Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Advertisement

CHƯƠNG 428: NGÀY TẬN THẾ CỦA GIA TỘC

Mặc dù hội trưởng lão của nhà họ Hoàng có quyền thế rất lớn, nhưng dù sao Hoàng Thiên Hành cũng là chủ của nhà họ Hoàng.

Hoàng Thiên Hành cũng đã nói đến mức này rồi, nếu như bọn họ còn tiếp tục ép hỏi, quả thật là quá phận.

Một khi làm lớn chuyện, có thể toàn bộ nhà họ Hoàng sẽ rơi vào nguy hiểm.

“Được, nếu ông đã nói cho ông một ngày, vậy chúng tôi sẽ cho ông một ngày, trước giờ này ngày mai, nếu như ông còn không thể giải quyết dư luận trong xã hội, vậy thì chủ động rời khỏi vị trí gia chủ đi!”

Hoàng Thiên Nhai hừ lạnh rồi phất tay áo bỏ đi.

Trong nhà họ Hoàng, chỉ có hai người Hoàng Thiên Hành và Hoàng Thiên Nhai đấu tranh gay gắt nhất, nếu Hoàng Thiên Nhai đã rời đi, những người khác trong hội trưởng lão cũng không cần tiếp tục bức ép Hoàng Thiên Hành nữa, thế là thi nhau rời đi.

“Dương Chấn, đây là cậu ép tôi!”

Sau khi đám người Hoàng Thiên Nhai rời đi, trên mặt Hoàng Thiên Hành đều là tức giận.

Có lẽ người khác không rõ ràng, nhưng ông ta lại vô cùng rõ ràng, là ai cố ý nhả ra tin tức Cao Hùng chết nơi đất khách quê người, ngoài Dương Chấn thì còn có thể là ai?

Quả thật đúng là Dương Chấn nhả ra tin tức, anh vốn muốn đến nhà họ Hoàng một chuyến, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc anh đến Yên Đô.

Thế là anh phái người đi điều tra nhà họ Hoàng, vậy mới biết được, bởi vì Cao Hùng trợ giúp, Hoàng Thiên Hành mới có thể trở thành gia chủ nhà họ Hoàng.

Trừ chuyện đó ra thì còn có Hoàng Thiên Nhai vẫn luôn chờ Hoàng Thiên Hành phạm sai lầm, lúc nào cũng sẵn sàng giành lấy vị trí đó.

“Gia chủ, cậu Hoàng Chính trở về rồi!”

Đúng lúc này một thuộc hạ vội vàng đi vào báo cáo.

“Bảo nó đến gặp tôi!”

Hoàng Thiên Hành tức giận nói.

“Gia chủ, cậu chủ…”

Thuộc hạ tỏ ra khó xử, dường như không dám nói ra.

“Rốt cuộc Hoàng Chính sao rồi?”

Hoàng Thiên Hành đứng dậy, bỗng nhiên ông ta có cảm giác vô cùng xấu.

“Cậu chủ, điên rồi!”

Thuộc hạ không dám giấu giếm cuối cùng nói ra sự thật.

“Cái gì?”

Nghe vậy, Hoàng Thiên Hành hoàn toàn khiếp sợ.

Ngay lập tức, trên người ông ta bùng lên lửa giận ngập trời: “Dương Chấn, tôi muốn cậu chết!”

Hoàng Chính là đứa con nối dõi duy nhất của ông ta, nhưng vẫn luôn bị Hoàng Chung, con trai của Hoàng Thiên Nhai chèn ép.

Vì vậy trước đó, Hoàng Chung mới là người thừa kế của nhà họ Hoàng.

Nếu như không phải ông ta bị ép phải quỳ xuống trước mặt Dương Chấn, sao Hoàng Chính có hi vọng trở thành người thừa kế chứ?

Bây giờ, Hoàng Chính lại điên rồi!

Có thể tưởng tượng ra lửa giận trong lòng Hoàng Thiên Hành.

Ông ta đẩy thuộc hạ, xông ra khỏi biệt thự.

“Anh đừng đến đây, đừng đến đây, tôi không đến Giang Châu nữa, cũng không dám trêu chọc anh nữa đâu.”

“Cầu xin anh đừng đến đây, tôi biết sai rồi.”

“Tôi không cần cái gì hết, miếng đất kia cũng tặng không cho anh, cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

… Hoàng Thiên Hành vừa xông ra biệt thự đã nhìn thấy một bóng hình trung niên chật vật không chịu nổi, trên mặt đều là lo sợ thấp thỏm.

Người này không phải ai khác mà chính là Hoàng Chính, con trai nối dõi duy nhất của Hoàng Thiên Hành.

Lúc này, Hoàng Chính đã núp vào trong góc, toàn thân run lẩy bẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi, dường như phải chịu sợ hãi vô cùng to lớn.

Xung quanh còn có rất nhiều người của nhà họ Hoàng, đều kinh ngạc nhìn Hoàng Chính, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Chính Nhi!”

Hoàng Thiên Hành nổi giận gầm lên, đẩy đảm người ra xông về phía Hoàng Chính.”

“Anh đừng đến đây, cầu xin anh đừng đến đây!”

“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”

“Tôi dập đầu với anh, cầu xin anh đừng giết tôi.”

Nhìn thấy Hoàng Thiên Hành xông đến, Hoàng Chính sợ mất hồn mất vía, quỳ hai gối xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin.

“Bịch bịch bịch!”

Hoàng Chính dập đầu rất mạnh, mỗi một cái dập đầu, ông ta đều hoảng sợ hô to: “Anh đừng đến đây!”

“Chính Nhi, ba là ba của con, ba là ba của con!”

Cảm xúc của Hoàng Thiên Hành rất kích động, bước lên ngăn cản Hoàng Chính, hai tay đặt lên bả vai ông ta, ánh mắt đỏ bừng, đau đớn gọi.

Đời này ông ta chỉ có một trai một gái.

Con gái là Hoàng Mai, trước đó ở Giang Châu, bởi vì tư lợi của bản thân mà tự tay sát hại con trai Hoàng An của Hoàng Chung, ý định vu oan giá họa cho Dương Chấn, sai khi bị Hoàng Chung phát hiện thì lập tức xử tử.

Bây giờ chỉ còn lại một đứa con trai là Hoàng Chính, đáng tiếc đã hoàn toàn điên rồi, ngay cả mình cũng không nhận ra.

Căm hận trong lòng Hoàng Thiên Hành không ngừng tăng vọt.

“Nếu như không phải Dương Chấn, sao con gái tôi lại phải chết? Nếu như không phải Dương Chấn, sao con trai tôi lại bị điên?”

“Tất cả những chuyện này đều do Dương Chấn gây ra, là cậu hủy hoại người thân của tôi!”

“Nếu đã vậy, tôi chỉ có thể để cậu cảm nhận cảm giác đó!”

Hoàng Thiên Hành cắn răng nghiến lợi nói, giơ tay đánh xuống, Hoàng Chính lập tức hôn mê.

“Đưa Hoàng Chính đi bệnh viện!”

Hoàng Thiên Hành ra lệnh, thuộc hạ lập tức mang Hoàng Chính đi.

Mà Hoàng Thiên Hành thì quay lại biệt thự, gọi một cú điện thoại: “Chuẩn bị lễ vật! Đi đến nhà họ Ngải!”

Cùng lúc đó, tập đoàn Nhạn Chấn, tại văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của chi nhánh Giang Châu.

Khi Tần Yên nhìn thấy hợp đồng chuyển nhượng không cần đền bù của mảnh đất bên bờ Lão Long Hà Đông kia, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ.

“Anh rể, rốt cuộc vì sao anh lại làm được?”

Tần Yên kinh ngạc nói: “Mảnh đất kia vốn là được nhà họ Hoàng của Yên Đô Bát Môn giành được, hơn nữa còn bỏ ra bốn nghìn năm trăm tỷ, sao lại chuyển nhượng không cần đền bù cho anh rồi?”

Dương Chấn mỉm cười: “Có thể là thấy anh đẹp trai nên tặng miễn phí cho anh.”

Tần Yên lườm một cái, híp mắt cười nói: “Nếu mặt anh rể đáng tiền như vậy, hay là lại giành thêm vài miếng đất miễn phí cho công ty?”

Dương Chấn bất đắc dĩ, lắc đầu cười: “Em cũng đừng bắt nạt anh rể em nữa, sắp tới có thể anh sẽ rời khỏi Giang Châu một thời gian, đến lúc đó sẽ giao công ty cho em.”

“Anh rể, anh muốn đi đâu?”

Nghe thấy Dương Chấn muốn đi, bỗng nhiên Tần Yên hơi lo lắng.

Cô ta đã biết thân phận của Dương Chấn rồi.

Bây giờ Dương Chấn rời đi, còn là dưới tình huống vừa lấy được miếng đất kia của nhà họ Hoàng, khả năng rất lớn là gặp phiền phức rồi.

Mặc dù Tần Yên mới vào làm việc không bao lâu, nhưng vì Dương Chấn âm thầm rèn luyện, cô ta đã có thể tự gánh vác rồi.

Làm Tổng giám đốc lâu như vậy, cô ta vẫn phải có chút năng lực đó.

Dương Chấn muốn rời đi, chắc chắn không phải chuyện tốt gì.

Cảm nhận được lo lắng trong mắt Tần Yên, Dương Chấn mỉm cười: “Em biết anh rể em lâu vậy rồi, đã lúc nào để em phải thất vọng chưa?”

Nhìn dáng vẻ tự tin của Dương Chấn, lo lắng trong lòng Tần Yên cũng giảm bớt đi mấy phần, nhưng trên mặt vẫn khó nén được lo lắng.

Dương Chấn vô cùng lợi hại, nhưng lần này lại đắc tội với nhà họ Hoàng của Yên Đô Bát Môn, là một gia tộc giàu sang quyền thế đỉnh phong của Yên Đô.

“Anh rể, em cũng không hỏi anh muốn làm gì, em chỉ mong anh có thể bảo vệ chính mình, coi như là vì chị và Tiếu Tiếu, nhất định phải nguyên vẹn trở về!” Tần Yên nghiêm túc dặn dò.

Trong lòng Dương Chấn đầy ấm áp, cảm động gật đầu: “Được, anh đồng ý với em!”

Vốn dĩ anh định qua một khoảng thời gian nữa mới đến Yên Đô, thật không ngờ tối hôm đó anh nhận được một tin tức, một tin tức khiến anh không thể không đến Yên Đô.

“Anh Chấn, chị Ngải sắp lập gia đình rồi!”

Buổi tối hôm đó, Dương Chấn nhận điện thoại của Mã Tuân, nhận được tin tức này khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Ngải Lâm sắp lập gia đình?”

Dương Chấn kinh ngạc hỏi: “Lấy ai?”

Lúc này, bỗng nhiên truyền ra tin tức Ngải Lâm sắp kết hôn, quả thật rất khác thường.

Huống hồ, Dương Chấn biết rõ, Mã Tuân thích Ngải Lâm, lúc trước anh phái Mã Tuân đi Yên Đô bảo vệ Lạc Khải, cũng là tạo cơ hội cho Mã Tuân tiếp xúc với Ngải Lâm.

Nghe nói giữa hai người đã có chút tình cảm.

Nếu đã vậy, sao Dương Chấn có thể dễ dàng để cho Ngải Lâm gả cho người đàn ông nào khác ngoài Mã Tuân?

“Đối phương họ Vương, là gia tộc nhà họ Hoàng nâng đỡ, ở Yên Đô có địa vị tương đương với nhà họ Ngải.” Mã Tuân nói.

“Nhà họ Hoàng!”

Dương Chấn chợt hiểu ra vì sao Ngải Lâm lại đột nhiên kết hôn.

“Anh Chấn, ý của anh là, Ngải Lâm đột nhiên kết hôn có liên quan đến nhà họ Hoàng?”

Mã Tuân kinh ngạc nói.

Dương Chấn không giấu giếm, nói hết một lượt ân oán giữa mình và nhà họ Hoàng ra.

Chờ anh nói xong Mã Tuân mới biết, trong khoảng thời gian anh ta không ở Giang Châu này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Nhà họ Hoàng đúng là không biết sống chết!” Mã Tuân cắn răng nghiến lợi nói.

Dương Chấn im lặng một lát, sau đó mới lên tiếng: “Nếu đã vậy, chúng ta đi đến hôn lễ một chuyến!”

“Anh Chấn, anh muốn về Yên Đô?”

Mã Tuân vô cùng kinh ngạc.

Anh ta biết trong lòng Dương Chấn, Yên Đô đại biểu cho cái gì.

Mười tám năm trước, khi Dương Chấn và mẹ bị đuổi khỏi gia tộc, đuổi ra khỏi Yên Đô, gia tộc Vũ Văn từng uy hiếp, đời này không cho phép mẹ con anh bước vào Yên Đô một bước.

Mặc dù bây giờ gia tộc Vũ Văn muốn Dương Chấn trở về gia tộc, nhưng Dương Chấn chưa bao giờ có suy nghĩ trở về, trong lòng chỉ có hận thù đối với gia tộc.

Hơn nữa, Dương Chấn từng hùng hồn nói: “Đợi ngày tôi trở lại Yên Đô, đó chính là ngày tận thế của gia tộc Vũ Văn!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement