Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)

Advertisement

“Được được được!”

Lạc Lạc gật đầu như giã tỏi: “Đạo quân của anh vẫn luôn vừa đánh vừa lùi về phía sau, có lẽ đã lui về khoảng một triệu km, hiện tại cũng vừa rút lui vừa đánh.”

“Vậy thì tốt.” Tư Thần nói: “Tiếp tục lùi về phía sau, em sẽ liên lạc với Đại Thống Lĩnh Mục Toàn Cơ và Lâm Bá Thiên đồng thời để bọn họ nhanh chóng dẫn binh lính Thái Hư Cảnh trở lên đến hỗ trợ anh hai, cho anh hai giảm bớt một chút áp lực.”

“Cảm ơn em tư, cảm ơn em tư!” Lạc Lạc xúc động nói cảm ơn lần nữa, sau đó mới kết thúc truyền âm.

“Người ta nói hai anh em cùng đánh hổ, khi trọng yếu còn phải dựa vào anh em!”

“Nếu lần này mình có thể sống sót trở về thì mình sẽ không nghe lời ông cố nữa, nếu như em tư thật sự muốn mình chết thì sẽ không cần phải đến cứu mình. Vì dù sao nếu địch có diệt mình thì ba cũng sẽ không trách em ấy, cần gì phải tự mình động thủ giết mình?”

“Vì lẽ đó, em tư nhất định không phải loại người như ông cố đã nói. Chỉ nhìn vào việc em tư bất chấp nguy hiểm, phân tán đội hình để cứu mình thì cũng đủ để chứng minh rằng em tư là người tốt, chắc chắc không giết mình và anh Bảo, càng sẽ không giết mẹ mình!”

“Nếu đã xác nhận rằng em ấy sẽ không giết mình, anh Bảo và mẹ mình vậy tại sao mình còn phải phòng ngừa em ấy làm gì, coi như em ấy là thái tử thì sao? Chỉ cần gia đình luôn khỏe mạnh bình an thì ai làm thái tử cũng không quan trọng nữa. Sau này mình sẽ không bao giờ nghe lời ông cố mà phòng ngừa em tư nữa, nếu em tư mà biết thì em ấy thất vọng biết bao nhiêu chứ!” Anh ấy vừa lẩm bẩm vừa lau nước mắt.

Anh ấy cảm thấy mình ngu ngốc, vì bị ông cố đầu độc mà cảm thấy hối hận.

Nếu không phải là ông cố đầu độc anh ấy, nói tương lai thì em tư sẽ giết gia đình anh ấy thì anh ấy sẽ không học quân sự hay dẫn binh đánh trận và cũng sẽ không mang đến thương vong lớn như vậy cho đại quân. Có thể nói giờ phút này thì ruột gan của anh ấy như thối rửa.

Ông cố không có ở đó nếu không thì anh ấy thật sự muốn mắng ông cố một trận.

Lại nói về Tư Thần.

“Nhanh lên!”

Sau khi cúp máy truyền âm, Tư Thần vung tay và hét vào đại quân phía sau: “Hướng về phía trước! Đi hết tốc lực về phía trước cho tôi! Tình hình của anh hai tôi như lửa xém lông mày rồi, hơn 2 nghìn tỷ quân đã bị tiêu diệt, mỗi làn sóng oanh kích thì diệt khoảng hơn 3 tỷ quân. Chúng ta hãy đi nhanh đến chỗ của anh hai hơn một chút thì chúng ta có thể cứu được hàng chục tỷ người chết, đây đều là những người đang sống sờ sờ, họ đều là anh em của chúng ta. Chúng ta không thể chết mà không cứu được, chúng ta phải dốc toàn lực đi ứng cứu.”

“Bổn soái biết rằng tất cả mọi người đã sử dụng tốc độ giới hạn, nhưng mà vẫn chưa đủ. Phát huy hết tiềm năng cho bổn soái, vì để cứu hàng tỷ anh em của chúng ta, chúng ta phải kích thích hết tiềm năng của mình.”

“Mặc dù bây giờ rất mệt, nhưng mà cứu được anh em sẽ là một điều rất hạnh phúc, đã nghe rõ hết chưa!”

“Nghe rõ, thiếu soái!”

Toàn bộ đại quân, người đi nhanh mang theo người chậm, đang kích thích cực hạn tiềm năng của họ và lao về phía đạo quân Lạc Lạc với tốc độ nhanh nhất. Nhiều người trong số những người lính này là tân binh, họ làm gì mà đã chiến đấu trong một trận chiến lớn như vậy? Hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng nghìn tỷ người chết ở mỗi lượt, nghĩ đến thì cũng thật đáng sợ.

Vì vậy, xuất hiện trên chiến trường sớm một phút có thể cứu sống hàng chục tỷ người anh em, có lý do gì để họ không liều lĩnh tiến về phía trước với tốc độ tối đa?

Về phần Tư Thần, anh ấy lập tức truyền âm cho đạo quân của Mục Toàn Cơ.

“Tôi là thiếu soái Hoàng Phủ Tư Thần, nhanh chóng bảo Đại Thống Lĩnh Mục Toàn Cơ nhận truyền âm!”

“Vâng, thiếu soái!”

Rất nhanh sau đó, giọng nói của Mục Toàn Cơ truyền đến: “Thiếu soái, có chỉ thị gì?”

“Đại Thống Lĩnh Mục, ông đã đánh nhau xong chưa?”

“Vừa mới giao chiến xong, chúng tôi đã bắt 18 nghìn tỷ quân làm tù binh, cũng không có nhiều hơn của thiếu soái. Thiếu soái bắt được hơn 25 nghìn tỷ làm tù binh, thật sự là khiến cho mạt tướng khâm phục!”

Tư Thần cười khổ: “Bị tôi tiêu diệt sạch rồi.”

“Cái gì?”

Mục Toàn Cơ sững sờ!

“25 nghìn tù binh đã bị tiêu diệt sạch?” Hoàng Phủ Tư Thần giải thích tình hình.

Mục Toàn Cơ nghe vậy liền đau lòng: “Nhị đế tử thật sự là đã gây nên chuyện xấu rồi, vì cứu cậu ấy mà giết nhiều tù binh như vậy, thật sự rất đau lòng.”

“Đại Thống Lĩnh Mục, đừng đau lòng, hãy nhanh chóng đưa tất cả những cao thủ Thái Hư Cảnh viên mãn và Thiên Huyền Cảnh đến cứu viện cho anh hai tôi càng nhanh càng tốt. Mọi người đến sớm một phút thì có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho anh hai, nếu không anh ấy sẽ có áp lực lớn lắm.”

“Được rồi, tôi sẽ lên đường tiếp viện ngay bây giờ!”

Sau đó, Hoàng Phủ Tư Thần gửi truyền âm tới Quốc trượng gia, Dương Đỉnh Thiên, Lâm Bá Thiên và các đạo quân khác, để những người binh sĩ từ Thiên Huyền Cảnh trở lên đi tiếp viện cho đạo quân.

Bởi vì khoảng cách quá xa nên bọn họ không thể mang đại quân đến cứu viện kịp, vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể đưa Thiên Huyền Cảnh trở lên đi cứu viện, đặc biệt là người ở Thái Hư Cảnh, bọn họ có thể chạy lên hỗ trợ Lạc Lạc trong thời gian rất ngắn.

Vì Quốc trượng gia không có kẻ thù nào đối phó với ông ấy nên sau khi nhận được truyền âm, ông ấy lập tức dẫn người gấp rút tiếp viện.

Vốn dĩ, bốn vị Tiên Đế khác định đối phó với Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên và Chu Kình Thiên kết quả là đánh bậy đánh bạ nên không có đánh với đạo quân của Chu Kình Thiên thay vì đánh vào đó là đi đánh đạo quân của Triệu Thương Thiên. Vì lẽ đó nên khi Triệu Thương Thiên nhận được truyền âm cũng ngay lập tức chạy đến tiếp viện cho đạo quân của Lạc Lạc. Sau khi đánh trận xong thì Lâm Bá Thiên cũng dẫn người đến tiếp viện còn Dương Đỉnh Thiên và Chu Kình Thiên vẫn chưa hoàn toàn kết thúc trận chiến, vì vậy họ chỉ đưa người ở Thái Hư Cảnh và Thiên Huyền Cảnh qua, còn hai người họ muốn tọa trấn chỉ huy đại quân nên không đi. Vương Huyền Khôi cũng đã phái một số Tà Vương và trưởng lão đến tiếp viện cho họ.

Lúc này bên Thái Huyền Tiên Đế.

“Thái Huyền Tiên Đế, trong khi kẻ địch đánh trả thì họ cũng đồng thời rút lui về phía đông nơi có một đại quân lớn do con trai khác của lão ma Diệp chỉ huy đến.”

“Thái Hòa Tiên Đế cũng đã bị mất liên lạc, rõ ràng là ông ta đã bị đánh bại bởi con trai khác của lão ma Diệp. Nếu suy đoán này là chính xác thì con trai khác của lão ma Diệp có lẽ đang dẫn một đại quân lớn và đến đây để hỗ trợ cứu viện, cứu binh như cứu hỏa nếu vẫn duy trì đội hình này thì rõ ràng là đã quá muộn để tiếp viện. Vì lý do này nên mạt tướng cho rằng đại quân do một người con trai khác của lão ma Diệp chỉ huy có lẽ đã phân tán đội hình, nếu chúng ta phái ra hai hoặc ba Tiên Tôn đi qua đó thì sẽ không chỉ ngăn cản bọn họ cứu viện mà còn mang đến thương vong nặng nề. Hơn nữa còn có thể bắt giữ con trai khác của lão ma Diệp, tiêu diệt đại quân của cậu ta, vậy thì có lời rất nhiều!” Có một người lão tướng gợi ý.

Thái Huyền Tiên Đế sáng mắt lên khi nghe điều này.

“Đại Thống Lĩnh Tả Phong, lời ông nói rất có lý, bổn tọa ra lệnh cho ông nhanh chóng dẫn theo Đại Thống Lĩnh Diêu Quảng đi bắt con trai kia của lão ma Diệp, đồng thời giết hết đại quân của cậu ta!”

“Vâng, Tiên Đế!”

Đại Thống Lĩnh Tả Phong lập tức dẫn theo Đại Thống Lĩnh Diêu Quảng xuất binh, đi thẳng về hướng đạo quân Lạc Lạc đang rút lui.

Không lâu sau đó.

“Ha ha!”

Đại Thống Lĩnh Tả Phong và Đại Thống Lĩnh Diêu Quảng cười cười xuất hiện trước mặt đạo quân của Tư Thần.

Vẻ mặt của Hoàng Phủ Tư Thần đột nhiên thay đổi, anh ấy giơ tay và hét lên: “Dừng lại!”

Đoàn quân lập tức ngừng tiến lên.

Ánh mắt của Đại Thống Lĩnh Tả Phong lập tức rơi vào người của Hoàng Phủ Tư Thần, chế nhạo: “Áo giáp của cậu là áo giáp hoa lệ nhất trong toàn quân, khi cậu ra lệnh thì đại quân lập tức ngừng tiến lên, xem ra cậu chính là người con trai còn lại của lão ma Diệp nhỉ?”

Hoàng Phủ Tư Thần không nói nhảm với ông ta, ra lệnh: “Bày trận giết hai con chó chặn đường này!”

“Hừ!”

Đại Thống Lĩnh Diêu Quảng vẻ mặt tức giận.

“Nhóc con, dám mắng chúng tôi là hai con chó chặn đường, cậu nhất định phải chết!”

Khi vừa dứt lời, Đại Thống Lĩnh Diêu Quảng thúc giục tiên pháp, ngưng tụ năng lượng oanh kích ra ngoài.

Rầm rầm rầm!

Một đoàn năng lượng lớn như mặt trăng nghiền nát hư không nhanh hơn gấp ba lần tốc độ của Tiên Tôn hướng về Hoàng Phủ Tư Thần mà nghiền ép lên.

Năng lượng quá lớn và tốc độ nhanh đến nỗi Hoàng Phủ Tư Thần không thể thoát khỏi cú va chạm cho dù anh ấy có né hướng nào đi chăng nữa.

“Thiếu soái, cẩn thận!” Toàn quân kêu lên một tiếng vô cùng đau lòng.

Ngay khi năng lượng sắp bắn phá cơ thể Hoàng Phủ Tư Thần.

Đột ngột!

Trên người của Hoàng Phủ Tư Thần đột ngột hiện lên phù văn và một phù văn hình Kim Chung bao phủ anh ấy lại.

Giây tiếp theo!

Ầm!

Năng lượng đánh vào Kim Chung bùng nổ như pháo hoa trong tích tắc.

Tuy nhiên, Hoàng Phủ Tư Thần vẫn bình an vô sự, bất động như một ngọn núi.

“Ai?”

Tả Phong và Diêu Quảng nhìn quanh.

Tất nhiên, không có ai cả.

“Ai! Ai đó? Đi ra! Đi ra cho tôi!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement