Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)

Advertisement

Chương 1265: Cung điện băng Côn Lôn!

Tần Trì chưa bao giờ nhìn thấy con trai của mình, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lâm, trong lòng ông ấy đã có thể khẳng định, người này chính là con trai mình, chắc chắn không thể sai!

Ánh mắt, lông mày của Tần Lâm cực kỳ giống ông ấy và Nghiên Nhi.

Hơn nữa, sự kết nối vô hình giữa bố con khiến Tần Trì càng thêm chắc chắn.

Tần Lâm chính là con trai ông ấy, vô cùng giống ông ấy thời còn trẻ, kiểu ương bướng, lãnh đạm, tự phụ này, tất cả đều giống ông ấy như đúc.

Trong lòng Tần Lâm cũng hơi xúc động, vốn tưởng rằng bản thân sẽ thờ ơ, nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Tần Trì thì trong lòng tràn đầy do dự.

Bố!

Hình bóng cao lớn như núi không gì sánh nổi trong lòng anh.

Trong ánh mắt Tần Trì chứa đựng sự thanh thản, vui vẻ, cô độc, căng thẳng và hạnh phúc.

Trên đời này, chỉ có hai người có thể khiến ông ấy rung động, một người là Nghiên Nhi, người còn lại chính là đứa con trai ông ấy luôn ngày đêm nhớ mong mà chưa từng được gặp.

Năm đó, khi bản thân ông ấy bị nhốt vào nhà tù Tần Thành đã biết tin Nghiên Nhi mang thai, nhưng để con trai có thể bình yên trưởng thành, ông bà đã đưa con trai cho người khác, để bản thân có thể yên tâm mà đi.

Không ai muốn bỏ mặc con cái của mình, cũng không ai muốn ở một nơi âm u này suốt hai mươi năm.

Tần Lâm không biết bố mình có quá khứ như nào, nhưng giờ anh phải nhìn ông ấy với cặp mắt khác.

Tần Lâm không thể nhìn thấu bóng lưng cô độc đó, nhưng hiện giờ hai người bốn mắt nhìn nhau, anh như đọc được hết nỗi thăng trằm đời người trong mắt ông ấy. Anh không ngờ người đàn ông này lại mang đến áp lực cho anh.

Không chỉ vì ông ấy là bố anh, Tần Lâm biết bố anh rất mạnh, anh không phải là đối thủ của ông ấy.

“Đây là miếng ngọc bội bà ấy đưa cho tôi, ông xem đi, mà kể cả không có ngọc bội thì chắc hẳn ông cũng đã biết tôi là ai rồi nhỉ”.

Không cần nhiều lời, mọi chuyện đã rõ ràng cả rồi.

“Bố rất vui khi con có thể đến đây thăm bố”.

Tần Trì chăm chú nhìn Tần Lâm.

“Tôi có thể đưa ông ra khỏi đây không?

Tần Lâm nói, đôi lông mày nhíu chặt lại, nơi này đè nén người khác rất bức bối.

Tần Trì mỉm cười.

“Bố không muốn rời khỏi đây”.

“Vì sao?”

Tần Lâm sửng sốt.

“Có một số chuyện con sẽ không hiểu đâu. Thật ra, nhiều năm nay, bố vẫn luôn đợi con”.

Tần Trì nói.

Tần Lâm cau mày, anh có phần không hiểu nên không biết ý của bố anh là gì.

“Con có thể đến đây, chứng tỏ con đã khiến người đó phải nhìn với cặp mắt khác rồi”.

Người đó là ai?

Tần Lâm khó hiểu, là mẹ à?

“Tôi có gì mà khiến bà ấy nhìn với con mắt khác chứ?”

Tần Lâm cười tự giễu.

“Hãy cầm miếng ngọc bội này đến chùa Pháp Môn ở Tây Tạng tìm một nhà sư pháp hiệu là Không Hành, tự xưng là Đại Vĩ Thiên Long. Ông ấy sẽ đưa con hai thứ, con không được đưa hai thứ đó cho bất kì ai, Không Hành đưa cho con thì nó là của con. Con phải bảo vệ nó bằng cả tính mạng, bởi vì thứ đó không chỉ liên quan đến vận mệnh Hoa Hạ, mà còn liên quan đến cả vận mệnh thế giới”.

Tần Trì nghiêm túc nói.

“Vì vậy, ông vì bảo vệ thứ đó nên mới cam tâm tình nguyện bị giam giữ ở đây đúng không?”

Mặc dù Tần Lâm không biết ông ấy muốn đưa anh thứ gì, nhưng thứ anh ấy phải bảo vệ thật sự quan trọng đến thế sao? Liên quan đến cả Hoa Hạ lẫn thế giới?

Tần Lâm không hiểu, nhưng vô cùng tò mò về thứ đồ này.

 

“Coi là vậy đi, cũng không hẳn. Nhưng con phải nhớ kĩ, con là con cháu Hoa Hạ, cho dù thế nào cũng không được phản bội Hoa Hạ”.

Tần Trì trầm giọng nói.

“Lẽ nào, những thứ ông muốn dạy cho tôi trong hai mươi năm chỉ có bấy nhiêu thôi à?”

Tần Trì cười giễu cợt.

“Xin lỗi. Bố đã nợ hai mẹ con con quá nhiều”.

Tần Trì thở dài.

“Còn gì muốn nói nữa không?”

Tần Lâm hỏi.

Miếng ngọc bội trong tay con là chìa khóa mở cung điện băng Côn Lôn, việc quan trọng tiếp theo là đi đến núi Côn Lôn tìm thứ đó”.

“Cung điện băng Côn Lôn?”

Tần Lâm nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

“Rốt cuộc núi Côn Lôn chứa đựng thứ gì? Cung điện băng Côn Lôn ở đâu? Cách đây không lâu, người của Tòa Thánh Vatican cũng đến núi Côn Lôn, lẽ nào bọn họ cũng đến tìm cung điện băng?”

Tần Lâm nhìn Tần Trì.

“Không ngờ bọn chúng cũng đến rồi. Xem ra bọn chúng đã quên bài học năm đó rồi, sao bọn chúng có thể tùy tiện đặt chân lên đất Hoa Hạ được chứ?”

Tần Trì lạnh lùng nói.

“Cung điện băng Côn Lôn nằm giữa thung lũng cách núi Côn Lôn 13km về phía Bắc, năm đó bố đã đến đó một lần, nhưng không vào trong, bởi vì muốn vào đó cần có hai miếng ngọc bội”.

Ánh mắt Tần Trì nhìn về nơi xa xăm, khẽ nói.

“Nếu không ngoài dự đoán, chắc chắn sẽ có một người nắm giữ miếng ngọc bội lần nữa đặt chân lên núi Côn Lôn”.

“Tôi muốn biết, thứ ông nói rốt cuộc là gì?”

Tần Lâm vô cùng tò mò, nhưng Tần Trì có vẻ không muốn tiết lộ quá nhiều.

“Đợi đến khi con đến chùa Pháp Môn ở Tây Tạng lấy được hai thứ đó, Không Hành sẽ nói cho con biết”.

Tần Trì nói.

“Hị vọng ông sẽ không lừa tôi”.

Tần Lâm cảm thấy hơi bất lực, ông ấy không nói thì thôi, anh đến Tây Tạng tìm Không Hành là được.

“Đây là sứ mệnh, cũng là trách nhiệm không thể chối bỏ của nhà họ Tần chúng ta”.

Hai mắt Tần Trì sáng rực nhìn Tần Lâm, trong lòng dường như có ngàn vạn lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Tôi đi đây, ông cũng tự chăm lo tốt cho bản thân”.



Tần Lâm nói.

“Từ đã...”

Tần Trì gọi Tần Lâm lại.

“Bảo trọng!”

Cơ thể Tần Lâm khẽ run lên, gật đầu, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Khoảnh khắc ấy, cuối cùng anh đã cảm nhận được sự quan tâm của bố đối với mình, mặc dù chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng lại chứa đựng tình cảm sâu sắc, có lẽ ông ấy không giỏi ăn nói, nhưng một câu đó là đủ rồi”.

Anh có thể nhìn ra, nỗi hổn hẹn của Tần Trì đối với anh, Tần Lâm không muốn nhìn thấy điều đó, càng như vậy anh càng thêm mờ mịt.

Bố mẹ anh vẫn còn trên thế gian này, nhưng anh lại không còn hạnh phúc như ban đầu.

Không bận tâm, có lẽ đó mới là tâm trạng thật của Tần Lâm lúc đầu.

Nhưng hai người còn khỏe mạnh là món quà mà ông trời ban tặng cho anh, mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể phủ nhận.

Tần Trì từ đầu đến cuối không hề đề cập đến chuyện bố con với anh, nhưng trong từng hành động lời nói đều nói lên nỗi lòng và kỳ vọng của ông ấy đối với anh, Tần Lâm chính là người nối dõi ông ấy, cũng chính là niềm an ủi lớn nhất trong lòng ông.

Tần Lâm đi rồi, nhưng trái tim ông ấy vẫn không thể nguôi ngoai.

Ông ấy không muốn thấy Tần Lâm bị nhốt trong đây, hai mươi mấy năm không nhìn thấy mặt trời, nhưng ông không thể gạt bỏ trách nhiệm trên vai mình.

Tần Lâm cảm nhận được, bố anh đang muốn đặt trách nhiệm và gánh nặng này lên người anh.

Những thứ không rõ ràng mà không thể đẩy ra, càng là thứ khiến người ta cảm thấy áp lực.

Trách nhiệm và sứ mệnh lần đầu xuất hiện trong tâm trí Tần Lâm, anh biết thân phận của bố anh không đơn giản như anh nghĩ, mà bản thân anh đã giẫm lên con đường một đi không trở lại.

Hơn nữa, anh không có quyền lựa chọn.

Sau khi Tần Lâm đi, trong mắt Tần Trì lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, ông ấy tưởng rằng bản thân sẽ phải đợi thêm mười mấy năm nữa, không ngờ Tần Lâm lại trưởng thành nhanh như vậy.

Tần Trì gọi Tần Lâm lại.

“Bảo trọng!”

Cơ thể Tần Lâm khẽ run lên, gật đầu, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Khoảnh khắc ấy, cuối cùng anh đã cảm nhận được sự quan tâm của bố đối với mình, mặc dù chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng lại chứa đựng tình cảm sâu sắc, có lẽ ông ấy không giỏi ăn nói, nhưng một câu đó là đủ rồi”.

Anh có thể nhìn ra, nỗi hổn hẹn của Tần Trì đối với anh, Tần Lâm không muốn nhìn thấy điều đó, càng như vậy anh càng thêm mờ mịt.

Bố mẹ anh vẫn còn trên thế gian này, nhưng anh lại không còn hạnh phúc như ban đầu.

Không bận tâm, có lẽ đó mới là tâm trạng thật của Tần Lâm lúc đầu.

Nhưng hai người còn khỏe mạnh là món quà mà ông trời ban tặng cho anh, mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể phủ nhận.

Tần Trì từ đầu đến cuối không hề đề cập đến chuyện bố con với anh, nhưng trong từng hành động lời nói đều nói lên nỗi lòng và kỳ vọng của ông ấy đối với anh, Tần Lâm chính là người nối dõi ông ấy, cũng chính là niềm an ủi lớn nhất trong lòng ông.

Tần Lâm đi rồi, nhưng trái tim ông ấy vẫn không thể nguôi ngoai.

Ông ấy không muốn thấy Tần Lâm bị nhốt trong đây, hai mươi mấy năm không nhìn thấy mặt trời, nhưng ông không thể gạt bỏ trách nhiệm trên vai mình.

Tần Lâm cảm nhận được, bố anh đang muốn đặt trách nhiệm và gánh nặng này lên người anh.

Những thứ không rõ ràng mà không thể đẩy ra, càng là thứ khiến người ta cảm thấy áp lực.

Trách nhiệm và sứ mệnh lần đầu xuất hiện trong tâm trí Tần Lâm, anh biết thân phận của bố anh không đơn giản như anh nghĩ, mà bản thân anh đã giẫm lên con đường một đi không trở lại.

Hơn nữa, anh không có quyền lựa chọn.

Sau khi Tần Lâm đi, trong mắt Tần Trì lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, ông ấy tưởng rằng bản thân sẽ phải đợi thêm mười mấy năm nữa, không ngờ Tần Lâm lại trưởng thành nhanh như vậy.

Xem ra bao nhiêu năm chờ đợi không hề vô ích, chỉ là bầu trời Hoa Hạ có lẽ sắp thay đổi rồi, vòng luân hồi hai mươi năm đã đến rồi.

Với Tần Trì, cái lồng giam này chẳng qua chỉ là hư vô mà thôi.

Ông ấy bị nhốt ở đây là ý của chính ông ấy, trên thế giới này, người có thể bắt giữ ông ấy dường như không tồn tại.

Nhưng ông ấy không muốn rời khỏi đây, ai có thể chiến đấu lại dòng máu phương Đông ác quỷ chứ?

Tần Trì hai mươi năm trước đã khiến đám Lawrence sợ như hổ, trở thành cơn ác mộng của Vatican!

 

-----------------------



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement