Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)

Advertisement

Giọng nói như vịt đực bỗng vang đến, thật sự khiến cho người ở chợ bán thức ăn bị dọa không nhẹ, ngay lập tức nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó, chỉ thấy một cái xe rồng ở giữa hộ vệ áo giáp vàng kim, từ con đường dẫn đến chợ bán thức ăn chậm rãi đi đến.

"Đại vương đến rồi!"

Người xung quanh chợ bán thức ăn đều ngay lập tức nghiêm trang cung kính. Người đang xem náo nhiệt trên không trung cũng lập tức lao xuống.

Dân binh trên đài cao của chợ bán thức ăn cũng đều nháo nhào bước xuống, cục diện vô cung đồ sộ.

Sau đó giây phút xe rồng dừng lại! "Tham kiến Đại Vương!"

Duy nhất chỉ có ba con Diệp Thiên là khom người hành lễ, đứng ở một điểm trong chợ, đặc biệt rất bắt mắt, có thể nói là độc nhất vô nhị.

"Thống lĩnh, nhanh quỳ xuống, đó là Đại Vương, nhìn thấy Đại Vương nhất định phải quỳ xuống!"

Người quỳ bên cạnh Diệp Thiên là Trần Dật Xuân, ép thấp giọng xuống nhắc nhỡ, còn không quên kéo ống quần Diệp Thiên thật mạnh.

Mà lúc này, Bắc Lương Vương từ trên xe rồng bước xuống, nếu như điều gì đó đặc biệt hiển nhiên rõ ràng thì nó được rơi lên người của Diệp Thiên, nhưng thấy Trần Dật Xuân đang kéo ống quần của anh, Bắc Lương Vương ha ha cười một tiếng: "Bổn Vương đặc biệt qua đây, vì Bổn Vương muốn gặp Diệp Thiên, không cần hành lễ quỳ lạy. Bởi vì anh ta từng cứu Bổn Vương."

Trên thực tế ông ta không đặc biệt qua đây, sở dĩ nói như vậy, thứ nhất là cho mình một bậc thang để xuống, thứ hai là tránh để Diệp Thiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Kỳ thực Bắc Lương Vương cũng rất không thoải mái.

Tất cả mọi người nhìn thấy Bổn Vương đều phải quỳ, anh là một người Long Tộc, càng nên phải quỳ mới đúng, nhưng nhiều lần cũng không quỳ, coi Bổn Vương là gì chứ?

Lần trước, bởi vì cần Diệp Thiên giúp ông ta xem vết thương, cho nên không tức giận.

Còn lần này, là cần Diệp Thiên giúp ông ta bình định nội thành, cũng không so đo tính toán với Diệp Thiên.

"Hóa ra là như vậy!"

Mọi người đều tin lời của Bắc Lương Vương.

Nếu như Bắc Lương Vương đã đặc cách cho Diệp Thiên không cần quỳ, vậy mọi người cũng không còn vấn đề gì để nói.

"Đều đứng dậy cả đi."

Tay áo Bắc Lương Vương phất một cái, lúc này mọi người mới đứng dậy. Lúc này, Bắc Lương Vương ha ha cười một cái, nói với Diệp Thiên: "Thương

Nhi cũng đã nói với Bổn Vương rồi, quân phản loạn trắng trợn phóng hỏa, lúc đó lúc đó Bổn Vương tập trung toàn bộ tinh lực chỉ huy đại quân rút lui quay về thành yểm trợ, không có tinh lực đi lo chuyện trong thành, chỉ có thể để Thường Nhi thông báo cho cấm vệ quân đi bình định thế lực tác loạn trong thành."

"Vừa rồi hai bên đình chiến, Bổn Vương đang chuẩn bị thị sát tình hình dân trong thành, nghe thấy tiếng pháo nổ trỗi lên, chiêng trống huyên trời, hỏi người đi đường mới biết, là tổ chức dân binh tạm thời, tiêu diệt được lượng lớn thế lực đang tác loạn."

"Bổn Vương mới nhìn qua một cái, chí ít cũng có hai ba ngàn thủ cấp của người mặc áo đen, trong lòng Bổn Vương cảm thấy an ủi, cũng cảm thấy thật vui mừng, bởi vị tổ chức dân binh của anh, cấm vệ quân Bắc Lương đã tiêu diệt được thêm hơn một ngàn quân phiến loạn, có thể thấy sức chiến đấu của dân binh cũng vô cùng dũng mãnh, việc này khiến cho Bổn Vương đối với chuyện cố thủ Bắc Lương, từ từ tiêu diệt quân phản loạn tràn đầy lòng tin."

Nói đến đây, Bắc Lương Vương hướng tầm nhìn về toàn hội trường, tiếp tục nói: "Cuối cùng Bổn Vương hy vọng, càng có nhiều tu sĩ, có thể gia nhập dưới trướng của Diệp Thiên cố gắng làm cho tốt, khuất trương lớn mạnh hơn nữa thực lực của dân binh, cũng hy vọng dân binh hộ thành có thể không ngừng cố gắng, cùng toàn bộ tướng sĩ Bắc Lương Thành vượt qua ải khó khăn này, tranh thủ sớm ngày bình định, trả lại cho mọi người một mảnh lang lảnh càn khôn!

Dứt lời.

Diệp Thiên lên trước giơ quyên lên nói:

"Tôi Nguyện cùng tồn vong cùng Bắc Lương Thành." Ngay sau đó!

"Tôi Nguyện cùng tồn vong cùng Bắc Lương Thành." "Tôi Nguyện cùng tồn vong cùng Bắc Lương Thành." "Tôi Nguyện cùng tồn vong cùng Bắc Lương Thành."

Toàn thể dân binh, cùng với tất cả bách tính, đều hô to hò hét, bầu không khí cực kỳ dâng cao.

"Tốt! Rất tốt!"

Bắc Lương Vương cực kỳ vui vẻ, giọng điệu vô cùng có lực nói: "Diệp Thiên nghe phong!"

"Hiện tại Bổn Vương chính thức ban tặng cho tổ chức dân binh của khánh danh hiệu "Nghĩa Quân Hộ Thành" Hổ trợ Bổn Vương giữ gìn trị an Bắc Lương Thành."

"Ngoài ra, Bổn Vương phong Diệp Thiên là Trung Nghĩa Hầu, hưởng thụ vạn họ thực ấp."

"Đồng thời, Bổn Vương còn muốn đem chiến giáp và chiến thương năm đó của Bổn Vương, và cả chiến mã ban tặng cho Diệp Thiên, hy vọng Diệp Thiên có thể thống lĩnh nghĩa quân hộ thành, giúp đỡ Bổn Vương sớm ngày bình loạn!"

Vừa dứt lời, Ngụy Công Công từ bên trong giới không gian rút ra một thân khôi giáp bạch kim, cùng với một cây thương bách kim lấp lóa ánh sáng đưa đến trong tay Diệp Thiên.

Sau đó, lại cho người nào đó mang một con bạch mã với áo giáp bạch kim đến. "Thật là có mặt mũi mà!"

Vô số người chung quanh lộ ra sắc mặt ngưỡng mộ nhìn vào anh. "Cảm tạ Đại Vương ban thưởng!"

Diệp Thiên cố ý tỏ ra kinh hỉ nói.

Bắc Lương Vương ha ha cười một cái, nói với nghĩa quân hộ thành phía sau lưng Diệp Thiên: 'Bổn Vương hy vọng các người cùng với Diệp Thiên làm cho tốt, đợi ngày bình định phản loạn, Bổn Vương nhất định trọng thương cho cạc vị!"

"Dạ! Đại Vương!"

Mọi người trong nháy mắt lập tức tinh thần phấn chấn.

Sau đó Bắc Lương Vương lại nói một đóng từ an ủi bách tính, cuối cùng dặn dò thống lĩnh huyền giáp quân Trương Thương, tìm cho nghĩa quân hộ thành một doanh trại lớn chút.

Sau đó lại dặn ḍ công chúa, cho người mang bảng hiệu phủ thống lĩnh câm vệ quân lúc trước tháo xuống, sửa lại thành "Trung Nghĩa Hẩu Phủ" Ban tặng cho Diệp Thiên làm nơi trú ngụ.

Sau đó mời anh quay về Vương Phủ.

"Thống lĩnh, anh mặc khôi giáp mà Đại Vương ban cho chúng tôi xem xem có khí phách hay không!"

Sau khi Bắc Lương Vương đi, Trần Dật Xuân giống như không kịp chờ đợi mà nói.

Những nghĩa quân khác cũng đều giục Diệp Thiên nhanh mặc lên.

Từ khi đi theo Diệp Thiên săn giết ba ngàn người áo đen, bọn họ ngay cả chút

tính tnh cũng không có, ngược lại càng sùng bái Diệp Thiên hơn.

Bất luận là ở đâu, bất luận là người của tộc nào, chỉ cần có thực lực đều nhận được kính ngưỡng của mọi người, đây là đại thế giới vũ trụ bao la mịt mờ, từ cổ chí kim chân lý này không bao giờ thay đổi.

Thế là Diệp Thiên ở dưới trăm vạn con mắt chờ đợi, mạc vào chiến giáp chiến khôi, phủ thêm áo choàng trắng như tuyết, một tay nắm lấy tay Đóa Đóa, một tay cầm lấy bạch kim Bàn Long Thương, vững vàng đứng ở đó.

Chu cha!

Khiên cho mấy trăm vạn đôi mắt nh́ìn đến hoa cả mắt!

Đây quả nhiên là một vị thần tướng uy vũ từ trên trời xuống!

Đặc biệt là những cô gái trẻ tuổi đang đợi xuất giá, ai ai cũng cười run rẩy hết cả người, thần hồn điên đảo, tấm viên ư mă, đều có một suy nghĩ kích động đến muốn chủ động sà vào ḷòng anh.

Từ xa xưa mỹ nhân yêu mến anh hùng.

Chiến giáp này vừa mặc, chiến tích mấy ngàn người áo đen cn phải là anh hùng là ǵ?

đó, đây không

"Ba ơi, ba mặc áo này vào nh́ìn đẹp trai quá, mẹ và mẹ nhỏ nh́ìn thấy, nhất định sẽ rất thích đó nha."

Đóa Đóa ngước đầu nhỏ lên, đôi mắt hiện cười thành hình bán nguyệt.

Diệp Thiên cười một cái, ôm Đóa Đó lên, đặt lên lưng ngựa Bạch Long, ḿình th́ì ngồi vào sau lưng cô bé nói: "Ba sắp xếp bố trí nghĩa quân xong rồi, đi đón mẹ và mẹ nhỏ của con vào ở nhà mới có được không?"

"Dạ được dạ được!" Đóa Đóa rất vui vẻ nói.

Không lâu sau, thống lĩnh Huyền Giáp Quân Trương Thượng phái người đi qua, nói là doanh trại cho nghĩa quân đã được phóng ra rồi.

Kết quả là Diệp Thiên vung tay một cái: "Các anh em, cùng bổn thống lĩnh đi đến binh doanh!"

"Dạ! Thống lĩnh!"

Rất nhanh, trùng trùng điệp điệp nghĩa quân đi theo sau con ngựa Bạch Long, đi về hướng binh doanh.

Sắp xếp xong nghĩa quân, cũng đã là buổi tối rồi.

Quy mô của nghĩa quân, cũng đạt đến một vạn người rồi, trong đó cảnh giới Kim Đan có bảy tám mươi vị rồi, hơn nữa bên ngoài Binh Doanh, có tu sĩ lân lượt tưng ngươi một đến báo danh tham gia nghĩa quân.

Vì vậy, Diệp Thiên phái Trần Dật Xuân đi chiêu mộ, bố trí một số người đi tuần trên đường phố, sau đó đưa Đóa Đóa đến xóm nghèo.

Khi trở về nhà tộc trưởng, trước cửa nhà tộc trưởng đã có một đám người, ai ai cũng hô hoán, đều cảm thấy vui mừng vì Diệp Thiên được phong hầu phóng tướng.

"Mọi người kiên nhẫn chờ thêm vài ngày nữa, hiện tại Bắc Lương Thành của chúng ta đã hoàn toàn đứng lên, rất nhanh thôi mọi người đều có thể ưỡn ngực đứng lên làm người, đảm bảo người dân Bắc Lương Thành sẽ không kì thị người Long Tộc nữa!"

Diệp Thiên liếc mắt nhìn mọi người nói. "Ôi chao!"

Long Tộc một màn sôi sùng sục.

Nếu như lúc trước Diệp Thiên nói ra chuyện như vậy, ai cũng không dám tin.

Nhưng bây giờ Diệp Thiên đang được phong hầu phong tướng, chỉ cần anh có thành tích xuất chúng, quả thực có hy vọng tất cả mọi người Long Tộc đều có thể đứng lên làm người, không còn bị phân biệt đối xử và ức hiếp.

Sau đó, Diệp Thiên nói với những người trong bộ tộc, cùng với Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy, lại dùng tiên pháp đem lò luyện đan và lửa đi vào trong Trung Nghĩa Hầu Phủ.

"Chà! Thật là một ngôi nhà to và đẹp ba nhĩ!"

Đóa Đóa rất hạnh phúc khi sống trong Trung Nghĩa Hầu Phủ

So với những ngôi nhà trong xóm nghèo Trung Nghĩa Hầu Phủ đơn giản đối với cô bé là thiên đường, to và sạch sẽ, đơn giản là đẹp, có sân vườn, gác xép, trang trí bên trong cực kỳ sang trọng không thua gì Tuyết Thần Tông

"Bây giờ Đóa Đóa có thể cưỡi Bạch Hổ, chơi đùa trong sân vườn rồi."Diệp Thiên cười nói.

Gà con gật đầu như thóc, hỏi: "Ba ơi, bốn ngày nữa uống thuốc xong mẹ và mẹ nhỏ CÓ tỉnh lại không?"

“Đúng vậy, sau đó mẹ và mẹ nhỏ sẽ có thể chơi cùng Đóa Đóa.” Diệp Thiên vuốt ve cái đầu nhỏ của Đóa Đóa.

"Thật tuyệt! Chẳng bao lâu nữa con sẽ được nằm trong vòng tay mẹ, để mẹ dạy hát, ngồi trước bàn trang điểm, để mẹ nhỏ thắt bím cho con."

Đóa Đóa trong lòng vui mừng nhảy nhót.

Sau đó Diệp Thiên giao phó cho Thiên Hà Kiếm Tiên, trông chừng lò luyện đan, do Đóa Đóa mời dọn vào nhà mới, vẫn còn chưa chơi đã, nên không muốn đi đến binh doanh, vì vậy Diệp Thiên một mình cưỡi ngựa Bạch Long đi đến binh doanh.

"Thế thì sao, đêm nay ở Bắc Lương Thành, còn có người mặc đồ đen đang làm phiền sao?"

Khi đến doanh trại, Diệp Thiên hỏi vài người tu sĩ cảnh giới Kim Đan.

“Bẩm thống lĩnh, đêm nay Bắc Lương Thành rất yên bình.” Có người đáp.

Diệp Thiên gật đầu: "Cứ người tập trung tuần tra, nếu có động tĩnh gì thì kịp thời báo cáo cho tôi."

"Dạ thưa thống lĩnh."

Sau khi giao phó xong, Diệp Thiên đi vào đại bản doanh thống lĩnh Mới phát hiện công chúa lại đang ở bên trong liều.

Công chúa đêm nay không mặc chiến giáp vàng mà là áo giáp bạc, nhưng áo giáp bạc của cô ấy là của phụ nữ, quấn không chặt, rất chói mắt.

"Tôi còn tưởng rằng anh dọn đến nhà mới. Nên đêm nay không đến doanh trại, tôi mới tới đây thay anh lo liệu mọi chuyện, không ngờ anh rất có trách nhiệm."

Nhìn thấy Diệp Thiên đi vào, công chúa đứng dậy từ trong đóng văn án đứng lên, hai tay chống lưng bước ra, đứng ở trước mặt Diệp Thiên, ưỡn thẳng ngực nở nụ cười nói.

Diệp Thiên trợn mắt, linh hồn gần như bị hút vào vực sâu trước mặt.

“Tôi nói cô mặc áo giáp, có thể mặc chặt hơn nữa không, rất chói mắt, cô có không biết.” Diệp Thiên nói, lại vô thức liếc nhìn.

Công chúa trợn tròn mắt: "Chiến giáp của nữ vốn là như thế này, được rồi, nếu như chiến giáp giống y đàn ông các anh há chẳng phải là đồi núi bị đè bẹp hết hay sao chứ."

"Ừm..."

Diệp Thiên gãi gãi đầu, đột nhiên một tia sáng vụt qua, xé một mảnh vải thành hình tam giác, rồi buộc lên quanh cổ công chúa.

“Anh đang làm gì vậy?” Công chúa vô thức đẩy anh ra.

Diệp Thiên nói: "Khoác lên cho cô khăn quàng cổ màu đỏ cho bớt chói mắt."

Công chúa nghe xong, bất mãn hừ lạnh nói: "Rất nhiều người muốn xem, nhưng bổn cung không muốn cho xem, bổn cung muốn để anh xem, anh lại chê bai chói mắt, anh có phải đàn ông hay không?"

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement