Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)

Advertisement

“Chuyện này...”

Quân sư có chút khó mà mở miệng.

Dù sao chuyện vợ con Diệp Thiên phản loạn làm mặt mũi Diệp Thiên mất hết, quân sư cũng không dám nói, cũng khó mà nói.

Ánh mắt Diệp Thiên đảo qua.

Mấy người Mục Toàn Cơ, Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, phàm là người bị ánh mắt của Diệp Thiên quét đến, tất cả đều cúi đầu xuống, không dám mở miệng nói.

Bao gồm cả vợ con của Diệp Thiên cũng đều cúi đầu xuống.

Đặc biệt là nhóm vợ của Diệp Thiên.

Biết được quân sư tính ra, có tám ngàn ma nữ làm loạn triều cương, Diệp Thiên cũng biết chuyện này. Đồng thời hơn nữa tám ngàn ma nữ này không phải là ai khác mà đó chính là mấy người vợ của Diệp Thiên.Trong các cô thì phần lớn đều có suy nghĩ đem con trai của mình đẩy lên vị trí thái tử, cũng đều có ý bất mãn với việc Bảo Bảo được làm thái tử, cũng có ý kéo bè kết phái, cô lập Tần Liên Tâm.

Tóm lại, các cô chính là ma nữ, bây giờ Diệp Thiên bắt đầu làm rõ mọi chuyện, các cô làm sao dám đối mặt Diệp Thiên?

“Mục Linh Hy đâu?”

Diệp Thiên không nhìn thấy mục Mục Linh Hy, liền thuận miệng hỏi.

“Bẩm bệ hạ, Mục Linh Hy ra trận giết địch nên bị thương nghiêm trọng, thần thiếp an bài cô ta ở một nhà dân nên hiện tại không ở nơi này.” Thần Diệp Hy trả lời.

“Lạc Lạc đâu?” Diệp Thiên không nhìn thấy Lạc Lạc lại hỏi.

Tần Liên Tâm quỳ trên mặt đất, khóc trả lời: “Lạc Lạc suất lĩnh 200 nghìn tỷ đại quân, ở phía dưới thiên lộ của tinh cầu này chống cự quân địch. Thằng bé không thể chống cự nên để quân địch đánh hạ đi vào, khiến tinh cầu hủy đi một nửa, Lạc Lạc cùng 200 nghìn tỷ đại quân, cùng bách tính của tinh thần này chết bên trong chấn động. Vẫn xin bệ hạ tha thứ Lạc Lạc thất thủ!”

“Cái gì! Anh Lạc không còn?”

Đóa Đóa cả kinh, lập tức cái mũi chua chua, nước mắt rưng rưng.

Trong lúc nhất thời, những lần Nhạc Nhạc đối tốt với cô, ở trong đầu của cô, giống như tấm ảnh, từng tờ một vượt qua. Khuôn mặt của Nhạc Nhạc cũng xuất hiện trong đầu cô, làm cô có cảm giác đặc biệt muốn khóc.

Hốc mắt Diệp Thiên cũng đỏ lên.

“Đứa con ngốc này của trẫm lại chiến bại.”

“Phụ hoàng, không thể trách anh Lạc được.” Tư Thần tiến lên phía trước nói: “Nhi thần suất lĩnh 800 nghìn tỷ đại quân, cộng thêm Tiêu Dao Vương trợ giúp còn không thể chống lại quân địch tiến công từ thiên lộ đánh hạ đi vào.”

“Anh Nhạc chỉ vẻn vẹn suất lĩnh 200 nghìn tỷ đại quân, lại không có cao thủ tương trợ, thất thủ cũng là hợp tình hợp lý.”

“Nếu là nhi thần ở đây trấn thủ, quân địch từ đây chủ công, nhi thần cũng thủ không được, cho nên trận chiến này của anh ấy không tính là chiến bại. Anh ấy không có làm cho phụ hoàng mất mặt, ít nhất anh ấy đã tận lực, cũng đã thủ hạ đến giây phút  cuối cùng của sinh mệnh, không có làm đào binh. Lần dẫn binh này của anh ấy rất đáng bội phục!”

“Đúng vậy đó bệ hạ, nhị đế tử vô tội, còn có công. Ngài ấy đã dùng tính mạng của mình bảo vệ đại quân Bắc Minh Giáo cận kề cái chết không xuống quyết tâm, khiến cho toàn quân đồng thời bi phẫn nhưng cũng kiên định muốn chống cự quân địch. Vì thế cho dù có tình huống hỏng bét, cũng không có phát sinh hiện tượng sĩ khí sụp đổ, nhị đế tử tính là làm một người gương mẫu rất rốt!” Lâm Bá Thiên nói.

“Đúng vậy! Nhị đế tử vô tội, còn có công, thỉnh bệ hạ chớ nên trách cứ nhị đế tử!”

Chúng tướng nhao nhao thay Lạc Lạc đã chết mà cầu tình, làm cho Tần Liên Tâm cùng Bảo Bảo, Đóa Đóa cảm động vô cùng.

Diệp Thiên hít sâu một hơi thật sâu.

“Trẫm không có trách Lạc Lạc. Trẫm muốn biểu đạt chính là đứa con trai này của trẫm số mệnh không tốt, bị thương lúc nào cũng là thằng bé, nhưng mà đứa con trai ngốc này của trẫm là một đứa con ngoan, thằng bé không có ý đồ xấu, tâm địa thiện lương, nội tâm thuần khiết, hiếu thuận phụ mẫu, anh em đoàn kết, là một đứa con trai tốt, anh trai tốt, em trai tốt, chỉ tiếc... Ai!”

Thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành một tiếng ai thán.

“Tiêu Dao Vương, ngươi đi thử thử xem, có thể phục sinh Lạc Lạc không.” Văn Tuyết Tâm nói khẽ.

Tôn Ngộ Không thử một chút, tiếp đó lắc đầu: “Có thể là do thời gian quá dài, tinh cầu này lại bị chấn động trở thành dạng này, e rằng thần hồn huyết nhục đều bay tới ngoài không gian đi, không phục sinh được.”

Văn Tuyết Tâm nghe vậy, đỏ cả vành mắt.

Tần Liên Tâm cùng Bảo Bảo, càng là cực kỳ bi thương.

“Ái phi, đứng lên.”

Diệp Thiên đỡ dậy Tần Liên Tâm, lau đi khóe mắt nước mắt, mỉm cười nói với cô: “Mấy đứa con mà nàng sinh cho trẫm đều là con ngoan.”

Nói xong, hắn ôm Tần Liên Tâm vào trong ngực.

Nỗi đau đớn khi mất con, hắn người làm cha còn đau lòng, người làm mẹ như Tần Liên Tâm thì càng không cần nói, e rằng trái tim tan nát rồi.

An ủi Tần Liên Tâm một chút, Diệp Thiên lại hỏi: “An Kỳ và Tử Cương đâu?”

Lời kia vừa thốt ra, đám người lại đem đầu chôn sâu hơn, cũng không dám trả lời Diệp Thiên.

Ngược lại là Tôn Ngộ Không, không có tim không có phổi nói: “Thái Thượng Hoàng, hai mẹ con kia làm phản rồi! Làm phản bức thái tử thoái vị, cho quân địch tiến Tử Vi Tinh, còn hướng quân địch đầu hàng. Con thứ tư của ngài dẫn binh cần vương, bị ngăn ở bên ngoài thành, bọn họ đã mang hoàng quý phi cùng một nhà thái tử làm con tin uy hiếp, để cho ngươi con thứ tư lui binh. Vì để cho con thứ tư không lui binh, hoàng quý phi cùng một nhà thái tử lựa chọn tự bạo! May mắn lão Tôn ta đây tới kịp thời, đánh chết hai người Đại Thừa Kim Tiên, một người Thái Ất Kim Tiên, tiếp đó phụng Thái Hậu chi mệnh, kịp làm sống lại hoàng quý phi cùng một nhà thái tử, bằng không Thái Thượng Hoàng trở về, sẽ không thấy bọn họ.”

Diệp Thiên nghe xong, thần sắc bỗng trở nên hung tàn.

“Khốn nạn! Thật sự là khốn nạn đến cực điểm!”

“Bọn họ đâu rồi?”

Tôn Ngộ Không trả lời: “Tại Hoàng Đô, bị đại quân tạm giam, hẳn là chạy không thoát.”

Diệp Thiên lúc này ra lệnh: “Chỉ huy quân về kinh! Trẫm phải thật nghiêm túc xử lý chuyện phản nghịch này!”

“Vâng, bệ hạ!”

Các tướng lĩnh, lập tức chỉnh hợp đại quân, chỉ huy về triều.

Rất nhanh, tin tức Bắc Minh Tiên Đế trở về, nhanh chóng truyền đi khắp thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ. Hơn nữa tin tức quân địch toàn quân bị diệt cũng được truyền ra dẫn đến thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ oanh động mãnh liệt.

“Hoan hô, hoan hô! Bắc Minh Tiên Đế đã trở về, quân địch bị tiêu diệt hết, thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ của chúng ta thắng lợi, thành công chống lại quân địch vực ngoại xâm chiếm!”

“Bắc Minh Tiên Đế vĩnh thiên đồng thọ, vĩnh trấn Tử Vi! Hết thảy địch ngoại lai, ắt gặp hủy diệt!”

“Cuối cùng là cũng có thể đưa tay gạt hết mây đen mà thấy ánh trăng, Bắc Minh Tiên Đế trở về, chúng ta cũng liền an tâm, không cần lo lắng mình sẽ bị vực ngoại tinh cầu tiến đánh nữa!”

Trong lúc nhất thời, thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ đều lâm vào vô tận trong vui mừng.

Tất cả bách tính trong tinh vực đều ra đường điên cuồng vui vẻ cùng nhau, khua chiêng gõ trống đốt pháo ăn mừng, thắp hương cầu phúc, chạy tới hoan nghênh Bắc Minh Tiên Đế trở về.

Thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ khôi phục sức sống bừng bừng, vô cùng náo nhiệt.

Khi tin tức truyền đến bên trong đại quân ở Hoàng Đô, vào đến tai Thẩm An Kỳ và Diệp Tử Cương thì hai mẹ con đều xụi lơ, sắc mặt trắng như chết, thân thể cũng run lẩy bẩy.

“Mẹ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả mẹ?” Diệp Tử Cương cực kỳ hoảng sợ hỏi.

Thẩm An Kỳ khóc thút thít nói: “Mẹ cũng không biết nên làm cái gì.”

“Đều tại mẹ! Đều tại mẹ hết!” Diệp Tử Cương giận dữ hét: “Nhất định phải xúi giục con tham dự vào việc đoạt quyền, phụ hoàng đối tốt với ai trong lòng mẹ không có biết sao? Con chỉ là con của vợ lẽ thôi, có thể so sánh được với máy đứa con của mẹ cả hay sao? Không so được, từ khi sinh ra thì con liền mất đi năng lực cùng bọn họ cạnh tranh rồi, nhưng mà mẹ vẫn nhất định phải để cho con đi tranh giành với bọn họ. Không tranh nổi thì con cứ nhận mệnh là được, nhưng mà mẹ thì không chịu nhận mệnh, bảo con kéo bè kết phái, cấu kết vây cánh, tùy thời hành động. Cơ hội tới thì mẹ liền bảo con tạo phản bức thái tử thoái vị, hại con thất bại thảm hại, vốn là có thể xưng là anh hùng ngăn địch anh hùng, kết quả trở thành phản loạn, nghịch tặc, loạn thần tặc tử! Bây giờ phụ hoàng đã trở về, nếu là phụ hoàng biết tội mà hai người chúng ta phạm thì nhất định, dưới cơn nóng giận giết đi hai mẹ con chúng ta, con thật là bị mẹ hại chết rồi! Mẹ hại chết con rồi!”

“Hu hu hu...”

Thẩm An Kỳ bị con trai trách cứ, gào khóc, trong lòng hối hận muốn chết.

Cô ta không nghĩ tới, sẽ bại thảm như vậy.

Kết quả này, thật sự là đã làm cô ta bất ngờ.

Rõ ràng là ván bài chắc thắng, kết quả bị Tôn Ngộ Không này xông vào làm cho họ thất bại thảm hại.

Giờ này khắc này cô ta ngoại trừ hối hận ra thì chính là hối hận, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

“Mẹ nói cho con biết làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ hả!” Diệp Tử Cương gào thét.

Thẩm An Kỳ lau đi nước mắt, nói với Diệp Tử Cương: “Mẹ sẽ thay con chống đỡ tất cả, tranh thủ để phụ hoàng xử lý khoan dung cho con.”

Không biết qua bao lâu.

“Bắc Minh Tiên Đế trở về!”

Có người hô một tiếng.

Đại quân ngoài thành tản hết đến hai bên, nhao nhao quỳ xuống lạy.

“Cung nghênh Bắc Minh Tiên Đế trở về!”

Dân chúng trong thành, cũng ở tại hai bên đường, quỳ lạy hô to.

“Cung nghênh Bắc Minh Tiên Đế trở về!”

Mênh mông cuồn cuộn đội ngũ đi ở giữa đại quân.

Nhìn xem mấy vợ con khác của Diệp Thiên đều đi theo đằng sau Diệp Thiên, Thẩm An Kỳ và Diệp Tử Cương hâm mộ đến mức đôi mắt còn có thể nhỏ ra máu.

Rất nhanh, Diệp Thiên suất lĩnh đội ngũ, xuất hiện ở trước mặt của Thẩm An Kỳ và Diệp Tử Cương.

“Phụ hoàng, nhi thần biết tội, cầu phụ hoàng khoan dung!” Diệp Tử Cương kêu khóc.

Thẩm An Kỳ cũng kêu khóc nói: “Bệ hạ, tất cả đều là do thần thiếp sai, bệ hạ muốn trách thần thiếp sao cùng được, không nên trách Tử Cương. Thằng bé là bị thần thiếp giật dây, thần thiếp nguyện vì sai lầm của mình mà trả giá, nguyện chịu hết tất cả trách phạt, khẩn cầu bệ hạ khoan dung Tử Cương, cầu bệ hạ!”

Diệp Thiên nhìn cũng không có nhìn hai người bọn họ, thản nhiên nói một tiếng: “Đem hai người phản nghịch này, cùng với vây cánh của họ đi xuống, đánh vào thiên lao.”

“Vâng, bệ hạ!”

Lâm Bá Thiên lập tức dẫn nhân mã phụ trách bắt giữ giam giữ loạn đảng.

Trở lại hoàng cung, Diệp Thiên đơn độc hội kiến Văn Tuyết Tâm cùng Tôn Ngộ Không.

“Tình huống ở Thiên Giới như thế nào rồi?” Diệp Thiên hỏi.

Văn Tuyết Tâm trả lời: “Thiên Giới tạm thời thái bình, nhưng mà người mặc đồ đen là ai vẫn không có đưa ra được cái kết luận, cũng không thể bắt được. Nhưng mà manh mối hoài nghi dường như đều chỉ hướng Trấn Nguyên đại tiên. Tất cả đều cho rằng, ông ta là người có khả năng lớn nhất, thần thiếp mặc dù không dám tin tưởng, Trấn Nguyên đại tiên sẽ làm ra chuyện phản nghịch kia, nhưng mà không thể không thừa nhận, toàn bộ Thiên Giới này chỉ có ông ta là người có khả năng lớn nhất. Không biết bệ hạ cảm thấy thế nào?”

“Lão Tôn ta đây cảm thấy không phải Trấn Nguyên lão huynh, ông ta không phải loại người như vậy. Cứ việc không có chứng cứ cho thấy không phải ông ta, nhưng lão Tôn ta đây tin tưởng, Trấn Nguyên lão huynh tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.” Tôn Ngộ Không nói.

Diệp Thiên cười cười: “Ngộ Không nói không sai, không phải Trấn Nguyên Tử.”

Văn Tuyết Tâm nhướng mày: “Không phải Trấn Nguyên đại tiên, vậy thì chồng cảm thấy sẽ là ai chứ? Thông Thiên?  Hay là người từ bên ngoài đến?”

Diệp Thiên nghiêm túc nói cho bọn họ: “Là Hồng Quân.”

“Cái gì!”

Văn Tuyết Tâm và Tôn Ngộ Không đều sợ ngây người.

“Thái Thượng Hoàng, ngài không có nói đùa chứ? Lão Tôn ta đây tận mắt nhìn thấy Hồng Quân tự bạo, lại bị Hỗn Nguyên Lão Tổ mang đi, ông ta làm sao có thể lại trở về làm loạn ? Sư phụ Thái Thượng Hoàng cũng không thể hãm hại Thái Thượng Hoàng được?” Tôn Ngộ Không đưa ra chất vấn.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement