũng nói với cậu, đây là tổ truyền trấn gia chi bảo của ông ta?"  

             Tô Văn Bân ngây ra một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy.”  

             Triệu lão bản nói: "Có phải tên khốn này còn nói, tranh chỉ bán cho người biết nhìn, còn người không biết nhìn thì cho bao nhiêu cũng không bán?"  

             Tô Văn Bân thay đổi sắc mặt: "Đúng vậy.”  

             Ông chủ Triệu "Phi!”  

             “Bị người ta lừa gạt, cậu còn nói thay hắn!”  

             Tô Văn Bân mặt biến thành màu gan heo, xông tới túm lấy tên bán tranh vừa rồi, lớn tiếng nói: "Ông nói rõ ràng cho lão tử, đây có phải là thật hay không?!"  

             Ông chủ bán tranh khăng khăng nói đây là hàng thật giá thật.   

             Tô Văn Bân gọi điện thoại cho một sư phụ đồ cổ có lui tới với Tô gia, đối phương không nói là thật giả, chỉ nói ba chữ "khỉ đất" mà thôi, trong ngành chơi đồ cổ, từ này đặc biệt chỉ một loại người.  

             Bọn họ cải trang thành nông dân, nhìn qua rất chất phác, kỳ thật so với khỉ còn khôn khéo hơn.  

             Trong tay loại người này, hiếm có chính phẩm.  

             Tô Văn Bân xác định mình bị lừa, tức đến đỏ mắt, bức tên vừa rồi trả lại tiền.  

             Ông chủ vừa rồi rất tỉnh táo lại, cười lạnh nói: “ Là cậu không có mắt nhìn hàng, chỉ có thể nói cậu mất tiền để mua một bài học mà thôi, trách không được người khác.”  

             “Số lượng bút tích thật tồn tại có hạn, không phải ai cũng có vận khí mua được.”  

             Tô Văn Bân không trả lời được, rõ ràng đây là nguyên văn lời hắn vừa nói.  

             Không nghĩ tới quả báo đến nhanh như vậy, tảng đá nhấc lên chỉ chớp mắt đã đập nát chân mình.  

             Mấy người bán hàng rong xung quanh cũng được một trận cười no. Rất hiển nhiên bọn họ đều là một nhóm.  

             Nhưng mà tận hai mươi vạn!  

             Hơn nữa còn tiêu vào thẻ tín dụng, không biết tháng sau có trả nổi không.  

             Tô Văn Bân đỏ mặt nói: "Lão tử là người của Tô gia!”  

             “Thế lực của Tô gia ở Long Giang các ngươi có thể đi hỏi thăm một chút!”  

             “Nhiều không cần, lão tử chỉ cần trả lại mười vạn!”  

             Có câu là kẻ mạnh không đuổi cùng giết tuyệt, bọn ‘khỉ đất’ như thế này đều là người giang hồ, chung quy không dám đem sự tình làm quá mức.  

             Rơi vào đường cùng, tên lừa đảo đành phải trả lại cho Tô Văn Bân mười vạn.  

             Trong nháy mắt, Tô Văn Bân tổn thất mười vạn, hắn đem lửa giận trút lên người Tần Thiên.  

             Tô Văn Bân gào vào mặt Tần Thiên nói: "Họ Tần kia, mày không hiểu thì đừng ăn nói lung tung!”  

             “Mày đã từng thấy bút tích thật của Đường Bá Hổ chưa?”  

             Vừa rồi nếu Tần Thiên không nói đây là bút tích thật của Đường Bá Hổ, Tô Văn Bân cũng sẽ không xúc động như vậy.  

             Hiện tại, Tô Văn Bân đang hoài nghi có phải Tần Thiên và bọn ‘khỉ đất’ này là một đám, thông đồng hãm hại hắn!  

             Tần Thiên không để ý đến Tô Văn Bân.  

             Chỉ là một con chó xù sủa điên sủa cuồng mà thôi, còn không đáng để hắn bận tâm.  

             Hơn nữa hắn từng nói, nợ của Tô gia hắn sẽ thanh toán một lần.  

             “Ông chủ, nếu vụ mua bán này hỏng rồi, bức tranh này rẻ một chút bán cho tôi đi." Hắn nói với tên ‘khỉ đất’.  

             “Cậu còn muốn mua?" Tên khỉ đất có chút mơ hồ.  

             Tần Thiên gật đầu: "Năm ngàn.”  

             Tên khỉ đất nở nụ cười, nói: “Chưa từng thấy đứa nào cố chấp như cậu. Nếu đã như vậy, tôi tặng không cho cậu, lấy đi.”  

             Sau đó ông ta đem bức tranh ném cho Tần Thiên rồi cùng mấy đồng bọn bên cạnh nghênh ngang rời đi.  

             Giang hồ chính là như vậy, đập chỗ này thì mở chỗ khác, đây là một loại tự do.  

             Tô Văn Bân một bụng phát hỏa, trừng mắt nhìn Tần Thiên nói: "Mày mù sao?”  

             “Rõ ràng là đồ giả không đáng giá, mày còn muốn nó làm gì?”  

             Tần Thiên ung dung nói: "Lần đầu tiên tham gia tiệc tối của gia tộc Tô gia, cũng không thể tay không mà đến.”  

             “Mày đã nói Tô Bắc Sơn thích tranh chữ, vậy tặng cho ông ấy đi.”  

             “Mày nói cái gì?" Tô Văn Bân ngây ra, cười ha ha:" Họ Tần kia, mày nghèo đến điên rồi sao!”  

             "Dám dùng đồ giả tặng ông nội, mày không sợ mình chết nhanh quá à?”   

            
 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement