Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Advertisement

CHƯƠNG 585: GIỌNG ĐIỆU LỚN LỐI

Tống Thanh Sơn chỉ ngẩn ra trong chốc lát, sau đó chạy nhanh ra ngoài.

Sau khi lão ta đi ra khỏi biệt thự, chỉ thấy đám đông lúc nhúc trước mặt chia làm ba phe.

Mà người cầm đầu mỗi phe rõ ràng là Vũ Văn Cao Dương gia chủ gia tộc Vũ Văn, Diệp Mạn gia chủ nhà họ Diệp và Hoàng Thiên Hành gia chủ nhà họ Hoàng.

Càng khiến Tống Thanh Sơn khiếp sợ chính là lúc này tất cả vệ sĩ của nhà họ Tống đều ngã trên mặt đất, thậm chí không còn sức để bò dậy.

“Ông chủ Vũ Văn, bà chủ Diệp, ông chủ Hoàng, sao các người lại đến đây? Đến nhà tôi sao không báo trước một tiếng để tôi chuẩn bị đón tiếp mọi người cho đàng hoàng.”

Tống Thanh Sơn cười lớn nói, dường như không hề nhìn thấy đám vệ sĩ ngã la liệt trên mặt đất kia.

Vũ Văn Cao Dương cười châm chọc: “Ông chủ Tống không cần rào trước đón sau như vậy, chắc ông cũng biết tại sao hôm nay chúng tôi đến đây chứ?”

Diệp Mạn và Tống Thiên Hành cũng lạnh lùng nhìn Tống Thanh Sơn, không hề nể mặt ông ta.

Tống Thanh Sơn chỉ cảm thấy cực kỳ uất ức, nhưng ba gia tộc trước mặt này đều là những gia tộc ngang hàng với nhà họ Tống, hơn nữa bọn họ liên thủ với nhau đều là vì một gã trẻ tuổi.

Nếu lão ta thật sự đối đầu với bọn họ thì e rằng hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Tống.

“Ông chủ Vũ Văn, tôi cũng không biết Dương Chấn là con trai của ông, nếu biết trước tôi đã không đối phó với nó rồi!”

Tống Thanh Sơn gượng cười, vẻ mặt đau khổ nói.

“Không biết?”

Diệp Mạn cười lạnh lùng: “Nhà họ Tống các người là một lũ ngu sao? Trước khi ra tay không biết điều tra thân phận của đối phương à!”

Hoàng Thiên Hành cũng tiếp lời: “Hôm nay tôi nói trước, nếu nhà họ Tống dám đụng đến một sợi tóc của Dương Chấn, dù có liều cả nhà họ Hoàng tôi cũng khiến nhà Tống các người trả giá đắt!”

Mặc kệ là Vũ Văn Cao Dương, Diệp Mạn hay Hoàng Thiên Hành, ai cũng là mối đe dọa rất lớn đối với Tông Thanh Sơn.

Trên trán lão ta không ngừng rịn mồ hôi lạnh, đến lúc này lão ta mới phát hiện ra mình chẳng những đánh giá thấp thân phận của Dương Chấn hơn nữa còn rất xem thường anh.

Lão ta chỉ biết Dương Chấn là đứa con bị vứt bỏ của gia tộc Vũ Văn, nhưng lại không biết Dương Chấn là con trai của Vũ Văn Cao Dương, càng không biết anh lại là con rể của Diệp Mạn.

Hơn nữa nghe giọng điệu gọi Dương Chấn là cậu Dương của Hoàng Thiên Hành, lại cực kỳ hạ thấp bản thân, điều này khiến Tống Thanh Sơn càng thêm sợ hãi.

Nhưng nếu hôm nay lão ta thật sự nhún nhường thì từ đây về sau lão ta sẽ không thể ngẩng cao đầu trước mặt ba gia tộc lớn này được nữa.

Dù sao cháu trai của lão ta cũng chết trong tay Dương Chấn, mà Tống Hoa Vĩ cũng bị Dương Chấn uy hiếp, ép lăn ra khỏi câu lạc bộ Hoàng Kim trước mặt mọi người, hành động đó quả thật đã sỉ nhục nhà họ Tống.

“Thế nào? Ông chủ Tống không muốn nhịn cho yên chuyện?”

Thấy vẻ mặt do dự của Tống Thanh Sơn, Diệp Mạn cười hờ hững nói.

Tống Thanh Sơn nhìn Diệp Mạn, sau đó lại nhìn Vũ Văn Cao Dương, gằn giọng nói: “Ông chủ Vũ Văn tôi thật sự nghĩ không ra, Dương Chấn chỉ là một đứa con bị bỏ rơi của gia tộc Vũ Văn, nếu đã là đứa con bị bỏ rơi thì tại sao ông còn muốn lo chuyện bao đồng của nó nữa chứ?”

Vũ Văn Cao Dương cau mày, lạnh lùng nói: “Đây là việc của gia tộc Vũ Văn tôi, liên quan gì đến ông?”

Tống Thanh Sơn cười ngượng ngùng nói: “Theo tôi được biết, bà chủ Diệp không có con gái, sao Dương Chấn lại là con rể của bà được?”

“Việc của Diệp Mạn tôi khi nào đến lượt ông chủ Tống nhọc lòng rồi?” Diệp Mạn cũng cười chế giễu hỏi.

Sắc mặt Tống Thanh Sơn cực kỳ khó coi. Lão ta nể mặt Vũ Văn Cao Dương là vì thấy tuy Vũ Văn Cao Dương còn trẻ nhưng có năng lực, cũng đã kế thừa vị trí gia chủ từ lâu.

Nhưng còn Diệp Mạn thì sao? Lão ta thấy bà ta chỉ là tiểu bối, lại còn là phụ nữ không có gì đáng sợ.

Dù có khó chịu nhưng lão ta cũng không dám phát tiết.

“Còn ông chủ Hoàng thì sao? Tại sao ông lại đến nhà họ Tống?” Tống Thanh Sơn lại hỏi Hoàng Thiên Hành.

Hoàng Thiên Hành nhìn Tống Thanh Sơn như nhìn kẻ ngốc, hờ hững nói: “Tôi khuyên ông đừng hỏi nhiều thì tốt hơn. Cậu Dương là người mà ông không đắc tội nổi đâu.”

Tống Thanh Sơn lập tức im lặng, từ phản ứng của ba người có thể thấy được lão ta không có cơ hội trả thù Dương Chấn nữa rồi.

Chỉ cần lão ta dám đụng đến Dương Chấn thì ba gia tộc trước mặt này sẽ lập tức đối phó nhà họ Tống.

“Được, tôi thỏa hiệp!”

Tống Thanh Sơn im lặng hồi lâu lên tiếng nói.

“Ba!”

Nhưng khi lão ta vừa nói xong, một giọng nói giận dữ và không cam lòng bỗng cất lên: “Thằng nhóc kia đã giết chết con trai của con, giết chết cháu của ba, sao ba có thể thỏa hiệp được chứ?”

Người nói chuyện là Tống Khang, con trai của Tống Thanh Sơn cũng là ba của Tống Hoa Đông đã bị Dương Chấn giết chết.

“Câm miệng!”

Tống Thanh Sơn cả giận nói.

Lão ta thật muốn tát Tống Khang một bạt tai, đến lúc này rồi mà còn muốn giết Dương Chấn, chán sống rồi sao?

Tống Khang đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hôm nay chúng ta thỏa hiệp thì từ đây về sau, chẳng phải ai trong Yên Đô Bát Môn này cũng có thể giẫm đạp chúng ta sao?”

“Ba bảo con câm miệng!”

Tống Thanh Sơn tát thẳng vào mặt Tống Khang, giận dữ nói: “Nếu con còn dám nói nhảm nữa thì hãy cút khỏi đây cho ba!”

Lần này Tống Khang không dám nói thêm câu nào nữa, nhưng trong mắt lại ngập tràn lửa hận.

Vũ Văn Cao Dương, Diệp Mạn và Hoàng Thiên Hành đều hờ hững nhìn bọn họ.

Cùng lúc đó ở tập đoàn Nhạn Chấn, Tống Hoa Vĩ đang phách lối nói: “Tao cho Dương Chấn năm phút, nếu trong vòng năm phút này nó vẫn không lăn ra đây thì từ đây về sau Yên Đô sẽ không còn tập đoàn Nhạn Chấn nữa!”

“Giọng điệu lớn lối nhỉ?”

Khi Tống Hoa Vĩ dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.

Mọi người đồng loạt liếc mắt nhìn sang chỉ thấy một bóng người trẻ tuổi đang chầm chậm bước tới.

“Chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn, Dương Chấn!”

Có người nhận ra Dương Chấn, hô lên.

Người đến là Dương Chấn, anh đến không phải để xử lý việc của Tống Hoa Vĩ, mà đúng lúc anh chuẩn bị rời đi thì trùng hợp nghe được giọng điệu phách lối của Tống Hoa Vĩ.

“Dương Chấn, thứ chuột nhắt này rốt cuộc cũng bò ra đây rồi à?”

Khi nhìn thấy Dương Chấn, trong mắt Tống Hoa Vĩ lộ ra vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu bây giờ mày quỳ xuống liếm giày cho tao, có lẽ tao sẽ giữ lại tay chân của mày. Bằng không bây giờ tao sẽ chặt đứt hai tay hai chân của mày, sau đó dẫn mày tới nhà họ Tống chịu phạt!”

Ầm!

Mọi người đều sững sờ, Tống Hoa Vĩ lại dám huênh hoang muốn phế bỏ tay chân Dương Chấn trước mặt anh.

Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa lập tức thay đổi, hắn ta hiểu rất rõ Dương Chấn là người thế nào, Tống Hoa Vĩ nói vậy không phải là tự tìm đường chết sao?

“Tống Hoa Vĩ anh mau câm miệng cho tôi! Mau dẫn người rời khỏi đây ngay!” Tống Hoa Nghĩa tức giận hét lên.

Dương Chấn hơi nheo mắt lại, bỗng nói với Tống Hoa Nghĩa: “Tôi đồng ý với anh sẽ tha cho nhà họ Tống một con đường sống, nếu tôi giết người này chắc hẳn không làm trái lời hứa nhỉ?”

Tống Hoa Nghĩa nghe vậy chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.

Không phải hắn ta để ý đến sự sống chết của Tống Hoa Vĩ, nhưng nếu Dương Chấn thật sự giết chết Tống Hoa Vĩ thì giữa anh và nhà họ Tống sẽ đến chết mới thôi.

 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement