Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Advertisement

CHƯƠNG 512: TÔI BIẾT SAI RỒI

Sự xuất hiện của Dương Chấn lập tức nhấc lên muôn vàn con sóng lớn.

Người nhà họ Diệp đều mang theo vẻ mặt chờ mong, trong lòng lại kích động vô cùng.

“Cậu là cái thá gì, ngay cả gia chủ nhà họ Diệp cũng không dám nói chuyện, cậu lại dám kêu tôi ở lại?”

Tôn Húc híp mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự tàn khốc.

Ngày hôm nay sau khi đến nhà họ Diệp, xảy ra mọi chuyện đều để ông ta hối hận không kịp, vất vả lắm mới có thể tìm cái cớ để rời đi, một người trẻ tuổi lại dám lắm mồm.

Nghe thấy lời nói của Tôn Húc, người nhà họ Diệp nhìn Tôn Húc giống như là đang nhìn một kẻ ngu.

Dương Chấn kinh khủng đến mức nào, nhà họ Diệp là người rõ ràng nhất.

Một Kim Cương là cường giả đứng thứ ba trong Hiệp hội Võ đạo đều phải nhượng bộ lui binh với người trẻ tuổi này, Tôn Húc làm gì có tư cách hô to gọi nhỏ?

“Anh Chấn kêu ông đi ông mới có thể đi, anh ấy muốn ông chết ông phải chết.”

Bước chân của Mã Tuân khẽ chuyển động, trực tiếp chặn kín đường đi của Tôn Húc.

Sắc mặt của Tôn Húc lập tức cứng đờ, lúc nãy sau khi hô to gọi nhỏ với Dương Chấn, ông ta liền cảm thấy bầu không khí có chút không được bình thường.

Bây giờ có câu nói này của Mã Tuân, lại càng làm cho ông ta cảm nhận được một cơn gió lạnh.

Người trẻ tuổi được Mã Tuân gọi là “anh Chấn” lại là người có thân phận gì?

“Không biết cậu đây là cậu chủ nhà ai?”

Sắc mặt Tôn Húc thay đổi bất thường, lúc nãy còn không thèm quan tâm tới Dương Chấn, lúc này lại nở nụ cười nhìn Dương Chấn.

Cũng đã đổi xưng hô với Dương Chấn từ “thằng nhóc” trở thành “cậu đây”.

Lúc này ánh mắt của mọi người đều rơi trên người của Dương Chấn.

Cảm xúc của Vũ Văn Cao Dương có hơi kích động, người trẻ tuổi này là con trai của ông ta, ông ta rất muốn đứng ra lớn tiếng nói cho mọi người biết chuyện là như vậy, nhưng mà ông ta không dám.

Lúc này, trong ánh mắt của ông ta lại có nhiều hơn mấy phần chờ mong.

Chỉ là Dương Chấn căn bản không có dự định đáp lại lời Tôn Húc, anh chỉ dặn dò một tiếng: “Đã đến đây, phiền phức cũng đã tự tìm, đương nhiên phải trả một cái giá đắt, cậu cứ tùy ý xử lý là được rồi.”

Nghe vậy, Mã Tuân cười ha ha, đương nhiên cũng hiểu đây là đang nói với anh ta.

“Vâng anh Chấn.”

Mã Tuân cung kính nói.

Cảnh tượng này bỗng nhiên để cho Tôn Húc cảm thấy có một loại dự cảm không tốt.

Ông ta vốn dĩ cho rằng Mã Tuân là người của nhà họ Diệp, nhưng mà cho đến lúc này ông ta mới bừng tỉnh đại ngộ, Mã Tuân căn bản cũng không phải là người của nhà họ Diệp, mà là người của Dương Chấn.

Nếu không thì chuyện lớn như vậy, tại sao lại nghe lời của Dương Chấn?

“Rốt cuộc thì cậu là ai?” Tôn Húc nặng nề lên tiếng hỏi.

Bây giờ ở trong mắt của Dương Chấn, nhà họ Tôn là cái thá gì chứ? Vẫn không thèm nhìn như cũ.

Tôn Húc bị người ta phớt lờ liên tục, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi, ông ta đường đường là chủ nhân của nhà họ Tôn một trong Yên Đô Bát Môn, lại bị một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi tuổi xem thường.

“Ông nói nhảm nhiều quá đó.”

Mã Tuân không hề khách khí một chút nào, lên tiếng nói.

“Cậu…”

Tôn Húc lộ ra vẻ tức giận, nhưng mà nghĩ tới lúc nãy Mã Tuân đối mặt với đám cường giả nhà họ Lâm, thực lực bộc lộ ra, lại không dám chọc giận anh ta.

“Diệp gia chủ, đây chính là đạo lý đối đãi với khách của nhà họ Diệp các người? Tôi dẫn người đến đây phúng viếng Diệp lão gia chủ, ngược lại trở thành kẻ thù của các người?” Tôn Húc nhìn Diệp Mạn, mở miệng chất vấn.

Diệp Mạn cười lạnh một tiếng: “Phúng viếng hả? Lúc nãy ông cũng đâu có nói như vậy đâu.”

“Nếu như anh Dương đã không cho ông đi, vậy thì ngày hôm nay cho dù thiên vương lão tử của đến đây thì ông cũng đừng nghĩ rời khỏi nhà họ Diệp nửa bước.”

Lúc này Diệp Mạn vô cùng cường thế, câu nói này nói ra khỏi miệng, bà ta chỉ cảm thấy một cảm giác ngột ngạt giấu trong lòng mình đã hoàn toàn được phát tiết ra ngoài.

Ngày hôm nay nếu như không phải Dương Chấn ở nhà họ Diệp, sao Vũ Văn Cao Dương có thể tự mình đến đây, thậm chí còn chủ động giúp đỡ.

Có thể nói không có Dương Chấn, chỉ sợ là ngày hôm nay chính là ngày nhà họ Diệp bị hủy diệt.

Sắc mặt của Tôn Húc khó coi đến cực điểm, Diệp Mạn nói chuyện không nể nang ông ta, lại lộ ra một tin tức làm cho ông ta cảm thấy sợ hãi.

Ngay cả Diệp Mạn cũng phải gọi chàng trai trẻ tuổi một tiếng “anh Dương”, rốt cuộc cậu ta có lai lịch gì?

Bên cạnh còn có cường giả cấp bậc đỉnh cao như Mã Tuân đi theo, nếu như Dương Chấn không có bối cảnh thâm hậu, có đánh chết ông ta cũng không tin.

“Lúc nãy ông mới mắng anh Chấn là cái gì đó?”

Mã Tuân đột nhiên hỏi.

Tôn Húc chỉ cảm thấy lạnh cả người, nếu như ông ta có thể biết lai lịch siêu phàm của Dương Chấn sớm một chút, ông ta sẽ không kêu to gọi nhỏ với Dương Chấn đâu.

“Lúc nãy tôi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không có ý gì hết.”

Cả khuôn mặt của Tôn Húc đều là nụ cười miễn cưỡng.

Lúc này, mặc dù bên cạnh của ông ta còn có hai mươi cường giả nhà họ Tôn đi cùng, nhưng mà lại không có ý muốn ra tay với Mã Tuân.

Lúc nãy nhà họ Lâm có ý đồ muốn ra tay đã bị chàng trai trẻ tuổi trước mắt dựa vào thực lực một mình mình đã giết chết một người, làm hai người bị thương nặng, thu phục mười bảy người.

Nếu như ông ta lại dám ra lệnh ra tay, đừng nói là hai mươi cường giả đỉnh cao của nhà họ Tôn cũng không gánh nổi, chỉ sợ là ngay cả cái mạng của ông ta cũng sẽ bị bỏ lại ở nơi này.

“Có mấy lời có thể nói, có mấy lời không thể nói, nói rồi thì phải rơi đầu.”

Mã Tuân híp mắt nói: “Tôi cũng không làm khó ông, quỳ xuống nói xin lỗi, chỉ cần anh Chấn có thể tha thứ cho sự vô lễ của ông, thế thì tôi sẽ để cho ông đi.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tôn Húc lập tức cứng đờ.

Ông ta đường đường là chủ nhân nhà họ Tôn, lần này lại bị ép quỳ xuống nói xin lỗi.

Cho dù là đối phương có lai lịch bất phàm, nhưng mà nếu như ông ta thật sự phải quỳ xuống nói xin lỗi, thế thì sau này ông ta còn có mặt mũi gì để ở Yên Đô nữa?

“Tôi cho ông một phút để suy nghĩ, nếu như đến thời gian rồi mà ông vẫn còn chưa quỳ xuống nói xin lỗi, vậy thì chỉ có thể thông báo với nhà họ Tôn chuẩn bị hậu sự cho ông.”

Mã Tuân mở miệng nói.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Mã Tuân lại muốn để Tôn Húc quỳ xuống nói xin lỗi, Tôn Húc đường đường là chủ nhân nhà họ Tôn, nếu như ông ta quỳ xuống chẳng phải tương đương với việc nhà họ Tôn quỳ à?

“Cậu đừng có quá đáng!”

Nụ cười trên mặt Tôn Húc đã biến mất, cắn răng nói.

Sau khi Mã Tuân cười lạnh một tiếng thì nói: “Sai rồi, là ông phải trả một cái giá đắt, đạo lý đơn giản như thế chẳng lẽ Tôn gia chủ cũng không biết nữa hả?”

“Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, cậu liền kêu tôi quỳ xuống nói xin lỗi, cậu cũng không khỏi quá đáng rồi đó chứ?”

Tôn Húc trầm giọng nói: “Mặc kệ là như thế nào, nhà họ Tôn tôi cũng là một trong Yên Đô Bát Môn, kêu tôi quỳ xuống nói xin lỗi, tuyệt đối không có khả năng đâu!”

“Buồn cười ghê chứ.”

Mã Tuân cười lạnh: “Lúc ông mang theo cường giả của gia tộc đến nhà họ Diệp, sao lại không suy nghĩ là mình có quá đáng không?”

“Ngày hôm nay nếu như không phải có anh Chấn ở đây, chỉ sợ là nhà họ Tôn với nhà họ Lâm đã bắt tay với nhau tạo áp lực với nhà họ Diệp rồi nhỉ?”

“Hiện tại đã biết nhà họ Diệp không phải là nơi mà các người có thể tùy tiện trấn áp, muốn bình yên vô sự rời đi hả?”

“Không trả giá mà để các người yên bình rời đi, đợi đến lúc ông tìm được đồng minh mạnh hơn thì có phải ông sẽ trở lại nữa không?”

Mã Tuân liên tục hỏi mấy câu làm Tôn Húc cảm thấy lạnh cả người.

Chỉ là cho dù chuyện này là do mình sai, ông ta còn sẽ không nhận.

“Chỉ cần tôi đi, sau này tuyệt đối sẽ không đến gây phiền phức cho nhà họ Diệp.” Tôn Húc cắn răng nói.

“Một phút đã qua rồi, xem như ông vẫn lựa chọn con đường chết, nếu đã như vậy, thế thì để tôi thành toàn cho ông.”

Giọng nói của Mã Tuân vừa mới rơi xuống, anh ta đi thẳng về phía Tôn Húc.

“Cộp cộp cộp…”

Mỗi một bước đi của Mã Tuân đều giống như đang dẫm vào trái tim của Tôn Húc, làm cho sự sợ hãi trong lòng của ông ta càng thêm sâu sắc.

Người nhà họ Diệp mang theo vẻ mặt hưng phấn, ngày hôm nay gia chủ một gia tộc trong Yên Đô Bát Môn sẽ bị giết chết?

Lúc này sắc mặt của hai người Lâm Báo và Lâm Thiên Trạch cũng trở nên trắng bệch, trong lòng lại vô cùng chấn động.

Hai mươi tên cường giả ở sau lưng Tôn Húc giống như lâm vào đại địch, người nào cũng khẩn trương không thôi.

“Chờ ông chết đi, trong Yên Đô Bát Môn sẽ không còn nhà họ Tôn nữa.”

Mã Tuân vừa mới nói xong liền hung hăng đánh một đấm thật mạnh lên trên đầu của Tôn Húc.

“Bịch.”

Mắt thấy nắm đấm của Mã Tuân sắp rơi xuống, Tôn Húc cũng không còn cách nào để khống chế nỗi sợ hãi trong lòng mình, hai đầu gối nặng nề quỳ xuống: “Tôi sai rồi.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement