Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)

Advertisement

Sau khi Văn Tuyết Tâm bất chợt xuất hiện.

Vẻ mặt của cô ấy lộ ra vẻ mờ mịt.

Cô ấy nhìn hai tay của mình, sau đó lại nhìn xuống cơ thể, rồi lại  giang hai tay ra xoay một vòng trên đài phục sinh.

“Mình đang ở đâu đây?”

Cô ấy thầm nói trong lòng.

Bởi vì trí nhớ của cô ấy chỉ lưu lại lúc vừa mới chết.

“Diệp Thiên và Diệp Chiến, còn cả Đóa Đóa đâu?”

Cô ấy đột nhiên nhớ tới chồng con và cô con gái riêng của mình.

Vì thế cô ấy liền quét mắt nhìn xung quanh đài phục sinh.

Ánh mắt đầu tiên của cô ấy chính là nhìn thấy Diệp Chiến, nhưng khi cô ấy chết, Diệp Chiến chỉ mới là một đứa trẻ ba bốn tuổi, mà hiện tại cậu ta đã là một thanh niên tuấn tú đẹp trai thế này, cho nên cô ấy căn bản không biết đây là con trai của mình.

Sau đó lại tiếp tục quét mắt nhìn.

Ánh mắt cô ấy dừng lại trên một người phụ nữ.

Ngay cái nhìn đầu tiên.

Đôi mắt liền cô ấy bật sáng, kinh ngạc thốt lên:

“Đóa Đóa, con có phải là Đóa Đóa không?”

Đóa Đóa mỉm cười gật đầu: “Mẹ Tuyết Tâm, chính là con.”

Nói xong, cô bé bay về phía đài phục sinh, nắm lấy tay Văn Tuyết Tâm và nói: “Mẹ Tuyết Tâm, cuối cùng mẹ cũng đã sống lại, Đóa Đóa lại có thể nhìn thấy và nói chuyện với mẹ rồi.”

Văn Tuyết Tâm rất là kinh ngạc.

“Mẹ sống lại rồi sao?”

Trong lúc nhất thời, đầu óc cô ấy căn bản không phản ứng lại được.

“Mẹ.”

Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Bỗng chốc người thanh niên đó lao nhanh về phía cô ấy, sau đó quỳ xuống trước mặt cô ấy, rồi ngửa đầu lên, nước mắt lưng tròng nói: “Cuối cùng Diệp Chiến cũng có mẹ rồi, con không cần phải gặp mẹ trong mơ nữa.”

Thân thể mềm mại của Văn Tuyết Tâm khẽ run lên, cô ấy cúi người xuống, nâng mặt Diệp Chiến lên, nghẹn ngào nói: “Con là Diệp Chiến của mẹ đó ư?”

“Vâng vâng.”

Diệp Chiến liên tục gật đầu: “Con là Diệp Chiến, mẹ ơi, con là Diệp Chiến đây, Diệp Chiến nhớ mẹ lắm, mẹ ơi.”

“Hu hu hu.”

Văn Tuyết Tâm một tay ôm lấy Diệp Chiến vào trong ngực, khóc òa lên.

“Diệp Chiến, con đã lớn thế này rồi sao? Con với bố và em gái đã phải chịu nhiều gian khổ rồi đúng không?”

Hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc, cùng nhau thổ lộ tâm tình một lúc lâu.

Diệp Thiên đứng lên trên đài phục sinh, khóe miệng mỉm cười, đáy mắt hơi ươn ướt mà nhìn cảnh tượng cảm động của sự chia lìa và lại tái hợp giữa đôi mẹ con.

Bởi vì hắn bị thương, hồi sinh một Văn Tuyết Tâm đã quá kiệt sức, cho nên hắn không tiếp tục hồi sinh người khác nữa.

Hắn định đợi tới khi xử lý xong Hồng Quân và ma tôn, rồi hắn mới hồi sinh lại tất cả mọi người cùng một lúc, tránh cho bây giờ cứu sống lại, nếu bọn họ lại chết trận, thì sẽ không cứu sống lại được.

Ít nhất phải sống tới một nghìn năm, chết đi rồi mới có thể hồi sinh lại được.

Nếu hồi sinh xong rồi lại chết, trong tình huống này không thể cứu sống lại được.

Nếu không người này chết lại được hồi sinh, người kia chết lại được hồi sinh, thì thế giới sẽ hỗn loạn mất.

Hơn nữa, còn cần phải có sự đồng ý của Hỗn Nguyên Lão Tổ mới có thể hồi sinh lại được.

Hồng Quân khẳng định cũng từng thử hồi sinh đám người Hạo Thiên, nhưng không thành công, vì vậy đám người Hạo Thiên mới không thể sống lại.

Trên thực tế, một khi quyền kiểm soát tam giới bị lật đổ, thì sẽ không đủ tư cách để hồi sinh lại nữa.

Bên phe nào thắng mới đủ tư cách để hồi sinh.

Hiện tại tam giới còn nằm ở trong tay Thái Nhất, cho nên ông ta có đủ tư cách để hồi sinh, ông ta muốn cứu sống ai thì sẽ có thể cứu sống người đó, cho dù là Hạo Thiên, ông ta cũng có thể sống lại được.

Cũng giống như sau cuộc chiến tranh phong thần năm đó, bên phe thua cuộc cũng có không ít vị tướng lĩnh được hồi sinh trở lại, chẳng hạn như đám người Văn Trọng.

Cho nên tư cách để phục sinh được kiểm soát bởi phe của người chiến thắng.

Cho dù tu vi của kẻ thua cuộc có cao đến đâu, người đó cũng không có đủ tư cách để hồi sinh.

Lúc này, sau khi hai mẹ con nói chuyện tâm tình với nhau một lúc lâu, Văn Tuyết Tâm hỏi: “Diệp Chiến, bố của con đâu? Bố đang ở đâu, sao mẹ không thấy bố con?”

Diệp Chiến lau đi những giọt nước mắt vui mừng, chỉ về phía sau Văn Tuyết Tâm: “Mẹ, mẹ nhìn xem. Đây chính là cha, bây giờ bố đã là Đông Hoàng Thái Nhất đại đế, phụ hoàng của nhi thần.”

Thân thể mềm mại của Văn Tuyết Tâm chấn động, vội vàng xoay người.

Khi nhìn thấy đó không phải là Diệp Thiên, mà là một lão giả uy nghiêm thân mặc long bào, đầu đội long mão, sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, lập tức quỳ trên mặt đất, cung kính hành lễ nói.

“Dân nữ Văn Tuyết Tâm, bái kiến Đông Hoàng Thái Nhất đại đế.”

Sau khi Văn Trọng qua đời, nhà họ Văn của cô ấy bị giáng xuống làm thường dân, cho nên tự xưng là dân nữ cũng là điều hợp lý.

Đông Hoàng Thái Nhất đại đế, đó là tiên đế của Thiên Giới, không phải là phu quân của cô ấy, phu quân của cô ấy là Diệp Thiên, cho nên cô ấy không dám xưng là thần thiếp, mà trực tiếp xưng là dân nữ, cũng không dám gọi tên Diệp Thiên, cô ấy phải dùng một danh xưng tôn trọng để xưng hô, đây mới phù hợp với nghi thức.

“Tuyết Tâm, mau đứng lên đi.”

Diệp Thiên đỡ cô ấy dậy.

Văn Tuyết Tâm được sủng ái mà lo ngại, nhìn trông rất rụt rè và căng thẳng.

Bởi vì đây không phải là Diệp Thiên, mà là Đông Hoàng Thái Nhất.

Cô ấy không biết kém xa Đông Hoàng Thái Nhất tới bao nhiêu bối phận, khi cô ấy được Đông Hoàng Thái Nhất đỡ dậy, làm sao mà có thể không căng thẳng và lo sợ được?

“Tuyết Tâm, nàng không cần phải sợ trẫm.”

Diệp Thiên nắm lấy tay cô ấy, cười nói với cô ấy: “Mặc dù trẫm là Thái Nhất, nhưng trẫm cũng là Diệp Thiên. Diệp Chiến là con trai của nàng và Diệp Thiên, cũng là con trai của trẫm, cho nên nàng cũng là vợ của trẫm.”

“Bởi vậy, nàng và trẫm vẫn sẽ xưng hô là vợ chồng, mà không cần phải sử dụng xưng hô giữa quân vương và thường dân, nàng hiểu không?”

Văn Tuyết Tâm vẫn rất sợ hãi.

Hoặc có thể nói rằng cô ấy vẫn chưa quen.

Diệp Thiên nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của cô ấy, liền nở nụ cười: “Nàng không thích bộ dạng lão già xấu xí này của trẫm sao?”

“Không không không.”

Văn Tuyết Tâm liên tục xua tay nói: “Đông Hoàng Thái Nhất đại đế, kết thúc trận chiến phản loạn của thần ma, trấn định Thiên Giới, kiến lập đế chế và trở thành tiến đế của Thiên Giới. Rồi sau đó còn đích thân đi chinh chiến, bình định phản loạn, khiến cho Thiên Địa Minh tam giới hoàn toàn thuộc dưới quyền quản lý của hoàng đế.”

“Rồi sau đó lại chấp thuận Nữ Oa tạo ra con người trên quy mô lớn, chấp thuận Phục Hi khuyên dạy con dân làm nghề trồng trọt, khiến cho Thiên Địa Minh tam giới có thể phát triển một cách ổn định và phồn vinh đến thế này, có thể nói là công lao ở đương đại, lợi ích đến vạn thu, mới có được cảnh tượng phồn thịnh quang vinh của Thiên Địa Minh tam giới ngày nay.”

“Có thể nói rằng Đông Hoàng Thái Nhất đại đế chính là vị thần linh được vạn người ngưỡng mộ và tôn thờ nhất trong hàng vạn trăm triệu người ở tam giới. Từ khi còn nhỏ, dân nữ đã đặc biệt sùng bái Đông Hoàng Thái Nhất đại đế, dân nữ sao dám không thích Đông Hoàng Thái Nhất đại đế.”

Diệp Thiên cười hỏi: “Vậy tại sao nàng lại không bằng lòng xưng hô vợ chồng với trẫm.”

“Ta.”

Trong lúc nhất thời Văn Tuyết Tâm không dám tự xưng là thần thiếp.

Diệp Thiên ôm lấy bờ vai thơm tho của cô ấy và nói: “Trẫm còn nhớ rõ rằng trên đường bắt đầu tế đàn tại núi Trì Quang lúc ấy, nàng từng hỏi trẫm rằng nếu như một ngày nào đó, trẫm trở thành Đông Hoàng Thái Nhất, liệu trẫm có quên nàng không?”

“Trẫm nói, trẫm sẽ không quên nàng, nàng vẫn là người vợ trẫm thương yêu nhất, khi đó nàng rất hạnh phúc.”

“Mà hiện tại trẫm đã trở thành Đông Hoàng Thái Nhất, trẫm cũng sẽ không nuốt lời, trẫm vẫn nhớ rõ người vợ là nàng, trẫm không đi cứu sống những người khác, mà chỉ đi cứu sống nàng. Trẫm muốn sủng hạnh nàng, trẫm cho nàng làm đế hậu của trẫm, nhưng nàng lại không chịu xưng hô vợ chồng với trẫm, không khỏi khiến trẫm có chút thất vọng.”

Thân thể mềm mại của Văn Tuyết Tâm khẽ run lên, cô ấy vội vàng quỳ xuống mặt đất.

“Bệ hạ, thần thiếp có tội, không có công lao, thần thiếp không dám nhận làm đế hậu.”

“Ái phi mau chóng đứng lên.”

Trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ hài lòng, hắn đỡ Văn Tuyết Tâm đứng dậy, mỉm cười nói: “Như vậy mới đúng chứ, chờ sau khi trẫm đăng cơ, trẫm sẽ sắc lập nàng làm đế hậu, sắc lập Diệp Chiến là thái tử, trẫm muốn ban cho cả hai mẹ con nàng một giang sơn tươi đẹp để không phụ lòng ái phi đã từng vứt bỏ mọi thứ bỏ trốn theo trẫm, cũng không uổng công Văn Trọng bỏ mạng của mình để cứu gia đình của trẫm, càng không uổng công ái phi thề sống chết có nhau, không màng sống chết mà cứu trẫm.”

“Chức vụ đế hậu này, nàng xứng đáng có được.”

“Tạ ơn bệ hạ long ân.”

Văn Tuyết Tâm cảm động vô cùng.

Cô ấy nằm mơ cũng không thể ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành đế hậu.

Đây là điều mà cô ấy không thể ngờ tới.

Ba ngày nữa trôi qua.

Vào ngày hôm nay, tam giới giương cao ngọn cờ Hoàng Thiên.

Vào ngày hôm nay, hàng chục nghìn tỷ thần dân của tam giới reo hò vui sướng.

Vào ngày hôm nay, khắp chốn thiên hạ đều ăn mừng.

Bởi vì chiếu lệnh đã được ban hành.

Bách tính trong tam giới đều biết rằng ngày hôm nay Đông Hoàng Thái Nhất đại đế sẽ xưng đế ở Hoàng Thiên Cung của Tam Thập Lục Trọng Thiên, từ nay về sau ông trời sẽ bị phế bỏ, Hoàng Thiên sẽ được tái lập, tam giới lại trở về quyền cai trị của Hoàng Thiên.

Sau này sẽ không còn tên gọi lão thiên gia nữa.

Mọi người đều biết rằng hiện tại đã đổi thành hoàng thiên gia.

Lúc này, Tam Thập Lục Trọng Thiên.

Chiêng trống vang trời, pháo mừng vang dội, cờ hoa rực rỡ, hàng ngũ ngay ngắn, tạo nên không khí lễ hội trang nghiêm.

Bên trong cung điện Hoàng Thiên.

Thân Công Báo đứng trước chính điện, ngay giữa tầng bậc thang chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, tay cầm thánh chỉ, thanh âm tựa như chuông lớn đọc to: “Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, thần ma vì muốn tranh giành lãnh địa, mà chém giết lẫn nhau. Ma phái tôn quỷ yêu làm chủ, thần phái tôn thần tiên làm chủ, song quyền khó địch tam chưởng, thần phái liên tiếp bị đánh bại, lãnh thổ gần như bị mất trắng.”

“Vào khoảng thời gian khó khăn của thần phái, Thái Nhất tiếp quản chức vụ thống lĩnh dẫn dắt đại quân thần phái anh dũng tác chiến. Dưới sự lãnh đạo anh minh của Thái Nhất, người đã nhiều lần gây sát thương mạnh cho đội quân của ma phái, thúc đẩy nhuệ khí của đội quân thần phái và giành lại lãnh thổ bị tranh đoạt. Sau hàng triệu năm đại chiến dài đằng đẵng, thần phái giành được thắng lợi, trận đại chiến Thần Ma mới hoàn toàn chấm dứt.”

“Kể từ đó, Thái Nhất được tôn vinh lên ngôi xưng đế, kiến lập ra chế độ chính quyền đầu tiên của Thiên Giới, sau đó bình định các cuộc phản loạn của chư hầu, nhất thống Thiên Giới, rồi lại thống nhất tam giới và cho phép Nữ Oa tạo ra con người, chấp thuận cho Phục Hi khuyên dạy người dân trồng trọt và mời Tam Thanh sáng lập thiên đạo để cai trị thiên hạ, có thể nói là công lao của đương đại, lập nên đương cổ.”

“Thế nhưng Hồng Quân lòng muông dạ thú, muốn giết vua để cướp ngôi, khiến cho Thái Nhất Đại Đế sụp đổ, tam giới đã bị tên ác tặc này kiểm soát hơn mười lăm triệu năm. Dưới sự đàn áp của tên ác tặc này, mà suốt mười lăm triệu năm, chư thiên vạn giới chỉ xuất hiện được ba vị thánh nhân, khiến cho văn minh tu luyện của chư thiên vạn giới thụt lùi hơn mười mấy triệu năm, có thể nói là gieo hại con dân mười mấy triệu năm.”

“May mắn thay, Thái Nhất trọng sinh trở về, chém phá thiên đạo và lật đổ Hồng Quân, tam giới mới không còn phải chịu đựng sự áp chế thiên đạo của Hồng Quân.”

“Mà ngày nay tam giới lại trở về với tay Thái Nhất, vào giờ phút này ta xin thông báo với Thiên Địa Minh tam giới, Thái Nhất sẽ lại tiếp ngôi vị thượng đế và sang năm sẽ đại xá thiên hạ, khâm chỉ.”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Các văn võ bá quan và các tướng sĩ dưới đại điện hạ đều cao giọng hô hào, quỳ lạy hành lễ.

Dưới tiếng hô vang dội, đinh tai nhức óc.

Diệp Thiên thân mặc một bộ long bào màu đen, trên đầu đội long mũ, bước từng bước về phía trước đại điện Hoàng Thiên Cung.

Rồi sau đó xoay người, tay áo vung lên.

“Các chúng khanh bình thân.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Văn võ bá quan đứng dậy.

Diệp Thiên nói: “Mặc dù tam giới đã được thống nhất, nhưng tên cẩu tặc Hồng Quân vẫn chưa chết, các chúng khanh vẫn cần phải nỗ lực, các chúng tướng sĩ vẫn cần phải chiến đấu. Ngày hôm nay trẫm tuyên thề sẽ tiêu diệt tên cẩu tặc Hồng Quân, ba ngày sau trẫm sẽ tự mình dẫn năm trăm triệu đại quân xuất chinh Tây Vực, thề rằng nếu không tiêu diệt được Hồng Quân Lão Tổ sẽ không trở về.”

“Uy vũ.” “Uy vũ.” “Uy vũ.”

Tiếng hô rung trời động địa, khí thế hùng hồn chấn động.

Tin tức Thái Nhất đăng cơ thành công, liền nhanh chóng truyền khắp Thiên Địa Minh tam giới.

Nhất thời khiến cho Thiên Địa Minh tam giới sôi trào.

“Chúc mừng Thái Nhất Đại Đế lại đăng đế vị.”

“Từ nay tam giới lại quay trở về thời đại của Hoàng Thiên, thời đại của ông trời sẽ phải vĩnh viễn biến mất.”

“Mong rằng Thái Nhất Đại Đế sớm ngày tiêu diệt tên cẩu tặc Hồng Quân, trả lại cho tam giới sự bình yên.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement