Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn - Thái Hữu Nhiễm

Advertisement
Cố Cảnh Hàm nói xong, Hàn Bùi Vân cho cô ấy ba giây để cứu vãn lại, sau đó lại hoàn toàn thất vọng, cô tự an ủi bản thân, đây là chuyện riêng tư của Cố Cảnh Hàm, không nói cho cô biết thì cũng không có gì là không đúng.

"Không nói thì thôi." Cô muốn đem chuyện này cứ vậy cho qua, cười cười trấn an.

Cố Cảnh Hàm cũng cười, nói sang chuyện khác: "Chị đem tranh An Ca vẽ đi đóng khung rồi."

Hàn Bùi Vân trầm ngâm gõ đầu ngón tay lên bàn, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể thuyết phục được chính mình.

Cô là ai của Cố Móng Heo đây? Nếu dựa theo câu nói của Cố Móng Heo thì cô đúng là người vợ vô danh, là mẹ của con cô ấy, là tình yêu đích thực nếu không lấy được sẽ khóc lóc thảm thiết.

Vậy có chuyện gì mà không thể nói với người mình yêu, thà đến gặp bác sĩ tâm lý chứ không chịu nói là sao đây?

Chắc chắn là bị bệnh, Cố Móng Heo của cô bị bệnh tâm lý, cho nên không muốn nói với cô, sợ cô sẽ lo lắng.

Hàn Bùi Vân khéo léo nói, chỉ có ba chữ: Trầm cảm à?"

Cố Cảnh Hàm sửng sốt một chút, ý thức được đối phương vẫn còn đang suy nghĩ chuyện kia, trước khi nói, cô suy nghĩ lại xem vừa rồi bản thân có nói thẳng qua không, xác định cách nói chuyện của bản thân chỉ mang cho đối phương nhiều nghi vấn, nhìn màn hình với vẻ oán giận: "Đáng lẽ chị không nên nói với em, chị đi gặp bác sĩ tâm lý."

Những lời này nghe như thừa nhận, Hàn Bùi Vân vội vàng tiến lại gần màn hình, như có thể nhìn rõ hơn: "Chị thật sự bị trầm cảm sao?"

Cố Cảnh Hàm cười rất tự nhiên: "Không có."

Hàn Bùi Vân nghi hoặc nhìn Cố Cảnh Hàm, chậm rãi giơ đầu ngón tay lên.

Nhìn sắc mặt Cố Cảnh Hàm, đầu ngón tay chạm vào màn hình điện thoại di động, cô cụp mắt xuống, phát ra một tiếng thở dài khó nghe.

Cố Cảnh Hàm nhìn cô không chớp mắt, trong mắt dâng lên vô số cuộn sóng: "Mười phút nữa, xuống lầu nhé?"

"Cái gì?" Hàn Bùi Vân còn chưa nói hết lời, đối phương đã tắt video, cô biết tối khuya Cố Móng Heo lại muốn tác quái.

Chờ một lát, mười phút sau Hàn Bùi Vân mặc một bộ áo đồ vải bông ở nhà xuống lầu.

Cô đứng trước tòa nhà chung cư, từ xa nhìn thấy xe của Cố Cảnh Hàm đang tiến tới, tốc độ rất nhanh, lúc đi ngang qua thì đột ngột phanh gấp.

Hàn Bùi Vân xoa xoa hai tay, nhét vào túi áo vải bông, nhảy xuống hai bậc thang.

Cô tưởng động tác của mình đủ nhanh, nhưng Cố Cảnh Hàm đã xuống xe, bước nhanh về phía cô.

Hàn Bùi Vân vừa mới đi xuống bậc thang, cô nhìn Cố Cảnh Hàm mỉm cười, vẻ mặt ngốc nghếch.

Cố Cảnh Hàm dang hai tay ra, ôm cả người cô vào lòng.

"Em sắp chết cóng rồi." Hàn Bùi Vân trách Cố Cảnh Hàm vì trễ rồi còn bảo cô xuống dưới, nhưng khi vừa được cô ấy ôm vào lòng, thì đã đưa đôi tay ấm áp của mình ra, ôm chặt lấy eo cô ấy.

Bầu không khí vừa vặn, Hàn Bùi Vân đắm chìm trong vòng tay chặt đến đúng lúc, cảm giác lòng đầy kiên định.

Hơi ấm chạm vào tai cô.

Cô nghe thấy Cố Cảnh Hàm đắc ý trêu chọc mình: "Có người không được chạm chị, sắp khóc tới nơi rồi."

"Chị lại tự luyến nữa rồi." Hàn Bùi Vân ghét bỏ từ trong lòng Cố Cảnh Hàm đi ra, cẩn thận đánh giá gương mặt Cố Cảnh Hàm.

Cố Cảnh Hàm đưa mặt lại gần, chủ động mời cô sờ mình.

Hàn Bùi Vân làm ra động tác giống như trong video, đầu ngón tay chạm vào gò má lạnh buốt của cô, Cố Cảnh Hàm đang muốn cười, không ngờ lại bị nhéo vào mặt.

"Chị nói xem câu nói kia của chị là sao hả? Có việc không muốn nói với em cũng không sao, thế mà còn mở miệng nói thẳng là không muốn nói cho em biết, chị có biết cái này tổn thương lắm không hả."

Bị người ta véo mặt chất vấn, Cố Cảnh Hàm vô cùng tủi thân.

"Có thể nào đừng động tay được không?" Mặt bị véo qua một bên, lúc nói chuyện bị lọt gió, như vậy mất mặt lắm.

Hàn Bùi Vân rút tay lại, siết chặt áo vải bông, nghiêm mặt nói: "Ôm cũng ôm xong rồi, không có việc gì nữa, đi về đi."

"Đừng ngạo kiều nè." Cố Cảnh Hàm ôm cô, nhét cô vào trong hàng ghế sau xe, "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta lên xe... tâm sự một lát ha."

Hàn Bùi Vân cảm thấy ở nơi này dùng từ tâm sự có chút kỳ lạ.

"An Ca đang ngủ à?" Cố Cảnh Hàm hỏi.

Hàn Bùi Vân từ trong điện thoại di động mở ra hình ảnh của camera trong phòng, đèn ngủ ở đầu giường đã được bật lên, con gái đang nằm nghiêng ngủ say.

Cố Cảnh Hàm mở nhạc trên xe, giảm âm lượng xuống, tiếng nhạc trong trẻo nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh. Trong xe bật điều hòa, nhiệt độ có chút cao, cô cởi áo khoác, nắm lấy cánh tay Hàn Bùi Vân, kéo xuống, lại đi nắm tay cô ấy.

"Cảnh báo chuồng gà." Hàn Bùi Vân tức giận nói, cho rằng động cơ của Cố Cảnh Hàm không trong sạch.

Cố Cảnh Hàm không hiểu ngôn ngữ phổ thông hiện nay, vẻ mặt thành thật nói: "Chị không hiểu."

Hàn Bùi Vân trực tiếp nói: "Đừng ở đó mà ra vẻ ha."

Cố Cảnh Hàm cười, tựa vào vai cô: "Để chị xem tay em, sao em không đeo chiếc nhẫn chị đưa cho em?"

"Kim cương quá sáng bóng, gõ phím thấy nhức mắt." Hàn Bùi Vân giơ tay xoa xoa mặt Cố Cảnh Hàm, thấy cô ấy im lặng, lại lo lắng hỏi: "Chị thật sự không bị trầm cảm đó chứ?"

"Thật ra..." Cố Cảnh Hàm duỗi người, đặt nửa người lên ghế sau xe, đặt đầu lên đùi Hàn Bùi Vân.

"Hả?" Hàn Bùi Vân cúi đầu, ánh mắt lo lắng.

"Lúc chị hơn 20 tuổi, đúng là có khuynh hướng trầm cảm." Cố Cảnh Hàm uể oải nói, đối với cô chuyện đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Cố Cảnh Hàm cùng Hàn Bùi Vân nhìn nhau, thấy cô ấy nhất thời không nói nên lời, ánh mắt mờ mịt vô hồn, liền nhẹ giọng nói, vừa nói vừa nắm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy.

"Bây giờ thì không có." Cố Cảnh Hàm nở nụ cười, thấy bộ dáng ngơ ngác của Khóc Nhè, thế là quơ quơ tay.

"Chị có nói với em, định kỳ sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, bởi vì được trút hết ra cảm xúc trong lòng với chị là việc rất quan trọng." Cố Cảnh Hàm nghe nhạc, ngửi được mùi hương sữa tắm trên người Hàn Bùi Vân, tim cô rung động.

"Không có ai biết hết, đến ba mẹ chị...." Cố Cảnh Hàm cảm thấy ví dụ này không thích hợp, "Ngay cả Chu Cần cũng không biết, chị là một người rất thích phàn nàn, mỗi lần đi bác sĩ tâm lý, chị có thể nói liên tục hai tiếng."

Hàn Bùi Vân kiên định nhìn Cố Cảnh Hàm, ôm mặt cô ấy: "Giờ em đã biết rồi."

"Cái phàn nàn của chị nó không có lý do, không hợp tình hợp lý, chẳng qua đó là những bất hợp lý trong nội tâm chị, chị trả tiền cho bác sĩ, người ta cho chị thời gian, đây là giao dịch bình thường, nói xong rất thoải mái. Mà Khóc Nhè nè, em là người yêu của chị, chị không muốn nói mấy lời đó với em, với lại sức chịu đựng tinh thần của em không bằng chị, chị sợ chị mà trút ra với em thì em sẽ phát sầu mất ngủ 10 năm đó."

"Em hiểu ý chị rồi." Hàn Bùi Vân dựa vào cửa kính xe nhìn Cố Cảnh Hàm, vẻ mặt lo lắng biến mất, trong mắt lại tràn ngập ôn nhu như nước.

"Có lẽ rất nhiều năm sau nữa, chị sẽ đi trước em, lúc đó em có thể nói." Cố Cảnh Hàm hắng giọng, bắt chước giọng điệu mà Hàn Bùi Vân thường dùng để nói chuyện với mình, "Nói thế này nè, Cố Móng Heo nhà em thật hoàn hảo, em rất yêu chị ấy."

"Chị dám rời đi trước thử xem? Có tin em đứng trước mộ chị nhảy disco không?" Huống chi bản thân sẽ không nói mấy lời buồn nôn đó!

Hàn Bùi Vân nhấc chân muốn đuổi Cố Cảnh Hàm xuống, lại nghe được cô ấy nói: "Khóc Nhè à, chị thật sự rất yêu em."

"Em biết rồi, chị cũng nói nhiều lần rồi." Cũng đã nghe rất nhiều lần rồi, cũng không có chút nào thiếu kiên nhẫn.

Cố Cảnh Hàm tự nhủ: "Sẽ sớm thôi."

"Sớm gì nữa?"

"Vươn tay ra là có thể ôm em, không nói chị nhớ em, vì mỗi ngày đều có thể ở bên em, đi làm lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn." Cố Cảnh Hàm lúc này nhìn chằm chằm Hàn Bùi Vân đầy khao khát. Cô tin tưởng rất chắc chắn vào điều này. Đó là tương lai của các cô.

Trong lòng, một nhân vật phản diện khác vừa mới phàn nàn xong, không còn sức chiến đấu đang thầm than thở: "Điều ước nào cũng chỉ là bong bóng, một cái chạm nhẹ cũng không chịu được."

Nhân vật phản diện còn nói cô thật quá hoang đường khi muốn tự trải nghiệm quá trình đón chào một sinh mệnh mới, thật ra cô đã cấy ghép phôi thai của Hàn Bùi Vân, chỉ để đạt được một con bài thương lượng hèn hạ cho tương lai không xác định.

"Cho dù Lịch Lịch thật sự không còn nữa, cô ấy cũng sẽ không vì đứa nhỏ này mà chia tay với mày phải không?" Kẻ phản diện vẫn luôn nói lời này, như niệm chú thì thầm trong lòng, gieo một hạt giống vào trong lòng Cố Cảnh Hàm với những chiếc gai nhỏ.

"Đây không phải là điều tôi nghĩ." Cố Cảnh Hàm lúc đó đang trò chuyện với bác sĩ tâm, mắt cô đỏ hoe, hiếm khi thấy có dấu hiệu khóc.

"Lịch Lịch sẽ không sao." Cố Cảnh Hàm tự nhủ bản thân nhất định phải tin chắc vào câu nói này, lúc này, cô vô thức nói với Hàn Bùi Vân, cũng là nhắc nhở bản thân một lần nữa.

Hàn Bùi Vân tưởng cô ấy đang tự an ủi mình, mỉm cười gật đầu: "Chị còn quay lại bệnh viện không?"

"Đi chứ, chị đã hứa với Lịch Lịch, buổi tối sẽ trở về."

Hàn Bùi Vân nhận ra Cố Móng Heo có chút xuất thuần, cúi đầu nhìn cô ấy.

Cố Cảnh Hàm sợ đôi mắt sắc bén kia sẽ phát hiện nhân vật phản diện ở góc tối trong lòng, cho nên nhìn ánh mắt kia lập tức rời mắt đi.

"Cố Cảnh Hàm." Hàn Bùi Vân bình tĩnh gọi tên.

Thấy bị gọi tên thật, Cố Cảnh Hàm lập tức có dự cảm không lành.

Hàn Bùi Vân cổ họng trượt xuống: "Làm sao vậy?"

Trong xe có một chai nước hoa đặt, Hàn Bùi Vân ngồi trên xe không ngửi thấy mùi gì, bây giờ ngửi một hồi lâu, cô mới cảm thấy hơi say.

Âm nhạc nhịp nhàng, đánh sâu vào đáy biển.

Cuộn tới cuộn lui, ngọn sóng dâng trào.

Hàn Bùi Vân muốn biết tâm trạng của Cố Móng Heo, chắc cũng đang có ngọn sóng ngầm giống như cô.

Cố Cảnh Hàm hoang mang ôm lấy cổ Hàn Bùi Vân, hy vọng cô ấy có thể tiếp thêm sức lực cho cô ngồi dậy.

Không biết Khóc Nhè gọi cô có ý gì, Cố Cảnh Hàm chỉ có thể tự động viên mình: "Khá ổn."

"Xe chị là kính chống nhìn từ bên ngoài à?" Hàn Bùi Vân xuyên qua cửa sổ xe tối tăm nhìn bốn phía, đêm khuya, chung quanh không có người.

Thậm chí không có một con mèo đi lạc.

Cố Cảnh Hàm nói phải, đợi Khóc Nhè quay đầu lại nhìn cô, thì đôi gò má không biết vì trong xe nóng mà ứng hồng hay là vì gì khác.

Trong đôi mắt hạnh sáng ngời, bầu trời dường như có đầy sao.

"Tốc chiến tốc thắng!" Hàn Bùi Vân hạ giọng, dùng tốc độ cực nhanh cổ vũ: "Làm! Làm! Làm!"

Cố Cảnh Hàm vội vàng ngồi dậy, không biết Hàn Bùi Vân muốn làm gì.

Hàn Bùi Vân buộc cao mái tóc dài của mình, giống như muốn bắt tay vào việc.

Mà vào việc gì?

Cố Cảnh Hàm còn chưa kịp suy nghĩ, đôi môi mềm mại đã bao phủ lấy môi cô.

Khi môi tách ra, Cố Cảnh Hàm nắm lấy cổ áo vải bông của Hàn Bùi Vân, thở hổn hển.

Lại một nụ hôn nữa rơi xuống chiếc cổ nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng gặm nhấm, chậm rãi vân vê đầu lưỡi, lúc này sóng ngầm của Cố Cảnh Hàm mới đến, cô ý thức được cái Khóc Nhè muốn làm, là làm cô.

Cô sợ hãi đến mức không còn ở trạng thái thảnh thơi như trước nữa.

Hàn Bùi Vân cảm nhận được cô đang run rẩy, càng hôn cô nhiệt tình.

"Không được..." Cố Cảnh Hàm bất đắc dĩ đẩy cô ra.

"Sao thế?" Vừa rồi vẫn còn đang ổn, biểu hiện rõ ràng cũng muốn mà.

Hàn Bùi Vân nhìn biểu cảm của Cố Cảnh Hàm, chắc là có chuyện khó nói.

"Tới tháng à?" Cô đếm trên đầu ngón tay, "Không, tháng này qua rồi."

Cố Cảnh Hàm nhân lúc Hàn Bùi Vân lơ là, cài lại toàn bộ cúc áo vừa mới bị cởi.

"Tối nay không được." Cố Cảnh Hàm không nhìn Hàn Bùi Vân, nhưng giọng điệu cứng rắn.

Hàn Bùi Vân ngồi thẳng dậy, buồn bực thở dài: "Được rồi."

Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, sợ Hàn Bùi Vân không vui, thế là dựa vào người của người ta, lựa lời nói: "Có gì nói nữa không?"

Giọng nói của Cố Cảnh Hàm, mùi nước hoa của cô ấy, mái tóc của cô ấy, nhiệt độ cơ thể của riêng cô ấy.

Khi cảm xúc dâng lên cao, có áp thế nào cũng không áp xuống được.

Hàn Bùi Vân mở cửa xe, hít thật sâu không khí trong lành.

"Khóc Nhè." Cố Cảnh Hàm đi theo, lo lắng nhìn cô.

Tâm trạng của Hàn Bùi Vân dễ chịu hơn nhiều, xua tay: "Đi đi, nhìn chị em thấy khó chịu."

Cố Cảnh Hàm cũng không giải thích nhiều, nói tạm biệt xong lái xe rời đi.

Hàn Bùi Vân hụt hẫng lê bước về nhà.

Gõ trên bàn phím, 10 ngón tay nhảy múa trên đó, càng nghĩ càng thấy sai, cho đến khi nhấn mạnh phím Enter.

Một người phóng đãng như Cố Móng Heo.

Làm sao có chuyện không muốn được?

Không thể nào.

Phải điều tra rõ mới được.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement