Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Advertisement

CHƯƠNG 480: CHÁU RỂ NGOẠI

Diệp Thương vừa dứt lời, mấy người đàn ông cường tráng đã vây Dương Chấn và Mã Tuân ở giữa.

Trong tay mỗi người đều có một khẩu súng lục tinh xảo, họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu Dương Chấn.

Thấy vậy, trong lòng Diệp Vô Song có chút kích động, chuyện đặc sắc nhất sắp xảy ra sao?

Cho tới bây giờ, tất cả đều nằm trong dự liệu của mình, dù vừa nãy có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn nằm trong tính toán của mình.

“Ông đang đùa với lửa đấy, nể tình con gái ông vừa đỡ đạn cho tôi, tôi có thể cho ông một cơ hội.”

Dương Chấn dậm chân quay người, híp mắt nhìn Diệp Thương nói.

Vẻ bình tĩnh của Dương Chấn lúc này hoàn toàn ngoài dự kiến của Diệp Thương.

Khiến ông ta kinh ngạc chính là ngay cả Mã Tuân bên cạnh Dương Chấn, khi nhìn mình đều dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt còn có vẻ coi thường.

Dường như muốn nói, chỉ bằng mấy đồ đồng nát sắt vụn này căn bản không làm gì được anh ta.

“Chú Hai, thằng nhóc này giỏi nhất chính là ra vẻ, chú tuyệt đối không nên bị nó lừa gạt.”

“Chỉ bằng vào chuyện nó đùa bỡn tình cảm của Tình Nhi đã có đủ lý do giết nó rồi.”

“Huống hồ, nó còn là con rể của người đó, ai biết lần này nó xuất hiện tại Yến Đô, có phải để báo thù cho người đó hay không?”

Nhìn ra sự do dự trong mắt Diệp Thương, Diệp Vô Song lại châm ngòi ly gián.

Dương Chấn chợt nhìn về phía Diệp Vô Song, dường như đang nhìn một người chết, vẻ mặt hờ hững nói: “Nếu như nói Diệp Thương là chơi với lửa, thì anh chính là đang đi trên mũi đao.”

Không hề uy hiếp, nhưng lại mạnh hơn uy hiếp.

Diệp Vô Song chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, anh ta đương nhiên biết rõ Dương Chấn mạnh cỡ nào, nếu không sao anh ta lại muốn mượn tay Dương Chấn giết chết Diệp Thương chứ?

Hôm nay là cơ hội của anh ta, không thành công thì cũng thành nhân.

Dù mình có thể sẽ chết, nhưng vì vị trí người đứng đầu, anh ta nhất định phải làm như vậy.

“Mày cho rằng mày còn có thể sống sót sao?”

Diệp Vô Song ra vẻ bình tĩnh, cười lạnh nói.

“Nhóc con, mày sẽ không cho rằng, tay súng nhà họ Diệp đều là giá áo túi cơm, khoảng cách gần như thế, vẫn không thể giết được mày chứ?”

Diệp Thương tức giận nói, nhưng trong lòng có chút lo lắng.

Chỉ có thể dùng ngôn ngữ để khiến bản thân bình tĩnh lại.

Dương Chấn cười nhạo một tiếng: “Nếu như tôi nói, bọn họ chính là một đám giá áo túi cơm, không giết được tôi thì sao?”

“Mày muốn chết!”

Diệp Thương giận dữ hét.

Từng tay súng đang vây quanh Dương Chấn và Mã Tuân đều vẻ mặt tức giận, bị Dương Chấn vũ nhục, sao bọn họ có thể vui được.

Riêng chuyện có thể được nhà họ Diệp thuê làm tay súng đã chứng tỏ kỹ năng bắn súng của bọn họ vô cùng chính xác.

“Được rồi, bớt nói nhiều, muốn nổ súng thì nổ súng đi, nếu không bắn thì lập tức bảo người của ông cút khỏi tầm mắt tôi, tôi không rảnh lãng phí thời gian với các người.”

Dương Chấn nói, ánh mắt nhìn Diệp Thương đầy khinh miệt.

“Nếu mày muốn tìm chết, vậy tao thành toàn cho mày.”

Diệp Thương lập tức thẹn quá hoá giận, ông ta đường đường là người thừa kế nhà họ Diệp, sắp kế thừa vị trí người đứng đầu, quản lý nhà họ Diệp, mà lại bị miệt thị như vậy.

Ánh mắt Dương Chấn lóe lên sát ý, lập tức định ra tay.

“Diệp Thương, con còn chưa kế thừa vị trí người đứng đầu mà đã không kịp chờ đợi muốn sử dụng quyền lợi của người đứng đầu rồi ư?”

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.

Vừa rồi sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Dương Chấn và Diệp Thương, nên không hề phát hiện một bóng dáng già nua đã được Diệp Mạn đỡ vào sảnh bữa tiệc.

“Người đứng đầu nhà họ Diệp, Diệp Kế Tông!”

Có người nhận ra bóng dáng già nua đang được Diệp Mạn dìu, kinh ngạc hô lên một tiếng.

Ánh mắt Dương Chấn cũng nhìn về phía Diệp Kế Tông, chỉ thấy ông ta tóc bạc phơ, mặc một bộ đường trang đỏ rực rỡ, trong tay còn chống một cây ba – toong tinh xảo.

Mặc dù đã tám mươi tuổi, nhưng toàn thân trên dưới vẫn tản ra vẻ uy nghiêm của bậc bề trên.

“Ba!”

Diệp Thương vội vàng tiến lên, nhìn Diệp Kế Tông, vẻ mặt cung kính.

Diệp Vô Song cũng vội đi lên phía trước, cung kính gọi một tiếng: “Ông nội!”

Diệp Kế Tông ngồi trên ghế bành, vẻ mặt không thay đổi Nhìn về phía Diệp Thương, sau đó âm thanh lạnh lùng bỗng vang lên: “Con còn chưa kế thừa vị trí người đứng đầu mà đã muốn sử dụng quyền lợi của người đứng đầu sao?”

Nghe vậy, Diệp Thương vẻ mặt dại ra, “bịch” một tiếng, hai đầu gối quỳ sụp xuống đất, thấp thỏm lo lắng nói: “Ba, con không có!”

“Vậy ba hỏi con, điều thứ nhất trong gia pháp nhà họ Diệp là cái gì?” Diệp Kế Tông vẻ mặt uy nghiêm hỏi.

“Người trong gia tộc không được tàn sát lẫn nhau, trừ phi người nhà họ Diệp phạm vào tội lớn ngập trời, chỉ có người đứng đầu mới có quyền quyết định sống chết của người này.”

Diệp Thương vội vàng đọc ra điều thứ nhất của gia pháp.

“Vậy con nói cho ba biết, bây giờ con đang làm cái gì?” Diệp Kế Tông lạnh giọng chất vấn.

“Con…”

Sắc mặt Diệp Thương lập tức hoàn toàn trắng bệch.

Đầu tiên, Diệp Kế Tông bảo ông ta đọc điều thứ nhất của gia pháp, sau đó lại hỏi ông ta đang làm cái gì.

Ý tứ trong đó, không cần nói cũng biết.

Dương Chấn là chồng của con gái riêng Diệp Mạn, chẳng phải có nghĩa Dương Chấn là cháu rể ngoại của Diệp Kế Tông sao?

Cháu rể ngoại chẳng lẽ không phải cũng là người nhà họ Diệp sao?

“Ba lại hỏi con, phải chăng Dương Chấn đã phạm vào tội lớn ngập trời đối với gia tộc?”

Diệp Kế Tông lại hỏi.

“Không có!”

Diệp Thương cúi đầu, trầm giọng nói.

“Ba hỏi lại con, Dương Chấn với ba có mối quan hệ như thế nào?”

Diệp Kế Tông tiếp tục hỏi.

“Nó là cháu rể ngoại của ba.”

Diệp Thương tiếp tục đáp lại, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

“Ầm!”

Diệp Kế Tông bỗng một bàn tay đập vào bàn trà, bát trà cổ có giá trị không nhỏ trên bàn trà lập tức rớt xuống đất, vỡ tan tành.

“Đã vậy mà con còn dám giết nó hả?”

Diệp Kế Tông nổi giận, lớn tiếng chất vấn.

Ông ta đã đứng dậy khỏi ghế bành, chống ba – toong, cả người đều đang phát run, mặt mũi tràn đầy tức giận.

Diệp Thương vốn quỳ trên mặt đất, suýt nữa bị dọa vãi tiểu ra quần, sợ hãi nói: “Ba, con biết sai rồi.”

“Nếu đã sai thì phải trả giá.”

Diệp Kế Tông lạnh lùng nói ra: “Từ hôm nay trở đi, con không còn là người thừa kế nhà họ Diệp nữa.”

“Ba!”

Diệp Thương vẻ mặt ngớ ra.

Ông ta rõ hơn ai hết, vì vị trí người đứng đầu phải trả giá lớn cỡ nào.

Bây giờ Diệp Kế Tông chỉ nói một câu, lập tức muốn bãi miễn vị trí người thừa kế của ông ta.

Ông ta làm sao có thể tiếp nhận điều này.

“Dựa theo gia pháp, chỉ bằng tội danh con muốn giết Dương Chấn đã đủ trục xuất con khỏi gia tộc.”

Diệp Kế Tông vẻ mặt uy nghiêm nói: “Hiện tại, ba chỉ bãi miễn người vị trí người thừa kế của con đã là xử nhẹ rồi.”

Diệp Thương chỉ cảm thấy trong lòng bi thương, ông ta phải trả giá lớn mới đến được vị trí này, nhưng chỉ vì một sự kiện, mà tất cả cố gắng đều đổ sông đổ biển.

Ông ta không cam tâm, nhưng lại có thể làm gì chứ?

Dù sao, hiện Diệp Kế Tông mới là người đứng đầu nhà họ Diệp.

Rất nhiều người nhìn về phía Diệp Thương, trong ánh mắt đều là thông cảm.

Sau tối nay, e là Diệp Thương sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Yến Đô, nếu không phải do chuyện vừa nãy, đêm nay nhà họ Diệp sẽ tuyên bố với bên ngoài, tin tức Diệp Thương sắp quản lý nhà họ Diệp nhỉ?

“Cậu chính là Dương Chấn?”

Ánh mắt Diệp Kế Tông bỗng dừng lại trên người Dương Chấn, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng Dương Chấn hỏi.

 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement