Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)

Advertisement

Lúc này, trên núi Côn Luân.

Hoàng Phủ Tư Thần lau sạch vết máu vừa nôn còn sót trên khóe miệng, vẻ mặt đột nhiên trở nên phẫn nộ, trong mắt cuồn cuộn lửa giận, sau đó dùng hai tay nắm chặt kiếm hét lớn: “Tôi liều mạng với các người!”

Dứt lời, cậu cầm kiếm lao về phía bảy tiên đế.

Cậu biết giờ chạy cũng không được, nếu phải chết trên đường chạy trốn, thà chết trong lúc chiến đấu, ít nhất còn thể vinh quang hơn một chút, không uổng một đời làm vua.

“Con kiến bé nhỏ.”

Bảy người lộ ra vẻ khinh thường, Thái Hòa tiên đế thờ ơ nói: “Long Uy đại tướng, đi bắt cậu ta lại, ném vào pháp trận, có thêm một đứa con trai nữa, chúng ta cũng không sợ Lão ma Diệp không liều mạng cứu đến cứu nữa.”

“Vâng! Thưa tiên đế!”

Long Uy đại tướng nhận lệnh, lập tức tiến lên, bình tĩnh đi về phía Hoàng Phủ Tư Thần đang lao tới.

Rất nhanh sau đó, Hoàng Phủ Tư Thần đã tiến đến gần. Cậu gầm lên rồi vung kiếm chém vào Long Uy đại tướng.

Keng!

Giống như một con dao làm bếp đang chém vào một tấm thép, căn bản không thể chém được vào trong.

“Chém chết ông! Tôi chém chết ông!”

Hoàng Phủ Tư Thần như phát điên, cuồng loạn chém vào người Long Uy đại tướng, mỗi nhát chém lại phát ra tiếng leng keng, giống như thợ rèn đang rèn sắt vậy, đinh tai nhức óc.

Sau một hồi đánh chém điên cuồng, Long Uy đại tướng vẫn không hề hấn gì, còn Hoàng Phủ Tư Thần thì thở hổn hển vì kiệt sức.

“Cậu nhóc, châu chấu không đá nổi xe đâu, đừng có đánh chém vô nghĩa nữa, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi.” Long Uy đại tướng chế nhạo, đưa tay ra bắt lấy Hoàng Phủ Tư Thần.

“Bản vương cho dù có chết cũng sẽ không cúi đầu trước các người!”

Hoàng Phủ Tư Thần vẫn vô cùng cứng rắn, không cúi đầu trước thế lực tà ác, vung kiếm trong tay, chém vào bàn tay bị Long Uy đại tướng nắm lấy.

“Đúng là không biết lượng sức mình!”

Long Uy đại tướng mất kiên nhẫn, dùng hai ngón tay kẹp chặt thanh kiếm của Hoàng Phủ Tư Thần rồi nhẹ nhàng bẻ gãy.

Keng!

Thanh kiếm của Hoàng Phủ Tư Thần ngay lập tức bị gãy làm đôi.

Sau đó, Long Uy đại tướng vung mảnh kiếm gãy trong tay lên.

Phập!

Thanh kiếm gãy đâm xuyên qua ngực Hoàng Phủ Tư Thần, máu bắn ra tung tóe.

“Tư Thần!”

Thấy vậy, Đóa Đóa lo lắng hét lên: “Đừng giết em trai tôi! Đừng giết em tôi!”

“Còn kháng cự nữa không?” Long Uy đại tướng cười lạnh.

Hoàng Phủ Tư Thần ném một cái nhìn xấu xa về phía ông ta, nghiến răng phun ra một câu: “Bản vương có chết cũng sẽ không cúi đầu trước các người!”

Nói xong, cậu lấy mảnh kiếm gãy trên tay cứa vào cổ mình.

“Tư Thần! Đừng!”

Đóa Đóa hét lên vì kinh sợ.

“Bản tướng muốn cậu chết thì cậu khó mà sống được, còn nếu bản tướng đã muốn cậu sống, cậu muốn chết cũng khó.” Long Uy đại tướng bình thản nói, kích hoạt thần niệm, Hoàng Phủ Tư Thần ngay lập tức được đặt ở đó, mảnh kiếm gãy trên cổ được lau sạch máu, nhưng không có đủ thời gian để lau vết máu trên cổ.

“Yếu ớt như một con kiến vậy.”

Long Uy đại tướng khinh thường nói, vươn tay túm lấy Hoàng Phủ Tư Thần, chuẩn bị ném vào trong pháp trận.

Đúng lúc này.

Vụt!

Có một tiếng rít xuyên thủng không trung, một luồng sáng đỏ tươi lao đến với tốc độ kinh hoàng.

“Không hay rồi, là lão ma Diệp, Long Uy đại tướng, mau chạy đi!” Thái Hòa tiên đế lập tức kêu lên, ông ta đã nhìn ra, ánh sáng này chính là ánh sáng của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm!

Tuy nhiên, trước khi Long Uy đại tướng kịp phản ứng thì Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm đã cắt xuyên qua cánh tay của ông ta, máu tươi bắn ra ngoài.

“Chuyện gì vậy?”

Long Uy đại tướng giờ mới phản ứng lại, nhìn quanh thì phát hiện tay đã tách ra khỏi bả vai, mặt liền biến sắc, vội lui về phía sau bảy tiên đế.

Đúng lúc này, một cú đấm nặng nề giáng xuống người ông ta.

Bùm!

Long Uy đại tướng ngay lập tức bị nổ tung thành thịt vụn, cả trái đất cũng vì đòn này mà rung chuyển.

Giây tiếp theo.

Đóa Đóa bật khóc rưng rức.

“Ba, ba đã về rồi, mẹ và các anh đều đã không còn, chỉ còn lại con và Tư Thần thôi, huhuhu...”

Trái tim Diệp Thiên đau nhói khi nghe thấy tiếng con gái khóc, nước mắt thành dòng.

Hình ảnh quyến luyến của người thân trước lúc hắn rời địa cầu chợt hiện lên trong đầu. Lúc đó hắn đã nghĩ đến hai kết quả, hoặc là trở về trong hân hoan ăn mừng cùng người thân, hoặc là trở về trong thất bại và đón nhận sự an ủi của họ.

Nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ đến kết quả này!

Căn cứ đã bị phá.

Ba mẹ, vợ con, cháu trai, đệ tử môn phái đều đã ra đi.

Chỉ có ba cha con họ là còn sống.

Cái giá phải trả quá lớn, lớn đến mức hắn không thể chấp nhận được!

Khi trở về, hắn còn nghĩ rằng, rồng sớm ngày gặp nước thì nhất định sẽ nhuộm máu cả phương trời. Thế nhưng lúc này đây, lòng hắn như tro tàn, hồn phách cũng bay bổng về phương trời cùng với sự ra đi của gia đình thân yêu.

“Rút lui!”

Nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, bảy tiên đế cũng hoảng sợ. Mặc dù biết Diệp Thiên có thương tích, cũng biết ma khí của hắn đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, nhưng bọn chúng vẫn không dám cả gan thách thức hắn.

Chúng cảm thấy rằng vẫn còn quá nguy hiểm, đợi lão ma Diệp vào pháp trận rồi mới giết thì sẽ an toàn hơn.

Diệp Thiên cũng không đuổi theo mà quay ra nhìn Hoàng Phủ Tư Thần, yếu ớt đi về phía cậu, hỏi:

“Con trai, con ổn chứ?”

“Con không ổn!”

Hoàng Phủ Tư Thần dường như tìm thấy một cái thùng để xả giận, cậu hét vào mặt Diệp Thiên: “Tất cả đều là tại ba! Đều tại ba!”

“Nếu như ba không tấn công Tử Vi Tinh thì mẹ tôi, anh em tôi cũng không chết. Chính sự ích kỷ của ba đã giết chết bọn họ, tôi hận ba!”

Cậu liên tiếp đấm đá vào người Diệp Thiên. Diệp Thiên ở đó bất động, để cho con trai trút giận, ngẩng đầu, để nước mắt dày vò.

Giờ khắc này, mái tóc đen của hắn chợt đổ thành màu trắng, cả người hắn bỗng trở nên già nua.

“Tư Thần, đừng đánh ba nữa, đừng đánh ba nữa. Ba đã rất đau lòng rồi, em đừng đánh ba nữa được không?”

Đóa Đóa không thể đi ra ngoài, vì vậy cô chỉ có thể khóc lóc khuyên nhủ Hoàng Phủ Tư Thần.

Sau khi trút giận xong, Hoàng Phủ Tư Thần ngồi trong khoảng không, rống lên mà khóc: “Ba nói đi, ba đã làm được gì. Đánh trận cũng không đánh thắng, cả đội quân trăm tỷ chỉ có ba và chú Lâm là hai người duy nhất trở về, đến người nhà cũng bị liên lụy. Trừ ba người chúng ta ra, toàn bộ tộc đều bị tàn sát sạch sẽ. Ba nói xem, ba đã đánh cái quái gì!”

Diệp Thiên không nói gì, để mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Hắn hối hận rồi.

Thực sự hối hận!

Nhưng mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa.

“Tư Thần, không thể trách ba cậu được. Quân ta đã thu phục mười mấy ngôi sao, tiêu diệt gần trăm tỷ quân của đối phương, đánh cho chúng tan tác ôm đầu mà chạy. Bên quân ta chỉ chết có mấy nghìn tỷ quân mà thôi.”

“Vốn dĩ đã sắp thắng rồi, chỉ trách ông trời đánh một trận sấm sét, hủy hoại hàng trăm tỷ quân ta. Nếu không, lúc này ba cậu đã thống nhất Tử Vi Tinh và mở ra cánh cổng dẫn đến Trái đất, sau đó đưa cả gia đình đến Tử Vi Tinh rồi. Sao lại có thể để mọi chuyện kết thúc như thế này chứ.”

“Vì vậy, muốn trách thì trách trời, đừng trách ba cậu. Con người không thể chống lại trời, tiên cũng là con người, không thể chống lại trời. Ba cậu đã đau đớn lắm rồi, đừng trách ngài ấy nữa.”

Lâm Bá Thiên ngồi xổm bên cạnh Hoàng Phủ Tư Thần và giải thích.

Hoàng Phủ Tư Thần nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi ba, con đã... trách lầm ba rồi.”

“Con không trách lầm đâu.” Diệp Thiên mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bi thương: “Là ba vô dụng, là ba không suy nghĩ thấu đáo. Tất cả chuyện này đều là trách nhiệm của ba. Ba có lỗi với con, có lỗi với mẹ của con, có lỗi với mẹ cả, mẹ thứ... các anh chị em, các cháu của con.”

Nói đến đây, Diệp Thiên tháo chiếc nhẫn không gian ra, đưa cho Hoàng Phủ Tư Thần và nói: “Đi với chú Lâm của con, đi càng xa càng tốt. Hãy dùng tài nguyên mà ba đã để lại cho con để luyện tập chăm chỉ, rồi trở thành một Thái ất kim tiên trong tương lai. Đừng quên trả thù cho ba, mẹ và các anh chị em của mình, con biết chưa?”

“Ba, ba muốn làm gì?”

“Tôn thượng, ngài muốn làm gì?”

Hoàng Phủ Tư Thần và Lâm Bá Thiên đồng thời hỏi.

Diệp Thiên mỉm cười: “Tôi phải đi gặp ba mẹ của tôi, mẹ của Đóa Đóa, Tư Thần, cùng con cháu, nói chuyện với bọn họ, nhân tiện cứu Đóa Đóa đi ra ngoài.”

Nói đến đây, hắn nắm lấy tay Lâm Bá Thiên và nói tiếp: “Tôi đi đây, lần này lành ít dữ nhiều. Tư Thần là huyết thống duy nhất của tôi, cậu hãy cùng nó sẽ đến Thiên Hoang, mang cả gia đình nó theo nữa, chạy càng xa càng tốt. Sau đó tìm một vùng sao toàn để ở, chăm sóc chúng, nhờ cả vào cậu đấy.”

“Tôn thượng, thuộc hạ không muốn rời xa ngài!”

Lâm Bá Thiên quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên bật khóc.

“Cậu muốn làm trái lệnh bổn tọa hay sao?” Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Lâm Bá Thiên nói: “Thuộc hạ không dám.”

“Vậy còn không mau nhận lệnh, đưa Tư Thần đi!” Diệp Thiên quát lên.

Lâm Bá Thiên không dám trái lệnh Diệp Thiên, vừa khóc vừa dập đầu ba lần trước mặt Diệp Thiên: “Tôn thượng, ngài hãy bảo trọng, nhất định phải sống đấy?”

“Tôi biết rồi.” Diệp Thiên gật đầu nhìn Hoàng Phủ Tư Thần: “Con trai, đi cùng chú Lâm của con đi.”

“Con không đi.” Hoàng Phủ Tư Thần lắc đầu: “ Ba là ba của con, hãy để con ở lại đây đợi ba mang chị Đóa Đóa ra ngoài. Sau đó, chúng ta cùng nhau rời đi, cùng nhau gây dựng lại lực lượng, cùng nhau báo thù. Nếu cứ nhất quyết muốn đuổi con đi, một mình tìm chết thì con không có người ba như ba!”

Cậu có thể thấy được lòng Diệp Thiên đã nguội lạnh rồi, nếu không cho hắn chút hy vọng sống sót, sợ rằng hắn vừa đi thì cũng không còn mạng quay về nữa.

Diệp Thiên xoa đầu cậu, mỉm cười thanh thản: “Ba biết con quan tâm đến ba. Thật tốt, ba sẽ không chết đâu. Cho dù không muốn sống nữa, nhưng vì con và Đóa Đóa, ba vẫn phải sống. Nghe lời ba, hãy đi với chú Lâm đi, ba cứu chị con ra rồi sẽ đi tìm con. Ba sợ một khi ba tiến vào, họ sẽ xuất hiện để đối phó với con và chú Lâm. Khi đó ba sẽ không thể ra ngoài để giải cứu hai người được.”

Hoàng Phủ Tư Thần cảm thấy có lý nên gật đầu nói: “Vậy con trai sẽ đi với chú Lâm trước, ba nhất định phải sống sót trở ra, sau đó thì tới tìm con, nếu không con sẽ hận ba đến hết đời đấy!”

“Được.” Diệp Thiên cười gật đầu, nhìn Lâm Bá Thiên: “Đi đi.”

Lâm Bá Thiên gật đầu, gọi Phi Kiếm đến: “Tư Thần, lên đây.”

Hoàng Phủ Tư Thần quỳ xuống lạy ba lần rồi nhảy lên Phi Kiếm.

Phi Kiếm lập tức bay về phía thiên lộ dẫn tới Thiên Hoang.

Diệp Thiên cầm Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm trong tay, đứng ở dưới thiên lộ, chặn lối cho Lâm Bá Thiên và Hoàng Phủ Tư Thần. Hắn sừng sững đứng ở đó, bảy tiên đế bí mật quan sát, không dám đi qua, cũng không dám cử người qua.

Cứ như vậy, Diệp Thiên đứng ở cửa thiên lộ cả tháng trời như một bức tượng, cho Lâm Bá Thiên và Hoàng Phủ Tư Thần đủ thời gian để trốn thoát trước khi bước vào pháp trận.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement