Bé cưng tinh quái full

Advertisement

Chương 447 Sớm muồng anh ấy cũng thuộc về cô !

Một lát sau, Tiểu Bảo từ xa chạy lại, Giang Tiêu Tiêu kéo bé đi vào bên trong.

Lục Tranh cũng đi đến, nói với Giang Tiêu Tiêu: “Chốc nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu, anh dẫn hai người đến nơi yên tĩnh hơn.”

“Được ạ”.

Giang Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười với anh ấy, đôi mắt cong cong, tươi tắn và xinh đẹp.

Lục Tranh ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên vẻ si mê.

Ngay sau đó lại bị anh ấy nhanh chóng che giấu, khôi phục lại dáng vẻ tao nhã như bình thường.

Lục Tranh nhìn Giang Tiêu Tiêu, chợt mỉm cười.

Hiện tại cô sống rất tốt, trông xinh đẹp, động lòng người hơn xưa kia, có thể thấy được cô rất hạnh phúc khi ở bên cạnh người no.

Như thế là đủ rồi, chỉ cần em ấy hạnh phúc là đủ, mình có thể buông tay được rồi. Lục Tranh khổ sở mà nghĩ, trong lòng thoáng buồn.

“Anh Lục Tranh!” Một giọng nữ trong trẻo bỗng nhiên xen vào kéo tâm trí Lục Tranh trở lại.

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới chú ý đến có một cô gái đứng bên cạnh Lục Tranh.

Dường như cô ta rất thân mật với Lục Tranh, có điều anh ấy không giới thiệu cô cũng không tiện hỏi.

“Chào em, chị là Giang Tiêu Tiêu Giang Tiêu Tiêu tự giới thiệu.

Cô gái mỉm cười ngoan ngoãn: “Chào chị, thật ra em sớm đã được nghe đến tên chị rồi, anh Lục Tranh nói hôm nay chị sẽ đến, em mong chờ lắm đấy."

Giang Tiêu Tiêu duy trì vẻ tươi cười, cô bé này nhiệt tình quá.

Nhưng không hiểu sao cô lại không thích điều này chút nào, cô cứ có cảm giác nụ cười của đối phương hơi giả tạo.

Cô nhìn Lục Tranh, chờ anh ấy giới thiệu thân phận của cô gái.

Tuy nhiên Lục Tranh mãi không giới thiệu, Giang Tiêu Tiêu cũng không nhiều lời nữa.

Bọn họ lại trò chuyện vài câu, sau đó Lục Tranh rời đi.

Anh ấy là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, phải đi đón tiếp những vị khách khác nữa, không thể ở đây mãi được.

Cô gái nọ thấy Lục Tranh đi rồi, nụ cười trên môi cũng biến mất theo, tức khắc khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

Đâu còn dáng vẻ ngoan ngoãn như ban nãy, bây giờ trong mắt cô ta chỉ có sự ngang ngược và căm thù: “Chị là phụ nữ đã có chồng rồi đấy, cách xa anh Lục Tranh ra đi."

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, sau đó thấy buồn cười.

Đúng là lợi hại, với tốc độ trở mặt này, Oscar nên trao cho cô gái một tượng vàng.

Giang Tiêu Tiêu nói một cách ung dung: “Không biết em lấy thân phận gì nói thế với chị? Bạn gái của đàn anh ư? Hình như anh ấy chưa bao giờ nhắc đến em với chị”

Sắc mặt cô ta thay đổi ngay lập tức, biểu cảm chột dạ xen lẫn xấu hổ, cô ta nói với giọng hung tợn: “Sớm muộn gì anh ấy cũng thuộc về tôi”

“Vậy chúc em may mắn. Nhân tiện cho em một đề nghị này, diễn xuất của em tốt lắm đấy, nên vào showbiz phát triển”

Nói xong, Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu, không để ý đến cô ta nữa.

“Thật là đáng ghét” Tiểu Bảo chu môi, tức giận nói.

Giang Tiêu Tiêu cúi đầu, véo một bên má phồng lên của bé, vui vẻ nói: “Bé cưng của mẹ, ai đáng ghét cơ?”

“Cái cô kia kìa, cô ấy bắt nạt mẹ, đáng ghét" Tiểu Bảo nắm chặt tay Giang Tiêu Tiêu, bày ra vẻ không vui, bé không thích người khác nói như thế với mẹ mình.

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng ấm lòng, cô ôm lấy Tiểu Bảo, hôn chụt lên mặt bé một cái.

“Vừa rồi mẹ thắng, không ai bắt nạt được mẹ”

Vẻ mặt của Tiểu Bảo dịu đi, nhưng bé vẫn giơ nắm đấm, nói với giọng nghiêm túc: “Chờ con lớn lên con sẽ bảo vệ mẹ, ai bắt nạt mẹ con sẽ đánh người đó.”



"Được, vậy mẹ cảm ơn cục cưng trước nhé”

Cơn tức giận do bỗng dưng bị dọa dẫm của Giang Tiêu Tiêu tắt ngấm trước ngôn từ trẻ con của Tiểu Bảo. Kệ đi, thích thể nào thì thể đó.

Chỉ có điều đáng tiếc cho đàn anh, anh ấy là một người tốt, nếu anh ấy thích kiểu con gái như thế thật thì chỉ sợ cuộc sống tương lai không được yên ổn.

Vốn dĩ cô định nhắc nhở anh ấy một câu, nhưng rồi cô lại nghĩ mình cũng không có lập trường gì để nhúng tay vào chuyện này.

Giang Tiêu Tiêu nhìn về phía Lục Tranh, thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ mong đàn anh có thể nhận thức rõ ràng.

Lục Tranh chào hỏi mọi người một lượt xong thì lại đến chỗ Giang Tiêu Tiêu.

Anh ấy phát hiện bầu không khí không bình thường, trong lòng sinh nghi, bèn nhẹ giọng hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Sao thế?”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Không sao ạ.”

Lục Tranh lại nhìn sang cô gái kia, đối phương sớm đã biến trở về dáng vẻ vô hại, ngoan ngoãn đưa cốc nước cho Lục Tranh.

Đôi mắt cô ta sáng lấp lánh, dịu dàng nói: “Anh Lục Tranh, chắc là anh khát rồi, anh uống nước đi.”

“Ừ” Lục Tranh nhận cốc nước và uống một hớp.

Thừa dịp này cô ta cho Giang Tiêu Tiêu một ánh mắt khiêu khích, nhưng cô không thèm để ý đến đối phương.

Đến chín giờ, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Tiểu Bảo cũng đã mơ màng, vùi vào lòng Giang Tiêu Tiêu.

Bởi vì quá ồn nên bé ngủ không yên, cứ chau mày mãi.

Giang Tiêu Tiêu đau lòng hết sức, cô từ chối đề nghị đặt Tiểu Bảo lên ghế sô pha ngủ của Lục Tranh.

Cô vẫn cứ ôm chặt Tiểu Bảo, đến khi mọi người chuẩn bị đi hát mới quyết đoán lựa chọn ra về.

Sau khi chào tạm biệt Lục Tranh, Giang Tiêu Tiêu ôm Tiểu Bảo lên xe.

Trên đường về, Tiểu Bảo tỉnh lại, ậm ờ gọi: “Mẹ.."

Giang Tiêu Tiêu giơ tay lên chặn ánh đèn đường ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, con ngủ đi, chúng ta đang về rồi”

tô về đến biệt thự, Giang Tiêu Tiêu không nỡ đánh thức bé, bèn ôm bé vào nhà.

Bà Cận vẫn chưa ngủ mà đang chờ ở phòng khách, thấy thế thì hỏi ngay: "Sao thế này?”

Giang Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói: “Ngủ rồi ạ, hôm nay mệt quá”

Trong mắt bà Cận hiện lên vẻ đau lòng, ghé lại nhìn mặt Tiểu Bảo.

Khuôn mặt ngủ say đỏ bừng, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu, nom mà thích.

“Đúng vậy, như heo con ấy”

Bà Cần bật cười, bà ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện với Giang Tiêu Tiêu thì thấy vẻ mặt đau khổ của cô: “Mẹ ơi, tay con mỏi quá, mẹ ôm Tiểu Bảo giúp con với.”

Giang Tiêu Tiêu thật sự không chịu nổi, cô cảm giác chịu đựng thêm một phút nữa thôi là cô sẽ ngã gục ngay lập tức.

Chỉ có điều đáng tiếc cho đàn anh, anh ấy là một người tốt, nếu anh ấy thích kiểu con gái như thế thật thì chỉ sợ cuộc sống tương lai không được yên ổn.

Vốn dĩ cô định nhắc nhở anh ấy một câu, nhưng rồi cô lại nghĩ mình cũng không có lập trường gì để nhúng tay vào chuyện này.

Giang Tiêu Tiêu nhìn về phía Lục Tranh, thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ mong đàn anh có thể nhận thức rõ ràng.

Lục Tranh chào hỏi mọi người một lượt xong thì lại đến chỗ Giang Tiêu Tiêu.

Anh ấy phát hiện bầu không khí không bình thường, trong lòng sinh nghi, bèn nhẹ giọng hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Sao thế?”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Không sao ạ.”

Lục Tranh lại nhìn sang cô gái kia, đối phương sớm đã biến trở về dáng vẻ vô hại, ngoan ngoãn đưa cốc nước cho Lục Tranh.

Đôi mắt cô ta sáng lấp lánh, dịu dàng nói: “Anh Lục Tranh, chắc là anh khát rồi, anh uống nước đi.”

“Ừ” Lục Tranh nhận cốc nước và uống một hớp.

Thừa dịp này cô ta cho Giang Tiêu Tiêu một ánh mắt khiêu khích, nhưng cô không thèm để ý đến đối phương.

Đến chín giờ, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Tiểu Bảo cũng đã mơ màng, vùi vào lòng Giang Tiêu Tiêu.

Bởi vì quá ồn nên bé ngủ không yên, cứ chau mày mãi.

Giang Tiêu Tiêu đau lòng hết sức, cô từ chối đề nghị đặt Tiểu Bảo lên ghế sô pha ngủ của Lục Tranh.

Cô vẫn cứ ôm chặt Tiểu Bảo, đến khi mọi người chuẩn bị đi hát mới quyết đoán lựa chọn ra về.

Sau khi chào tạm biệt Lục Tranh, Giang Tiêu Tiêu ôm Tiểu Bảo lên xe.

Trên đường về, Tiểu Bảo tỉnh lại, ậm ờ gọi: “Mẹ.."

Giang Tiêu Tiêu giơ tay lên chặn ánh đèn đường ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, con ngủ đi, chúng ta đang về rồi”

tô về đến biệt thự, Giang Tiêu Tiêu không nỡ đánh thức bé, bèn ôm bé vào nhà.

Bà Cận vẫn chưa ngủ mà đang chờ ở phòng khách, thấy thế thì hỏi ngay: "Sao thế này?”

Giang Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói: “Ngủ rồi ạ, hôm nay mệt quá”

Trong mắt bà Cận hiện lên vẻ đau lòng, ghé lại nhìn mặt Tiểu Bảo.

Khuôn mặt ngủ say đỏ bừng, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu, nom mà thích.

“Đúng vậy, như heo con ấy”

Bà Cần bật cười, bà ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện với Giang Tiêu Tiêu thì thấy vẻ mặt đau khổ của cô: “Mẹ ơi, tay con mỏi quá, mẹ ôm Tiểu Bảo giúp con với.”

Giang Tiêu Tiêu thật sự không chịu nổi, cô cảm giác chịu đựng thêm một phút nữa thôi là cô sẽ ngã gục ngay lập tức.

“Được, được, được" Bà Cận nói liền tù tì và ôm Tiểu Bảo đỡ cho Giang Tiêu Tiêu, cánh tay của cô tê dại gần như mất cảm giác.

Bà Cận trách cô: “Con bé này, không ôm được thì nên đánh thức Tiểu Bảo, con nuông chiều nó như thể làm gì?”

Giang Tiêu Tiêu xoa cánh tay, cười gượng: “Mẹ, Tiểu Bảo ngủ ngon quá, con không nỡ đánh thức”

Bà Cân thầy cô vẫn còn đang đi giày cao gót, tức khắc đau lòng không thôi, bà trừng có một cái: “Lần sau con không được phép làm thế này nữa, lỡ như ngã thì cả hai đều bị thương đấy.”

Tuy nói vậy nhưng trong lòng bà rất vui, Giang Tiêu Tiêu yêu thương Tiểu Bảo như vậy làm bà hết sức vui vẻ.

Trước đây, bà từng lo lắng con trai cưới vợ thì người ta sẽ không đối xử tốt với cháu trai mình, bây giờ xem ra không cần phải lo lắng.

Tiểu Bảo vùi trong lòng bà nội, ngủ say sưa, thỉnh thoảng chép miệng, lẩm bẩm gì đó, bà Cận lắng tai nghe thì nghe thấy bé nhỏ giọng gọi: “Mẹ, mẹ...”

Đôi mắt bà Cận chợt nhòa lệ.



 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement