Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Advertisement

CHƯƠNG 414: CÓ THẬT LÀ MỘT TÊN NGỐC KHÔNG

Ngay lúc cả hai đang ôm hôn nhau, một luồng sát ý mãnh liệt bỗng ập tới.

Dương Chấn đột nhiên đẩy Tần Nhã ra, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Ông xã, sao thế?”

Trong đôi mắt to ngập nước mắt của Tần Nhã tràn đầy nghi hoặc, mặt mày đã sớm trở nên đỏ ửng.

Dương Chấn không đáp, cảnh giác nhìn về một hướng ngoài cửa xe.

Họ đã đến chân núi Vân Phong Chi Đỉnh, đi lên nữa sẽ vào khu vực riêng tới Vân Phong Chi Đỉnh.

“Em lái xe về trước đi, anh xử lý chút việc đã!”

Dương Chấn trầm giọng bảo, trong ánh mắt vẫn hơi nghiêm trọng.

Đây là lần đầu tiên Tần Nhã nhìn thấy Dương Chấn có vẻ mặt như thế, trong lòng cô tràn đầy lo lắng.

Cô không phải người phụ nữ không hiểu chuyện, tuy trong lòng lo lắng nhưng cũng biết mình ở lại chỉ có thể gây thêm phiền phức cho Dương Chấn, cô bèn gật đầu: “Ừm.”

Dương Chấn xuống xe, nhìn Tần Nhã lái xe đi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ra đây đi!”

Hai mắt Dương Chấn nhìn về một hướng, anh lạnh nhạt lên tiếng.

Anh vừa dứt lời, hai bóng người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.

Đi ở phía trước là một người trung niên, nhưng Dương Chấn lại bị ông lão phía sau người trung niên hấp dẫn.

Mặc dù ánh đèn lờ mờ, nhưng Dương Chấn lại nhìn thấy rõ mặt của ông lão.

Đó là một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, không có chút thịt, hoàn toàn có thể miêu tả bằng cụm gầy trơ xương.

Khuôn mặt toàn là nếp nhăn như một bộ xương.

Điều này không quan trọng, quan trọng là Dương Chấn lại cảm thấy một uy áp tỏa ra từ trên người ông lão.

Kể từ khi anh rời khỏi biên giới phía Bắc, đây là lần đầu anh có cảm giác này.

Anh rất khẳng định, ngay cả Ngưu Căn Huy xếp hạng thứ chín của Hiệp hội Võ đạo cũng không có phần thắng khi đứng trước mặt ông lão này.

“Không hổ là con trai của Vũ Văn Cao Dương, rất gan dạ!”

Ngay khi Dương Chấn quan sát ông lão, người trung niên trước mặt ông lão đột nhiên lên tiếng.

Dương Chấn cũng không bất ngờ khi đối phương biết mình.

Chỉ với biểu hiện của anh trong võ hội hai tỉnh, người khác biết thân phận của anh là rất bình thường.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Dương Chấn hỏi với vẻ mặt không biểu cảm.

Anh không hề hỏi thân phận của đối phương, nếu không vì ông lão sau lưng người trung niên, anh sẽ không thèm nhìn người trung niên.

Người trung niên cũng không tức giận mà mỉm cười: “Có cá tính!”

Sau đó ông ta tự giới thiệu mình: “Tôi tên Hoàng Chính, đến từ nhà họ Hoàng thuộc Yên Đô Bát Môn, là một trong số những người thừa kế nhà họ Hoàng, nói cách khác, không lâu sau gia chủ tân nhiệm của nhà họ Hoàng rất có thể sẽ là tôi!”

“Đúng rồi, Hoàng Chung bị cậu buộc quỳ xuống trước mặt mọi người lúc trước là anh họ của tôi.”

“Nhắc mới nhớ, tôi có thể có được mọi thứ ngày hôm nay, việc này phải cảm ơn cậu.”

“Nếu không nhờ chuyện cậu buộc anh ta quỳ xuống đất truyền tới nhà họ Hoàng, sao tôi có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Hoàng chứ?”

Hoàng Chính nở nụ cười, thái độ và lời nói của ông ta đều cực kỳ nhã nhặn, nhưng Dương Chấn vẫn nhíu mày.

Dương Chấn không nói, nhìn Hoàng Chính với vẻ mặt không cảm xúc.

Đối phương đã tìm tới cửa thì đương nhiên sẽ không chỉ nói những lời vô ích này.

Dương Chấn không trả lời, Hoàng Chính cũng không xấu hổ, vẫn giữ vẻ mặt cười rạng rỡ như cũ, ông ta nói: “Chắc hẳn cậu cũng biết tôi đến tìm cậu vì việc gì.”

Dương Chấn vẫn không trả lời.

Cho dù Hoàng Chính có tốt tính tới đâu, bị Dương Chấn coi thường nhiều lần vẫn khiến ông ta hơi tức giận.

“Tuy ông anh vô dụng của tôi đã khiến gia tộc mất mặt, nhưng dù thế nào đi nữa, anh ta cũng là dòng chính của nhà họ Hoàng, từng là người có tư cách tranh giành ngôi vị người thừa kế với tôi.”

“Nhưng anh ta lại bị cậu buộc quỳ xuống trước công chúng, chuyện này đúng thật là nỗi sỉ nhục của nhà họ Hoàng, có phải cậu nên trả giá chút gì đó không?”

“Ví dụ như phục tùng nhà họ Hoàng chúng tôi?”

“Đương nhiên, nếu cậu bằng lòng giao hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương trong tay cậu cho tôi, tôi có thể cho cậu một cơ hội phục tùng nhà họ Hoàng.”

Hoàng Chính cười tít mắt nói, không giống như đang nói đùa chút nào.

“Nói xong rồi à?”

Cuối cùng Dương Chấn cũng lên tiếng.

Hoàng Chính sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu: “Bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, một là phục tùng nhà họ Hoàng, sau này hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương chỉ nghe theo lệnh của nhà họ Hoàng, hai là cậu phải trả giá lớn vì đã gây ra sỉ nhục cho nhà họ Hoàng.”

Không thể không thừa nhận gã Hoàng Chính này rất kiêu ngạo, quả thực là kiêu ngạo tới mức coi trời bằng vung.

Dương Chấn vốn còn tưởng một người thừa kế được cao thủ hàng đầu của gia tộc bảo vệ sẽ ghê gớm lắm, nhưng kết quả lại khiến anh vô cùng thất vọng.

Cho dù có người nói với anh gã Hoàng Chính là một tên ngốc, anh cũng tin.

“Chàng trai, tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng vậy thì thế nào?”

“Cậu biết đây là ai không?”

“Ông ấy tên Đông Tà, là một trong ba cao thủ hàng đầu của nhà họ Hoàng, bình thường đều đi theo bảo vệ ông nội tôi, bây giờ ông ấy đi theo tôi tới Giang Châu, cậu biết điều này có nghĩa gì không?”

“Ở bên ngoài, tôi có thể đại diện cho toàn gia tộc làm bất cứ chuyện gì!”

“Kể cả việc giết cậu!”

“Giờ cậu có thể nói cho tôi biết lựa chọn của cậu!”

Hoàng Chính khoanh tay, kiêu ngạo không ai bì nổi, như thể ông ta mới là chúa tể của nhà họ Hoàng.

“Ông nên biết tại sao Hoàng Chung lại quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ! Ông muốn giẫm lên vết xe đổ sao?”

Dương Chấn bỗng bật cười, nhưng tiếng cười lại rét lạnh như tiết sương giáng trên cao tận chín tầng mây.

Cơ thể Đông Tà chợt lóe, gần như trong chớp mắt, ông ta đã chắn trước mặt Hoàng Chính, lần đầu tiên vẻ nghiêm trọng xuất hiện trên khuôn mặt già nua như bộ xương kia.

Cao thủ ở cấp bậc như Đông Tà rất nhạy bén với nguy hiểm.

Cho dù Dương Chấn đã khống chế sát ý rất tốt nhưng vẫn bị đối phương phát hiện, đủ để chứng mình ông lão xương khô này không đơn giản cỡ nào.

Mà Dương Chấn cũng nhận được một tin rất quan trọng từ miệng Hoàng Chính.

Đông Tà là một trong ba cao thủ hàng đầu nhà họ Hoàng, điều này cũng cho thấy thực lực của cao thủ đứng đầu trong Yên Đô Bát Môn cũng không chênh lệch nhiều so với Đông Tà.

Vài năm trước đây, Dương Chấn vẫn luôn chinh chiến ở biên giới phía Bắc. Mặc dù anh đã đánh nhau với rất nhiều cao thủ đỉnh cao, nhưng anh cũng không rõ thực lực của cao thủ đỉnh cao thuộc gia tộc hàng đầu nằm ngoài biên giới phía Bắc mạnh cỡ nào.

Không rõ thì không rõ, nhưng anh tự tin Yên Đô Bát Môn không có ai là đối thủ của anh.

Dù là ông lão trước mặt cũng không phải đối thủ của anh.

“Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?”

Mặt Hoàng Chính lập tức biến sắc, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ mặt u ám.

Dương Chấn khẽ nheo mắt lại, trả lời không chút khách sáo: “Tôi sẽ nói một câu ông không thích nghe, so với Hoàng Chung, ông chỉ là một tên vô dụng!”

“Tôi thực sự nghĩ mãi không hiểu tại sao nhà họ Hoàng lại lựa chọn để một tên vô dụng như ông trở thành người thừa kế của gia tộc?”

“Lẽ nào nhà họ Hoàng thật sự không có ai tài giỏi ư?”

Không phải Dương Chấn cố tình mỉa mai nhà họ Hoàng, mà bởi vì đây thật sự là điều khó hiểu trong lòng anh.

Tuy đây là lần đầu tiên anh gặp Hoàng Chính, nhưng anh có thể cảm nhận được năng lực của Hoàng Chính kém xa so với Hoàng Chung.

Trừ phi nhà họ Hoàng không còn người thừa kế nào khác, nếu không anh thực sự không nghĩ ra tại sao nhà họ Hoàng lại để ông ta trở thành người thừa kế của nhà họ Hoàng.

“Mày muốn chết hả?”

Hoàng Chính thẹn quá thành giận, trên mặt ông ta viết đầy phẫn nộ.

Dương Chấn không để ý tên ngốc này, nhưng trong lòng rất khó hiểu.

Dù nhà họ Hoàng không còn người thừa kế, họ cũng sẽ không để Hoàng Chính trở thành người thừa kế của gia tộc chứ nhỉ?

Hơn nữa, ngay cả một trong ba cao thủ hàng đầu của nhà họ Hoàng cũng được phái đi bảo vệ ông ta.

Từ hai điểm này đủ để chứng minh Hoàng Chính cũng không phải một tên ngốc.

Lẽ nào anh thật sự nhìn lầm?

Hoàng Chính này không phải một tên vô dụng mà là một người tài?

Hay ông ta là một người cực kỳ quan trọng với nhà họ Hoàng?

“Nhàm chán!”

Dương Chấn không nghĩ ra được nguyên nhân, anh bó tay lắc đầu, xoay người định đi.

“Đứng lại!”

Anh vừa đi được vài bước, tiếng thét giận dữ của Hoàng Chính đã vang lên ở phía sau: “Tôi cho cậu hai lựa chọn, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu muốn lựa chọn cái nào đâu!”

Dương Chấn dừng chân, nhìn Hoàng Chính với vẻ mặt kỳ lạ: “Ông thật sự muốn để tôi lựa chọn sao?”

“Nói nhảm, tôi đi từ xa tới tìm cậu, chẳng lẽ là để nói nhảm với cậu hả?”

Hoàng Chính phẫn nộ nói.

“Nếu ông một mực bắt tôi lựa chọn, vậy thì tôi sẽ chọn điều thứ hai! Khiến tôi trả giá đắt đi!”

Dương Chấn nói xong, quay người bỏ đi.

Hoàng Chính ngơ ngác, đứng trong cơn gió xào xạc.

Một lát sau, ông ta mới lấy lại tinh thần, giận dữ nói: “Dương Chấn, cậu đứng lại đó cho tôi! Đứng lại!”

Dương Chấn không thèm nhìn ông ta, dần dần đi mất.

“Đông Tà, ông đi ngăn cậu lại cho tôi! Chẳng lẽ cậu ta không biết hậu quả của lựa chọn này nghiêm trọng đến mức nào ư?”

Hoàng Chính ra lệnh cho Đông Tà đứng bên cạnh mình.

Nhưng Đông Tà lại lạnh lùng đáp: “Nhiệm vụ của tôi chỉ có một, đó là bảo vệ cậu!”

Dứt lời, Đông Tà xoay người rời đi.

Hoàng Chính giận muốn phát điên, ông ta nhìn về hướng Vân Phong Chi Đỉnh, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ: “Ranh con, nếu mày đã chọn trả giá đắt, tao sẽ làm theo như mày mong muốn!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement