Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)

Advertisement

Nói đến nhóm người của Diệp Thiên.

Dù trong lòng có buồn đau đến mấy thì họ vẫn tiếp tục phải đi, phải không?

Trên đường đi, sau khi tránh được sự ngăn cản của các cao thủ Thiên Đình cũng như các cao thủ trần gian, thì vào lúc này, hắn lại bị Câu Trần Đại Đế đem người chặn lại.

“Không được rồi, là Câu Trần Đại Đế.”

Mặt Tôn Ngộ Không biến sắc, lộ vẻ sợ hãi.

Trong lòng Diệp Thiên cũng vô cùng căng thẳng. Hắn lập tức chuyển hướng phi thuyền, bay về phía bên phải.

“Đuổi theo!”

Câu Trần Đại Đế hét lên một tiếng, lập tức dẫn người đuổi theo. Ông ta vừa đuổi vừa hét lớn: “Các cậu chạy không thoát đâu. Bây giờ, toàn bộ Đông Thắng Thần Châu đều đang truy bắt các cậu rồi. Nếu các cậu biết điều, mau dừng lại, ngoan ngoãn chịu trói. Có lẽ trước mặt Ngọc Đế, ta sẽ cầu xin giúp Văn Tuyết Tâm, xin tha cho cô ấy không phải chết. Còn nếu các cậu vẫn tiếp tục trốn tránh sự truy bắt của Thiên Đình thì cuối cùng cũng vẫn sẽ bị bắt thôi. Lúc đó ta nhất định sẽ cố gắng khiến cho Ngọc Đế phán tất cả các cậu tội chết, một người cũng đừng mong sống sót!”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Thiên vô cùng tức giận.

Văn Tuyết Tâm nói: “Sống cùng sống, chết cùng chết. Anh đừng nghe Câu Trần nói linh tinh.”

Cô ấy vô cùng căm ghét Câu Trần Đại Đế. Chính Câu Trần Đại Đế đã nhốt cô ấy vào trong hồ lô tử kim, giết chết ông nội cô ấy. Ông ta còn khiến cả gia đình cô ấy bị truy sát, nên cô ấy nhất định sẽ không thỏa hiệp với Câu Trần Đại Đế để được sống tiếp.

Đương nhiên, Diệp Thiên cũng hiểu được tâm tư của Văn Tuyết Tâm. Nếu hắn và đứa nhỏ chết, cô ấy cũng chẳng thiết sống. Cho nên hắn không dừng lại, tiếp tục điều khiển phi thuyền bay nhanh về phía trước.

“Con mẹ nó, là ai đã để Diệp Thiên chế tạo ra pháp bảo bay nhanh như vậy. Còn nhanh hơn cả tu vi Thái Thượng Kính ta. Thật là kỳ lạ.” Câu Trần Đại Đế buồn bực nói.

Ông ta muốn dùng tu vi để đuổi theo hắn, nhưng lúc này lại cảm thấy không đáng.

Các vị thần tiên trên trời đều rất quý giá tu vi của bản thân họ. Vậy nên họ sẽ không lãng phí tu vi để đi bắt một kẻ tội phạm trốn trại. Đối với họ, tu vi của bản thân là trên hết. Dọc đường đi thì gặp Diệp Thiên nên ông ta không tốn nhiều tu vi để đuổi theo đám người của hắn.

“Có thể là do Trấn Nguyên Tử đã tạo ra nó không?” Một tên thuộc hạ của Câu Trần Đại Đế hỏi.

Câu Trần Đại Đế lắc đầu: “Không thể phủ nhận rằng năng lực của Trấn Nguyên Tử rất mạnh, nhưng ông ta không biết luyện binh khí. Ông ta không có một cái pháp bảo nào ngoài quyển sách vô dụng có từ đời từ đầu công nguyên cả. Vậy nên không phải là do Trấn Nguyên Tử chế tạo ra.”

Tất cả người của ông ta đều cau mày. Bọn họ đều đang tự hỏi là ai đã tạo ra loại vũ khí có thể chạy trốn nhanh như vậy cho Diệp Thiên. Mà có nhiều người như vậy. Bọn họ đã tiến hành bao vây Diệp Thiên từng lớp từng lớp, khiến hắn rất khó có thể chạy thoát. Nếu không dùng thứ vũ khí này để chạy trốn, thật đúng là khó mà bắt được hắn.

“Ai chế tạo ra nó không quan trọng, tốt nhất là phải bắt được hắn. Nếu không bắt được hắn, để hắn chạy trốn, tôi sẽ nói với Ngọc Đế phái người đến chỗ Thái Thượng Lão quân lấy bùa tăng tốc. Tôi không tin là mình không thể bắt được hắn.”

Trên đường chạy trốn.

Một lúc sau, một cao thủ trần gian xuất hiện chặn đường họ.

Diệp Thiên lại quay đầu lại.

Nhưng chưa kịp bay thì hắn lại đụng phải Bắc Hắc Đế cản đường.

Bay tới bay lui, cuối cùng hắn lại bị cả Câu Trần Đại Đế, Bắc Hắc Đế và mấy tên cao thủ trần gian chặn lại.

Bị bao vây tứ phía, đám người Diệp Thiên trốn trốn không được, thoát cũng không xong.

Hơn nữa, vòng vây càng lúc càng thu nhỏ lại, năng lực tấn công của phi thuyền cũng dần nhỏ lại, không thể lao ra ngoài được. Để tránh bị bắt và bị giết, Diệp Thiên chỉ có thể kích hoạt ánh sáng của Đóa Đóa để bảo vệ mọi người.

“Ha ha!”

Câu Trần Đại Đế bật cười: “Chạy à, sao cậu không chạy đi? Cậu có gan thì chạy cho ta xem nào.”

Diệp Thiên cắn chặt răng. Hắn điều khiển phi thuyền hạ xuống, cố gắng thoát ra từ bên dưới họ. Nhưng những cao thủ này phản ứng rất nhanh. Phi thuyền hạ xuống, bọn họ cũng bay xuống. Phi thuyền bay lên, bọn họ cũng bay lên theo.

Tóm lại là không thể thoát khỏi vòng vây.

“Vô Vi đạo nhân. Ông nhìn xem, hình như minh chủ đang bị bao vây.”

Lúc này, trên bầu trời, trong số bốn người của Vô Vi đạo nhân đang ở đó, có một thủ lĩnh giơ ngón tay chỉ về phía trước.

Đám người Vô Vi đạo nhân nhìn theo, chỉ thấy một chiếc phi thuyền màu vàng, đang bị ba bốn đội quân bao vây.

“Đúng là minh chủ bọn họ rồi!”

Một thủ lĩnh đã nhận ra bọn người Triệu Quân Thành và Diệp Thiên. Nhưng bọn họ lại đang bị bao vây chặt, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Nhiều người bao vây như vậy mà bọn họ chỉ có bốn người. Làm sao có thể cứu được đây?

Vẻ mặt Vô Vi đạo nhân càng thêm u ám: “Câu Trần Đại Đế đang ở đây, bây giờ phải làm sao để cứu được họ đây?”

Nếu chỉ có Hắc Đế thì ông ta không sợ. Xích Đế còn không làm gì được ông ta nên Hắc Đế đương nhiên cũng không thể làm gì được. Còn mấy tên cao thủ trần gian của Đại Đạo Cảnh thì ông ta không thèm để mắt tới.

Nhưng Câu Trần Đại Đế vô cùng lợi hại, lần trước ở Nam Chiêm Bộ Châu, trong nháy mắt Câu Trần Đại Đế đã đánh khiến ông ta hộc máu. Đến giờ ông ta vẫn còn nhớ như in. Bảo sao mà ông ta không sợ?

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Ba thủ lĩnh còn lại cũng hoảng sợ.

Bọn họ đều biết Câu Trần Đại Đế lợi hại như thế nào, ít nhất Vô Vi đạo nhân cũng không phải là đối thủ của Câu Trần Đại Đế, nên không một ai ở đây đủ mạnh để tự tin cứu đám người Diệp Thiên. Không bàn bạc kỹ lưỡng mà đã lao vào nhổ răng trong miệng hổ là điều vô cùng nguy hiểm.

Vô Vi đạo nhân im lặng.

Ông ta biết rằng nếu lao vào cứu người thì bản thân mình cũng lâm vào tình cảnh thập tử nhất sinh. Dù sao ông ta cũng biết rõ việc nhổ một chiếc răng trong miệng hổ nguy hiểm đến mức nào. Nhưng nếu không cứu, một khi ánh sáng trên người Diệp Thiên tan biến, bọn họ chắc chắn sẽ chết.

Vì thế nên ông ta cũng không biết liệu mình có nên mạo hiểm đi cứu người hay không.

Thật là rắc rối!

“Câu Trần, tại sao ông phải đuổi cùng diệt tận chúng tôi!” Diệp Thiên tức giận hỏi.

Câu Trần Đại Đế cười khẩy: “Bởi vì cậu là kẻ nguy hiểm, nhất định phải diệt trừ, nếu không Ngọc Đế sẽ không yên lòng, trời đất bất an.”

Diệp Thiên híp mắt: “Tại sao tôi lại nguy hiểm? Nếu các ông không đụng đến tôi, tôi sẽ ăn no ngủ kỹ, không gây chuyện, rồi mắc phải tội làm náo loạn Thiên Đình, không phải sao?”

“Hừ!” Câu Trần Đại Đế hừ một tiếng, nói: “Dù sao cậu cũng là kẻ nguy hiểm, nhất định phải trừ khử. Thà giết chết còn hơn bỏ sót. Đừng nói mấy lời vô ích nữa, mau ra đây chịu chết đi, ta còn có thể tha cho Văn Tuyết Tâm một mạng. Nếu không tất cả sẽ phải chết!”

Ông ta cũng sợ Thông Thiên Giáo Chủ trả thù nên không dám ra tay với Văn Tuyết Tâm. Nhưng thực ra ông ta rất nóng lòng, nên mới mặc kệ như thế, giết trước rồi tính sau.

“Nếu Diệp Thiên chết, tôi cũng không muốn sống nữa, cho nên ông đừng nói mấy lời vô ích nữa!” Văn Tuyết Tâm tức giận nói.

Câu Trần Đại Đế tỏ vẻ lôi kéo hắn: “Vậy chờ đến khi ánh sáng biến mất, một mình ta sẽ giết chết các người, cũng không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội cứu các người đâu!”

Ông ta không định đem đám người Diệp Thiên về cho Thiên Đình xử lý, mà định trực tiếp giết chết bọn họ. Dù sao mục đích của Ngọc Đế là muốn Diệp Thiên chết. Những người khác muốn bắt sống hắn để lĩnh thưởng, còn Câu Trần Đại Đế ông ta lại không cần lĩnh thưởng nên không cần người sống.

“Được lắm!”

Diệp Thiên cắn chặt răng: “Tốt nhất là ông nên giết chúng tôi đi. Nếu không giết được chúng tôi mà còn để chúng tôi chạy thoát, đến lúc đó tôi nhất định sẽ lột da, rút gân ông, khiến ông muôn đời, muôn kiếp không trở lại được!”

“Haha!”

Câu Trần Đại Đế bật cười: “Dựa vào cậu sao? Chỉ là loại giun dế mà muốn lấy mạng ta. Cậu có bản lĩnh đó sao!”

Câu Trần Đại Đế đã ở Thái Thượng Kính cấp tám, còn Diệp Thiên hắn chỉ là một Thái Khổng Kính. Ông ta muốn giết hắn như nào cũng được. Có cho Diệp Thiên hắn một triệu năm cũng không thể giết được ông ta!

“Chết tiệt!”

Lúc này, Vô Vi đạo nhân hỏi: “Mấy người các vị còn nhớ những gì Trấn Nguyên Đại tiên đã từng nói trên đài phong thần không?”

“Nhớ.”

Ba vị thủ lĩnh gật đầu.

Vô Vi đạo nhân nói: “Trong cuộc chiến phong thần năm đó, Văn Trọng và Hoàng Phi Hổ bọn họ đều chết trong cuộc chiến, cuối cùng vào lúc phong thần thì bọn họ sống lại và được phong làm thần. Ý của Trấn Nguyên Đại tiên là chúng ta cũng phải chết thì sau này mới có thể được phong thần.”

“Vậy, bần đạo hỏi các vị có sợ chết không? Nếu không sợ thì bằng mọi giá chúng ta phải cứu được minh chủ. Còn nếu các vị sợ thì hãy đi để mình bần đạo đi cứu. Dù sao ăn nhân sâm của Trấn Nguyên Đại tiên cũng không tốt lành gì cả. Chúng ta đã ăn quả nhân sâm của ông ta mà không làm theo những gì ông ta nói, chắc chắn ông ta sẽ giết chết chúng ta. Đến lúc đó còn không được phong thần nữa. Cho nên bần đạo cảm thấy sau khi chúng ta ăn quả nhân sâm thì đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có một con đường chết trong trận phong thần này thôi, không còn con đường nào khác!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement