Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)

Advertisement

Chương 1272: Vưu thiếu gia!

"Tên khốn nào không biết trời cao đất dày vậy hả? Không mở to cái mắt chó ra xem hôm nay có ai ở đây, biết điều thì mau quỳ xuống cho tao, cúi đầu nhận lỗi, nếu không ông đây sẽ đánh mày tàn phế, cho mày chết không còn một mảnh xương!"

Một người đàn ông đeo kính đang chải mái tóc dài tức giận ném cái lược trong tay xuống đất.

"Vưu thiếu gia đang ở đây không đến lượt mày làm loạn đâu? Đồ không biết điều, muốn chết cũng không khó nhỉ, hừ hừ".

"Đạo diễn, đây là bạn của tôi, anh ấy đến tìm tôi, xin lỗi".

Tô Văn Kỳ khẽ nói, mặc dù cô ấy biết Tần Lâm rất lợi hại, nhưng đây là Vưu thiếu gia chứ không phải nhân vật tầm thường đâu, ở thủ đô này đến đạo diễn nổi tiếng như Phùng Đức Thành còn phải kính nể Vưu thiếu gia.

Đạo diễn Phùng là đạo diễn lớn thuộc hạng top ba trên toàn quốc, thậm chí là cả khu vực Châu Á, cho dù là tiền bạc hay mức độ nổi tiếng ông ta cũng phải đứng top đầu, nhưng trước mặt Vưu thiếu gia, một đạo diễn lớn với danh tiếng ba mươi năm trong nghề cũng chẳng có chút địa vị nào, mỗi lần kính rượu ông ta hận không thể cúi thấp hơn Vưu thiếu gia nửa cái đầu, thiếu gia như vậy, thân phận chắc chắn rất cao quý, cho nên đến Tô Văn Kỳ cũng không dám thất lễ chút nào.

"Bốp…"

Phùng Đức Thành vả một cái thẳng vào mặt Tô Văn Kỳ.

"Bạn cô? Bạn cô thì là cái thá gì, ông đây giết chết hắn chỉ đơn giản như dẫm chết một con kiến thôi".

Tô Văn Kỳ bị đánh đỏ cả một bên má nhưng chỉ dám cắn chặt môi không lên tiếng, đạo diễn Phùng rất có địa vị trong giới giải trí, ai dám đắc tội với ông ta đồng nghĩa với việc phải cút khỏi giới này.

Tất cả mọi người ở đây đều chấn động, không ngờ Phùng Đức Thành nói đánh là đánh ngay, không nể mặt cả ngôi sao đang rất hot, nhưng mấy người ở đây cũng không dám lo chuyện bao đồng, mặc dù Tô Văn Kỳ rất hot nhưng trong mắt nhà tư bản thật sự thì cô ấy chẳng là cái thá gì, hơn nữa đạo diễn Phùng còn là lão đại có số má ở giới điện ảnh cả Hoa Hạ này.

Tô Văn Kỳ không đắc tội nổi đâu, cô ấy dám nói chữ không thì ngày tháng sáu này chẳng cần phải lăn lộn trong giới giải trí này nữa rồi.

Đối với Tô Văn Kỳ đây là một cú đánh trí mạng, nếu không có đạo diễn Phùng thì cô ấy cũng chẳng có địa vị như ngày hôm nay, nhờ đạo diễn Phùng tìm cô quay hai bộ phim nên cô mới có địa vị trong giới giải trí trong nước.

"Chưa gì đã động tay động chân rồi, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Lão Phùng, tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi".

Vưu thiếu gia chau mày, Phùng Đức Thành sợ xanh mặt, vội vàng cười nịnh bợ nói:

"Xin lỗi Vưu thiếu gia, đều là lỗi của tôi, tôi đáng bị đánh".

Phùng Đức Thành tự đánh hai cái thật mạnh lên mặt của mình, in hằn nốt đỏ trên mặt, mọi người không nói lên lời, tên Phùng Đức Thành này độc ác với người khác, còn độc ác với bản thân hơn, chẳng để ý đến mặt mũi gì cả, giống như một con chó trước mặt Vưu thiếu gia vậy.

Nhưng vì Phùng Đức Thành dựa dẫm vào Vưu thiếu gia nên mới có nhiều lợi ích như vậy, nghe người trong giới nói Phùng Đức Thành dựa dẫm vào địa vị của nhà họ Vưu ở thủ đô nên mới bò lên được vị trí ngày hôm nay.

"Xem ra ông muốn chết à".

Vẻ mặt Tần Lâm vô cùng âm u, dám đánh Tô Văn Kỳ, anh đã thực sự nổi giận rồi, ông già này này không biết mình đang đi vào vùng đất chết rồi.

"Mày có bản lĩnh thì qua đây? Xem Vưu thiếu gia có tha cho mày không, hôm nay tâm trạng Vưu thiếu gia tốt nên mới uống với Tô Văn Kỳ một ly, mày nghĩ mày là ai, rác rưởi, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga sao? Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mày mà không quỳ xuống xin lỗi Vưu thiếu gia thì đêm nay mày và Tô Văn Kỳ đừng hòng rời khỏi đây nửa bước!"

Phùng Đức Thành chỉ vào Tần Lâm chửi.

"Thằng chó, đám chúng mày xem ra cũng không phải thứ tốt đẹp gì".

Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Mày dám chửi Vưu thiếu gia? Mày muốn chết à!"

Phùng Đức Thành tức giận hét lên, vẻ mặt vô cùng tối tăm.

"Hôm nay Tô Văn Kỳ là người của tôi, cho mày một cơ hội, tự chặt tay rồi cút khỏi đây".

Vưu thiếu gia mỉm cười, vẻ mặt đan xen giữa vẻ u ám và sát khí ngút trời, mọi người xung quanh đều câm như hến.

Ở thủ đô, bọn họ không thể chọc giận Vưu thiếu gia vì một khi Vưu thiếu gia tức giận, cho dù là cả thủ đô này cũng phải run rẩy, vậy mà bây giờ có người không sợ chết dám đắc tội với Vưu thiếu gia, xem ra tối nay có kịch hay để xem rồi.

"Nghe thấy gì chưa? Vưu thiếu gia bảo mày quỳ xuống, tự chặt tay là hôm nay có thể rời khỏi đây rồi. Nếu không thì hừ hừ mày xong đời rồi. Mày thử hỏi xem ở cả cái thủ đô này có ai dám không nể mặt Vưu thiếu gia không? Cái tên nghèo rớt mồng tơi này, mày có biết cửa lớn của thủ đô mở hướng nào không?"

Phùng Đức Thành cười khẩy, sau đó quay qua nhìn Tô Văn Kỳ.

"Bây giờ trong giới giải trí này cô hỏi thử xem có ai không muốn ở cùng Vưu thiếu gia không? Còn sĩ diện đúng không? Bạn của cô thì là cái thá gì, cô cũng chỉ là con đĩ mà thôi, cô có biết nước ở thủ đô này sâu bao nhiêu không? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, cả đời này cũng không thấy được thứ gì ra hồn, cho cô cơ hội cũng không biết đường mà nắm lấy, người ta muốn có cơ hội này mà cũng không cầu được đấy".

Tô Văn Kỳ cắn chặt môi, cô không muốn bán đứng bản thân, nhưng Phùng Đức Thành lại hăm dọa cô, hơn nữa cho dù có là ai cô ấy cũng không nể mặt, đổi lại thì đây có lẽ là điểm cuối trong sự nghiệp diễn xuất của Tô Văn Kỳ rồi.

Người đàn ông mà Phùng Đức Thành còn phải sợ như cọp, cô ấy biết chắc rằng mình không thể đắc tội được, nhân vật máu mặt số một số hai ở thủ đô thì cô ấy thực sự không thể chọc nổi.



"Xin lỗi, Vưu thiếu gia, tôi thay bạn tôi nhận lỗi, anh xem tôi đền tiền cho anh có được không? Anh tha cho chúng tôi nhé".

Ánh mắt Tô Văn Kỳ thoáng qua vẻ cầu xin.

"Ha ha ha, Tô Văn Kỳ, Cô đừng đùa nữa? Cô nghĩ Vưu thiếu gia thiếu mấy đồng bạc lẻ của cô sao? Còn đòi đền tiền, đền bao nhiêu? Mười tỉ sao? Mười tỉ thì may ra Vưu thiếu gia còn suy nghĩ, nhưng hắn dám giở trò trước mặt Vưu thiếu gia thì dù có mười tỉ cũng chẳng cứu nổi hắn, hôm nay Ngọc Hoàng có đến cũng không được đâu".

Phùng Đức Thành đứng ưỡn ngực, nói với vẻ khinh bỉ.

"Điếc tai quá, người như ông sống được đến giờ là kỳ tích đấy".

Vẻ mặt Tần Lâm thờ ơ, nhìn về phía Phùng Đức Thành.

"Nước ở thủ đô sâu bao nhiêu tôi không biết, nhưng hôm nay tôi phải dìm chết ông đồ con rùa già".

"Đánh chó phải nhìn mặt chủ, tao không quan tâm mày có lai lịch thế nào, hôm nay đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây. Năm đó có một thằng nhãi con của trung tướng muốn chặt tay tao nhưng kết quả là ngày hôm sau được người ta vớt lên ở công viên Bắc Hải, mày nói xem có đáng đời không?"

Vưu thiếu gia nghịch ly rượu trong tay, cười gian trá, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm.

Tô Văn Kỳ sợ hãi, người có thế lực mạnh như vậy mà còn không đấu lại được Vưu thiếu gia thì Tần Lâm chắc chắn không thể đấu lại anh ta, hơn nữa ở đây cũng không phải tỉnh Hán Đông, thủ đô cao thủ như mây, kẻ mạnh vô số, một ông cụ cắt tóc ở đây cũng có thể là một lão đại ngầm đấy.

Ánh mắt Tô Văn Kỳ thoáng qua vẻ cầu xin.

"Ha ha ha, Tô Văn Kỳ, Cô đừng đùa nữa? Cô nghĩ Vưu thiếu gia thiếu mấy đồng bạc lẻ của cô sao? Còn đòi đền tiền, đền bao nhiêu? Mười tỉ sao? Mười tỉ thì may ra Vưu thiếu gia còn suy nghĩ, nhưng hắn dám giở trò trước mặt Vưu thiếu gia thì dù có mười tỉ cũng chẳng cứu nổi hắn, hôm nay Ngọc Hoàng có đến cũng không được đâu".

Phùng Đức Thành đứng ưỡn ngực, nói với vẻ khinh bỉ.

"Điếc tai quá, người như ông sống được đến giờ là kỳ tích đấy".

Vẻ mặt Tần Lâm thờ ơ, nhìn về phía Phùng Đức Thành.

"Nước ở thủ đô sâu bao nhiêu tôi không biết, nhưng hôm nay tôi phải dìm chết ông đồ con rùa già".

"Đánh chó phải nhìn mặt chủ, tao không quan tâm mày có lai lịch thế nào, hôm nay đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây. Năm đó có một thằng nhãi con của trung tướng muốn chặt tay tao nhưng kết quả là ngày hôm sau được người ta vớt lên ở công viên Bắc Hải, mày nói xem có đáng đời không?"

Vưu thiếu gia nghịch ly rượu trong tay, cười gian trá, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm.

Tô Văn Kỳ sợ hãi, người có thế lực mạnh như vậy mà còn không đấu lại được Vưu thiếu gia thì Tần Lâm chắc chắn không thể đấu lại anh ta, hơn nữa ở đây cũng không phải tỉnh Hán Đông, thủ đô cao thủ như mây, kẻ mạnh vô số, một ông cụ cắt tóc ở đây cũng có thể là một lão đại ngầm đấy.

Địa vị của Vưu thiếu gia không cần phải bàn cãi, cho dù Phùng Đức Thành cũng có tiếng số một ở thủ đô còn không xứng xách dày cho Vưu thiếu gia nữa kìa.

"Tao cũng muốn xem nước ở thủ đô sâu bao nhiêu? Tao vốn chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất, không biết điều, ai muốn đánh tao ngã ngựa thì coi như là tao xui xẻo, nhưng nếu như mày không giải quyết được tao thì xin lỗi, người được tìm thấy trong công viên Bắc Hải đêm nay sẽ chính là mày đấy".

Tần Lâm chỉ vào Vưu Quang Nham cười khẩy nói, ánh mắt đầy sát khí.

-----------------------



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement