Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Advertisement

CHƯƠNG 425: AI CHO PHÉP

Đông Tà là cao thủ đứng top ba của nhà họ Hoàng lại sợ hãi trước một câu nói của Dương Chấn, ông ta đứng tại chỗ không dám động đậy, trơ mắt nhìn Dương Chấn bước tới trước mặt Hoàng Chính.

“Quản giả Cao, cứu tôi với!”

Hoàng Chính la hét, trên mặt ông ta tràn đầy sợ hãi.

Bây giờ Đông Tà đã sợ hãi không dám động đậy vì một câu nói của Dương Chấn, ông ta chỉ có thể đặt hi vọng vào Cao Hùng.

Cao Hùng đột nhiên vỗ bàn một cái, ông ta đứng bật dậy, tức giận nói: “Ranh con, mày đang tìm chết đấy! Nếu mày dám động vào một sợi tóc của cậu ấy, nhà họ Hoàng nhất định…”

Cao Hùng chưa nói hết lời đã im bặt.

Bởi vì Dương Chấn đã bước tới trước mặt Hoàng Chính, sau đó bóp lấy cổ ông ta, Hoàng Chính bị Dương Chấn nhấc lên như một con gà con.

Sao cậu ta dám?

Tất cả mọi người trong phòng họp đều sợ ngây người, đối phương là người thừa kế, là gia chủ tương lai của nhà họ Hoàng, nhưng lúc này lại bị một người trẻ tuổi nhấc tên bằng một tay.

Điều này đã vượt quá phạm vi khiêu khích, chạm tới ranh giới tuyên chiến!

Người Hoàng Chính bị nhấc lên, ông ta vùng vẫy tay chân muốn thoát khỏi tay Dương Chấn, nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được.

“Dương Chấn, mau thả Hoàng Chính xuống!”

Cơn ngây người ngắn ngủi qua đi, Cao Hùng hét lên.

Cùng lúc đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, năm người đàn ông vạm vỡ xông vào.

Họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu Dương Chấn.

Như thể chỉ cần có người ra lệnh một tiếng, năm người họ sẽ đồng thời nổ súng với Dương Chấn.

“Ranh con, thả Hoàng Chính xuống ngay!”

Cao Hùng giận dữ quát, trong mắt hiện lên sát ý.

Với nhà họ Hoàng, thứ nào không có được thì thà tiêu diệt.

Ban đầu nhà họ Hoàng muốn mượn tay Dương Chấn để nắm quyền kiểm soát hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, đồng thời còn có thể lợi dụng mối thù của Dương Chấn với gia tộc Vũ Văn để đối phó gia tộc Vũ Văn.

Bây giờ xem ra Dương Chấn không hề muốn thỏa hiệp, nếu đã vậy thì chỉ có thể tiêu diệt.

Cuối cùng Dương Chấn cũng thả lỏng tay, Hoàng Chính xụi lơ ngã xuống, ông ta có cảm giác như vừa đi tới cửa âm phủ, đời này không muốn trải qua một lần nào nữa.

“Vừa rồi mày lợi hại lắm mà? Ngay cả người thừa kế của nhà họ Hoàng cũng muốn giết, tiếp tục đi chứ!”

Mặt mũi Cao Hùng tràn đầy đắc ý.

Dương Chấn thả Hoàng Chính ra, ông ta cứ tưởng Dương Chấn đã bị năm tay súng kia áp chế.

Những người còn lại trong phòng họp đều cười lạnh lùng nhìn Dương Chấn.

Chỉ mới là một cao thủ có chút thực lực thôi, thật sự tưởng mình giỏi lắm sao?

Đấu với nhà họ Hoàng, không phải muốn chết thì là gì?

Đông Tà ở bên cạnh không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi lo lắng.

Tất nhiên không phải lo lắng cho Dương Chấn, mà là lo lắng cho người của nhà họ Hoàng.

Với thực lực của mình, đương nhiên ông ta càng biết nhiều thứ hơn, thế giới này vẫn còn tồn tại vài vị cao thủ Tông Sư.

Nghe nói một khi Tông Sư giận dữ, máu tươi vấy ngàn dặm.

Vũ khí như súng pháo hoàn toàn không thể gây tổn thương cho Tông Sư.

Rốt cuộc thực lực của Dương Chấn ở cấp độ nào, với thực lực của Đông Tà, ông ta cũng không thể nhìn thấu được.

Nhưng điều khiến mọi người thất vọng là dù bị năm khẩu súng đồng thời chĩa vào đầu, họ cũng không nhìn thấy chút sợ sệt trên mặt Dương Chấn.

Ngược lại họ nhìn thấy khóe miệng Dương Chấn nhếch lên thành một độ cong trêu tức như đang giễu cợt họ.

“Ranh con, mày cười cái gì?”

“Chẳng lẽ mày cho rằng bị nhiều khẩu súng đồng thời chĩa vào đầu ở khoảng cách gần như thế, mày vẫn còn đường sống hả?”

“Hôm nay mày gọi tất cả các gia tộc của hai tỉnh tới, nói cho họ biết sau này cả hai tỉnh đều phải nguyện trung thành với nhà họ Hoàng chúng tao!”

Nhìn thấy Dương Chấn nở nụ cười giễu cợt, Cao Hùng thẹn quá thành giận, gào thét với Dương Chấn.

“Các ông thật sự cho rằng chỉ với mấy thứ đồng nát sắt vụn đó là có thể làm gì được tôi sao?”

Dương Chấn nheo mắt bật cười.

Nhưng trong mắt đám người Hoàng Chính, nụ cười của anh lại có cảm giác rợn tóc gáy.

“Đồng nát sắt vụn?”

Cao Hùng bị câu nói của Dương Chấn chọc cười, mặt mũi ông ta lập tức tràn đầy dữ tợn: “Nếu mày đã nói những thứ có thể lấy mạng mày dễ như trở bàn tay là đồng nát sắt vụn, vậy để tao thử xem mày có thể sống được bao lâu dưới những thứ đồng nát sắt vụn này đi!”

“Nổ súng!”

Lúc này Cao Hùng ra lệnh.

“Đùng đùng đùng!”

Tiếng súng lập tức vang lên, năm khẩu súng lục Colt sắc sảo, họng súng nhả đạn kèm theo tia lửa đáng sợ.

Ngay lúc tiếng súng vang lên, cảnh tượng khiến người ta kinh hãi xảy ra.

Dương Chấn vốn đang đứng tại đó lại bỗng dưng biến mất.

“Người đâu?”

Cao Hùng hoảng sợ hỏi.

Không chỉ ông ta, những người khác cũng vô cùng sợ hãi, cảm giác lạnh toát cả người như gặp ma.

Bị năm khẩu súng chĩa vào ở khoảng cách gần như thế, nhưng vào lúc nổ súng, Dương Chấn vừa đứng ngay trước mặt họ lại biến mất.

Chuyện này sao có thể?

“Rầm rầm rầm!”

Ngay khi tất cả mọi người đang tìm Dương Chấn, một cảnh tượng đáng sợ xảy ra!

Năm tay súng gần như bị văng ra ngoài cùng một lúc.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa cả mắt.

“Ầm!”

Cho đến khi tay súng cuối cùng ngã xuống đất, họ mới hoàn hồn lại.

Một người trẻ tuổi đứng tại vị trí vừa rồi của năm tay súng như ma quỷ, anh đứng chắp tay ở đó, trong mắt đầy nghiền ngẫm.

Mà dưới chân anh còn có một cặp đồng nát sắt vụn.

Lúc này, trong tay anh còn cầm một khẩu Colt đen kịt.

“Tạch tạch tạch!”

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, khẩu súng được chế tạo hoàn mỹ vô cùng rắn chắc lại bị vò thành cục như một tờ giấy rồi vứt xuống đất.

Mà năm người đàn ông vạm vỡ cầm súng nhắm vào anh vừa nãy, tất cả đều ngã ra đất, sống chết không rõ.

“Này… Này sao có thể được?”

Cao Hùng nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt ông ta tràn đầy sợ hãi.

Ông ta sống lâu vậy rồi mà đây lần đầu gặp được cao thủ có thể né đạn.

Rốt cuộc nhà họ Hoàng đã đắc tội một con quỷ đáng sợ tới mức nào?

Đông Tà đứng tại chỗ, trong mắt đã bị thay thế bằng sự kinh hãi, đồng thời còn có vài phần kích động, ông ta nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi kia: “Cậu là… Tông Sư Hóa Kình!”

Với ông mà nói, Tông Sư là cao thủ chỉ có trong truyền thuyết.

Thầy của ông đã từng nói với ông, thế giới này vẫn có vài vị cao thủ cực kỳ mạnh, thực lực của họ đã vượt quá giới hạn.

Họ có thể vượt nóc băng tường, có thể đạp nước mà đi, có thể né tránh súng pháo.

Để trở thành Tông Sư Hóa Kình, thầy của ông cũng đã tìm kiếm phương pháp đột giá cảnh giới suốt cả cuộc đời ông ấy, nhưng đến khi chết ông ấy vẫn không thể trở thành Tông Sư.

Điều khiến ông bất ngờ đó là ông lại được tận mắt nhìn thấy một vị cao thủ Tông Sư Hóa Kình.

Hơn nữa đối phương vẫn là một người trẻ tuổi chưa đầy ba mươi tuổi.

Ông chợt có cảm giác mình đã sống uổng phí nhiều năm liền.

“Bịch bịch bịch!”

Dương Chấn đột nhiên bước về phía Hoàng Chính.

Hoàng Chính cảm thấy mỗi bước đi của anh như giẫm vào tim mình vậy.

“Mày… Mày đừng tới đây, đừng tới đây!”

Hoàng Chính đã xụi lơ ngồi phịch xuống đất, giọng nói cũng run rẩy dữ dội.

Ông ta vừa bảo “đừng tới đây”, vừa giãy giụa lùi về sau.

“Ông Hoàng, bây giờ ông nhớ ra hôm qua ông đã đồng ý tặng không đền bù mảnh đất bên bờ Đông sông Lão Long cho tôi chưa?”

Hoàng Chính bị dồn vào góc tường, Dương Chấn mới dừng chân, nhìn Hoàng Chính đang thấp thỏm lo âu ngồi dưới đất từ trên cao xuống.

“Đúng đúng đúng, tôi đã đồng ý với cậu, mảnh đất đó sẽ tặng không đền bù cho cậu.”

Hoàng Chính nào dám nói thêm một chữ “không” nữa, ông ta liên tục bảo thừa nhận.

Dương Chấn nhếch môi, nở nụ cười dí dỏm: “Ông Hoàng, nếu ông nói sớm hơn một chút thì sao mọi thứ có thể trở nên thế này được?”

“Cậu Dương nói rất đúng, những gì cậu nói đều đúng, là do tôi không biết tốt xấu, giờ tôi sẽ sai người làm hợp đồng chuyển nhượng không đền bù và đưa mảnh đất đó cho cậu.”

Hoàng Chính hoàn toàn sợ vỡ mật, sợ hãi nói.

Không lâu sau, một gã quản lý cấp cao cầm hợp đồng, nơm nớp lo sợ đi tới.

Dương Chấn nhìn sơ qua, những chỗ quan trọng không có vấn đề gì, anh mới mỉm cười ký tên mình vào hợp đồng.

“Vậy cảm ơn ông Hoàng nhé!” Dương Chấn cười bảo.

“Cậu Dương, tôi đã cho cậu mảnh đất cậu muốn. Sau này tôi sẽ không tới Giang Châu nữa, giờ tôi sẽ ra sân bay, rời đi mãi mãi!”

Hoàng Chính vội vàng nói, bây giờ ông ta chỉ muốn rời khỏi nơi quái quỷ này.

Dương Chấn cũng không ngăn cản, để mặc Hoàng Chính rời đi.

“Cậu Dương, lúc trước đắc tội nhiều rồi, tôi thề sau này sẽ không bước vào Giang Châu thêm một bước nữa, tạm biệt!”

Cao Hùng cũng lên tiếng, ông ta nói xong thì vội vã đi về phía cửa.

“Tôi cho phép ông đi chưa?”

Cao Hùng vừa bước tới cửa, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên.

Câu nói này khiến Cao Hùng sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy một cách mất kiểm soát.

 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement