Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Advertisement
Nghe Dương Chấn nói thế, Ngụy Thâm nhất thời nổi giận.

“Rầm!”

Ông ta đập mạnh xuống bàn, rồi bật dậy.

Đồng thời, người đàn ông vạm vỡ đứng sau ông ta cũng rút một khẩu súng lục trong áo vest ra, nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu Dương Chấn.

“Ranh con, cậu đừng được voi đòi tiên, cậu mua lại Tắm Rửa Hoàng Hà 300 tỷ, thì tôi trả cho cậu 600 tỷ.”

Ngụy Thâm đỏ mắt tức giận quát.

Ông là người hiểu rõ nhất, Tắm Rửa Hoàng Hà quan trọng đến cỡ nào với nhà họ Ngụy, hơn nữa điều quan trọng nhất là, vì chuyện này mà gia chủ nhà họ Ngụy đã nảy sinh nghi ngờ về năng lực của ông.

Mặc dù ông đã được lập làm người thừa kế gia chủ, nhưng trước khi trở thành gia chủ, thì vị trí người thừa kế này có thể mất bất cứ lúc nào.

Do đó dù ông phải tự bỏ ra 300 tỷ để bù cho Dương Chấn, cũng phải lấy lại Tắm Rửa Hoàng Hà.

Dương Chấn khẽ híp mắt lại, vẫn bình tĩnh như trước, anh ngồi trên sofa, hơi ngã người ra sau, cười híp mắt nói: “Ông chủ Ngụy, ông định ép mua ép bán à?”

Trước là biệt thự, giờ là Tắm Rửa Hoàng Hà, mặc dù không cùng một người, nhưng phong cách làm việc lại giống hệt nhau.

“Dương Chấn, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới đồng ý bán Tắm Rửa Hoàng Hà lại cho tôi?”

Ngụy Thâm hít sâu mấy lần, cố gắng kiềm nén cơn giận của mình.

Dương Chấn híp mắt nói: “Ông chủ Ngụy, muốn tôi trả Tắm Rửa Hoàng Hà lại cho ông cũng được thôi, chỉ cần ông đồng ý một chuyện, cho dù trả lại miễn phí, cũng không thành vấn đề.”

Lúc nãy có nói thế nào Dương Chấn cũng không chịu nhường Tắm Rửa Hoàng Hà, giờ bỗng thay đổi ý định, khiến Ngụy Thâm nhất thời trở nên cảnh giác.

“Cậu muốn tôi đồng ý với cậu chuyện gì?” Ngụy Thâm lạnh mặt hỏi.

“Tôi cũng xem trọng chuyện làm ăn của Tắm Rửa Hoàng Hà, chỉ cần ông giúp tôi giới thiệu một đối tác của ông, thì tôi sẽ trả lại miễn phí cho ông, thế nào?” Dương Chấn nhìn chằm chằm Ngụy Thâm với ánh mắt sắc bén.

Đáy mắt Ngụy Thâm thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn giả vờ không hiểu, nhíu mày nói: “Chẳng phải Tắm Rửa Hoàng Hà là nơi tắm rửa à? Nên tôi chẳng có đối tác nào cả.”

“Ông chủ Ngụy, ông là người thông minh, nhưng tôi cũng không phải tên ngốc, ông hiểu tôi đang nói vụ làm ăn gì mà.” Dương Chấn cười ha hả nói.

Anh vốn định giao chuyện này cho bộ ngành liên quan xử trí, chứ không nhúng tay vào, nhưng giờ nếu anh có cơ hội tiêu diệt tổ chức kia, thì sẽ không phụ lòng biên giới phía Bắc đã bồi dưỡng anh.

Ngụy Thâm nhất thời im lặng, cuối cùng ông cũng chắc chắn, Dương Chấn đã biết chuyện Tắm Rửa Hoàng Hà rồi.

Một lúc sau, ông mới lên tiếng: “Cậu cất súng đi!”

Nhận được mệnh lệnh của ông, người đàn ông vạm vỡ kia mới thu hồi khẩu súng lục chĩa vào Dương Chấn, đứng sau Ngụy Thâm, vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Chấn.

“Nếu cậu đã biết rồi, thì chắc cũng hiểu tính nghiêm trọng của vụ làm ăn này, nếu tôi giới thiệu đối tác cho cậu, chẳng phải nhà họ Ngụy chúng tôi sẽ tăng thêm một đối thủ cạnh tranh à?”

Dương Chấn khẽ cười nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ không làm ăn ở Giang Châu.”

Ngụy Thâm tự châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nhả khói ra, híp mắt nhìn Dương Chấn nói: “Tôi dựa vào cái gì để tin rằng, cậu sẽ không giành mối làm ăn với nhà họ Ngụy?”

“Ông tin hay không thì tùy ông, dù gì Tắm Rửa Hoàng Hà cũng đang nằm trong tay tôi, nên việc làm ăn ở Giang Châu sẽ do tôi nắm giữ.”

Dương Chấn nói xong, thì giơ cổ tay lên xem giờ: “Tôi cho ông một đêm suy nghĩ, trước mười giờ sáng mai, nếu ông chủ Ngụy vẫn chưa thể quyết định được, thì đừng tới tìm tôi nữa.”

Nói xong, Dương Chấn định xoay người rời đi.

Người đàn ông vạm vỡ đứng sau Ngụy Thâm nhất thời giương súng, nhắm về phía Dương Chấn lần nữa.

Bắn súng không phải thế mạnh của anh, mà ngược lại đánh nhau mới là thế mạnh.

Sở dĩ anh giương súng là vì anh cảm nhận được uy thế mạnh mẽ trên người Dương Chấn, nếu thật sự phải đánh nhau, thì anh không thể nào bảo đảm an toàn cho Ngụy Thâm.

Mắt Dương Chấn thoáng qua tia sắc bén: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên cất món đồ chơi rách nát đó đi.”

“Dương Chấn, chẳng lẽ cậu tưởng, tôi thật sự cử người mời cậu tới đây để làm khách à?” Ngụy Thâm híp mắt lại nói.

“Chẳng lẽ không phải?”

Dương Chấn chế giễu hỏi.

“Xem ra, tôi đã quá khiêm tốn, đến nỗi người khác đều tưởng rằng, Ngụy Thâm tôi là người nhát gan sợ rắc rối.”

Ngụy Thâm bỗng lắc đầu, tự chế giễu nói.

“Ông chủ Ngụy, ông không định để tôi rời đi ư?” Dương Chấn hỏi.

“Cậu là cái thá gì? Cậu cũng xứng cho tôi một đêm để suy nghĩ à?”

Ngụy Thâm bỗng khí thế bừng bừng, tức giận nói: “Hôm nay cậu không đồng ý với tôi, thì đừng hòng rời khỏi nơi này một bước.”

“Có phải ông tưởng, tên thuộc hạ cầm đống sắt vụn kia của ông có thể uy hiếp được tôi?”

Dương Chấn bỗng lên tiếng, đồng thời nhấc chân đi về phía Ngụy Thâm.

“Sắt vụn?”

Ngụy Thâm tức đến bật cười: “Xem ra, cậu rất tự tin về thực lực của mình.”

“Cậu đứng im đó!”

Người đàn ông vạm vỡ thấy Dương Chấn tới gần Ngụy Thâm, thì chĩa súng vào đầu anh quát lớn.

Vụt!

Anh ta vừa dứt lời, Dương Chấn đã phóng tới trong tích tắc, khiến người đàn ông vạm vỡ trợn tròn mắt, vì súng anh ta hoàn toàn không thể khóa chặt bóng dáng Dương Chấn.

“Rầm!”

Một giây sau, tay Dương Chấn đã túm tóc Ngụy Thâm, đập mạnh đầu ông ta xuống bàn trà.

Một tiếng động rất lớn vang lên, bàn trà thủy tinh rắn chắc liền vỡ vụn.

Mặt Ngụy Thâm đầy máu, sụn mũi cũng bị gãy lún xuống, cuống họng phát ra tiếng rên thảm thiết.

Lúc tám người đàn ông cao lớn canh giữ ngoài cửa nghe thấy tiếng rên của Ngụy Thâm, thì xông vào phòng bao ngay.

“Ông chủ!”

Thấy bộ dạng thảm thương của Ngụy Thâm, ai cũng khiếp sợ.

Sau một hồi sửng sốt, bọn họ đồng loạt bao vây Dương Chấn.

Sắc mặt người đàn ông vạm vỡ trắng bệch, tay cầm súng nhưng lại run rẩy, chẳng dám bắn.

Anh có cảm giác, nếu mình nổ súng, không những không lấy được mạng Dương Chấn, mà ngược lại còn bị Dương Chấn giết trong tích tắc.

“Các cậu mau giết cậu ta cho tôi! Mau giết cậu ta!!!”

Ngụy Thâm đau đớn gào lên.

Tám người đàn ông cao lớn đã dẫn Dương Chấn tới, liền xông về phía anh.

Mắt Dương Chấn thoáng qua ý lạnh, chân dịch chuyển, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

“Rầm!”

Đến khi anh xuất hiện, đã thấy thân hình người đàn ông râu quai nón kia bay ra ngoài.

Dương Chấn vẫn chưa ngừng lại, anh như ma quỷ, thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần xông tới trước mặt một người, đều đấm một quyền cực kỳ dứt khoát.

Chưa tới tám giây, tám người đàn ông cao lớn đã nằm rên rỉ dưới sàn.

Trong phòng bao, ngoài Dương Chấn vẫn đang đứng, thì chỉ còn lại người đàn ông vạm vỡ đang cầm súng.

Tay cầm súng của anh ta không ngừng run rẩy, cơ thể cũng mất khống chế bắt đầu run lên.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Tiếng bước chân của Dương Chấn như thần chết đang tới gần, càng khiến người đàn ông vạm vỡ run rẩy hơn.

“Cậu, cậu đừng tới đây, bằng không tôi nổ súng đó!”

Người đàn ông vạm vỡ run cầm cập nói.

Dương Chấn cười khinh thường, đến khi tới gần người đàn ông vạm vỡ, anh ta vẫn không dám nổ súng.

Dương Chấn vươn tay nắm chuẩn xác khẩu súng lục đó, rồi cầm nó trong tay một cách đơn giản.

“Rắc!”

Dưới sự kinh ngạc của người đàn ông vạm vỡ, khẩu súng lục được làm bằng thép đó bỗng bị uốn cong.

Tay không bẻ cong sắt thép!

Đây thật sự là sức mạnh con người ư?

Hai chân người đàn ông vạm vỡ mềm nhũn, ngồi bệch xuống sàn, ánh mắt thất thần.

“Tôi đã nói rồi, đây là một đống sắt vụn, mà hai người cứ không chịu tin.”

Dương Chấn tiện tay ném khẩu súng lục đã bị uốn xong xuống dưới chân người đàn ông vạm vỡ, rồi đi tới chỗ Ngụy Thâm đã sớm sợ đến phát ngốc, giẫm lên mặt ông ta nói: “Ông chủ Ngụy, giờ tôi có thể đi được chưa?”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement