Chương 284 Vạch trần bộ mặt thật của con khốn đó
Hơn một tiếng sau, cửa phòng mổ mở ra.
Giang Tiêu Tiêu được đẩy ra.
Cận Tri Thận và Cận Tri Dực lập tức tiến lên.
"Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?" Giọng điệu của Cận Tri Thận chưa bao giờ bức thiết như lúc này.
"Bệnh nhân đã được cấp cứu, viên đạn chỉ cách tim ba centimet, đúng là may mắn! Phải quan sát vài ngày, dưỡng thương cho tốt, các cậu phải chăm sóc bệnh nhân hết sức cẩn thận, không được để vết thương chạm vào nước."
Nghe bác sĩ nói, Cận Tri Thận thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn cau mày, ánh mắt không giấu được sự đau lòng.
Giang Tiêu Tiêu được đưa vào phòng bệnh, bởi vì thuốc gây mê chưa hết tác dụng nên cô vẫn đang ngủ mê man.
"Anh à, ngoại trừ kẻ đã chạy thoát thì những tên bắt cóc khác đều bị bắt về quy án."
Cận Trì Dực nhận một cuộc gọi, nghe đầu dây bên kia nói xong, anh ta cúp máy và báo cáo tình hình lại cho Cận Tri Thận.
“Chạy thoát?”
"Chính là kẻ bắn chị dâu."
Cận Tri Thận nheo mắt, lộ ra vẻ hung ác: “Nói cho cảnh sát, phải bắt được tên đó bằng bất cứ giá nào."
Đả thương người khác rồi muốn chạy trốn, không dễ dàng thế đâu.
Cận Tri Dực gật đầu: “Em biết rồi."
"Ba ơi."
Cận Tri Thận cúi đầu."
"Khi nào mẹ mới tỉnh lại ạ?" Tiểu Bảo hỏi, mắt bé đỏ hoe.
“Nhanh thôi con." Cận Tri Thận xoa đầu bé, rồi anh nhìn Giang Tiêu Tiêu đang nằm trên giường, đôi mắt trở nên sâu thẳm: “Mẹ con sẽ mau chóng tỉnh lại thôi."
Anh cũng đang nói cho bản thân mình.
Gương mặt cô tái nhợt không chút huyết sắc, anh nhớ lại hình ảnh cô trúng đạn, trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
Lúc ấy, nếu cảnh sát không chạy đến kịp thì anh không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với cô và Tiểu Bảo.
Nhưng dù thế nào thì cuối cùng cô cũng trở lại rồi.
Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để cô chạy trốn nữa.
Nhìn một nhà ba người, Cận Tri Dực sờ mũi, lặng lẽ lui ra ngoài, nhường lại không gian riêng tư cho bọn họ.
Anh ta nhẹ tay đóng cửa lại, bỗng bật cười, rốt cuộc gia đình của anh trai anh ta cũng đoàn viên rồi.
Thật là hâm mộ.
Nếu anh ta cũng có thể yên ổn lại thì tốt quá.
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, Cận Tri Dực tức khắc tỉnh táo lại, giơ tay tát mình một cái.
Anh ta điên rồi à?
Sao anh ta lại có ý nghĩ đáng sợ như vậy chứ!
Anh ta vẫn chưa chơi đủ, không muốn yên ổn ngay.
Anh ta rùng mình, quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín rồi vội vàng rời đi.
Nếu ở lại đâu nữa thì anh ta thật sự bị ảnh hưởng mất.
"Cái gì? Con khốn ấy trở lại rồi?"
Tô Uyển Ương kích động đứng bật dậy, khuôn mặt được trang điểm khéo léo hiện lên vẻ khó tin.
Giọng của cô ta rất lớn, làm cho các khách hàng trong quán cà phê phải ghé mắt.
Ngụy Tử Hằng nhìn những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía này, anh ta vươn tay giữ Tô Uyển Ương: “Em bình tĩnh một chút, người khác đang nhìn đấy.”
Bấy giờ Tô Uyển Ương mới nhận ra mình quá kích động, lập tức ngồi xuống.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Tô Uyển Ương sợ lại khiến người khác chú ý nên cố đè thấp giọng.
"Tình hình cụ thể thế nào anh cũng không biết, anh chỉ nghe được là lần này cô ấy cứu đứa bé, còn bị thương."
"Vết thương thế nào?"
"Không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị vết thương do súng bắn trúng bình thường thôi."
Ngụy Tử Hằng vừa dứt lời thì Tô Uyển Ương nói với vẻ ác độc: “Tại sao lần nào cô ta cũng may mắn vậy chứ? Sao không giết chết cô ta luôn đi?".
Nghe cô ta nói thế, Ngụy Tử Hằng cực kỳ kinh hãi, anh ta nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt khó tin.
Rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp thế mà sao cô ta lại có thể nói ra những lời độc địa ấy?
Tô Uyển Ương nhìn dáng vẻ khiếp sợ của anh ta thì mặt sầm xuống, hừ lạnh: "Sao? Có phải anh cảm thấy tôi rất xấu xa, rất độc ác không?"
Ngụy Tử Hằng lấy lại tinh thần, vội vàng phủ nhận: "Không phải, sao anh lại nghĩ như vậy được?"
“Thế ư?” Tô Uyển Ương cười khẩy: "Dù là thế thật thì cũng chẳng sao, nói cho cùng tôi chính là một người đáng ghét lắm mà.”
"Sao em lại nghĩ mình như vậy?” Ngụy Tử Hằng nhíu mày.
"Chẳng lẽ không đúng à?" Trên mặt Tô Uyển Ương hiện lên vẻ giễu cợt: “Nếu không phải bởi vì tôi đáng ghét thì tại sao Cận Tri
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |