Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)

Advertisement

“Ai đó?”

Âm thanh vang lên đột ngột khiến Hoàng Phủ Tư Thần sững sờ, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một nữ ba nam cưỡi một con yêu thú màu sắc sặc sỡ xuất hiện bên cạnh.

“Bắc Lương Vương, là anh cả, chị hai, chị ba của người.”

Lâm Cảnh Hiên bước từ trên lưng yêu thú xuống dưới, vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Tư Thần cười nói.

“Các người tới đây làm gì? Tôi không nhận các người!”

Hoàng Phủ Tư Thần hét vào ba người Đóa Đóa.

Ba người Đóa Đóa không hề tức giận, từ trên lưng yêu thú bay xuống, Đóa Đóa khoanh tay trước ngực nói: “Em trai à, em đã hiểu lầm ba chúng ta rồi, chị và hai anh em đều không xúc phạm em, không cần phải la hét om sòm đối với chúng ta chứ?”

“Chị không xúc phạm ta, nhưng người đàn ông đó đã bỏ rơi vì mẹ các người mà bỏ rơi mẹ ta. Các người lớn lên dưới sự quan tâm chăm sóc của ông ta, mà ông tôi đến một ngày cũng không thèm quan tâm đến tôi và mẹ ta. Tôi hận ông ta, hận mẹ các người cũng hận các em!”

Hoàng Phủ Tư Thần tự chui vào sừng trâu, nghĩ đến bọn họ được hưởng thụ tình yêu của ba mẹ, mà thằng bé chỉ có mẹ quan tâm, trong lòng liền thấy thăng bằng, thằng bé luôn cảm thấy là do bọn họ đã cưới đi tình yêu của ba.

“Em trai à, em nghĩ vậy là sai rồi.” Đóa Đóa nói: “Thật ra, Anh Bảo và Anh Lạc lớn như vậy rồi cũng không hưởng thụ qua mấy ngày ba quan tâm chăm sóc.”

“Khi mẹ mang thai ba chúng ta thì bị kẻ xấu bắt giữ. Để cứu mẹ và đứa con trong bụng, ba đã đồng ý luyện đan, chế phù cho người kẻ xấu. Kẻ xấu đã nhốt ba mẹ lại trong một cái sân nhỏ, không cho bọn họ ra ngoài.”

“Ba một bên qua loa lấy lệ bọn họ, vừa tu luyện, khi chúng ta sinh ra, ba cũng không ôm qua chúng ta được mấy ngày, đều bận rộn tu luyện để đưa chúng ta ra ngoài. Cuối cùng, dưới sự cố gắng của ba, chúng ta cũng thoát khỏi sự giam giữ của kẻ thù, lúc đó mới ba tuổi.”

“Sau khi rời khỏi, ba vì đối phó với kẻ xấu cũng không có cách nào bầu bạn với chúng ta. Không lâu sau liền bị bom hạt nhân của kẻ xấu nổ tung, hắn mất tích một thời gian rất dài. Sau khi trở về, ông đã đánh bại những kẻ xấu, nhưng ta lại bị những bọn họ bắt đên Côn Hư, lúc đó ta chỉ mới bốn tuổi.”

“Ba sợ kẻ thù đem chị đi luyện đan liền đành phải không để ý đến Anh Bảo và anh Anh Lạc, chạy đến Côn Hư mất mấy năm mới cứu được chị nhưng mẹ chị và mẹ nhỏ lại vì cứu chị mà hôn mê bất tỉnh, ba vì cứu bọn họ nên phải dẫn chúng ta tới Thiên Hoang, Anh Bảo và Anh Lạc từ đấy liền khôn thể gặp được ba mẹ, lúc ấy hai người cũng chỉ mới bảy tuổi.”

“Thật ra ba cũng rất khổ sở. Ba vì con cái chúng ta mà lo lắng nát tâm. Có thể em không biết, lúc ba đi đến Bắc Hàn để cứu Anh Bảo và Anh Lạc, đến Bắc Hàn liền luôn tìm kiếm huyết mạch, tra xét huyết mạch của em, Anh Lạc và Anh Bảo. Ba trước tiên đi tìm chính là em, phát hiện em bị kẻ xấu truy đuổi, biết rõ không đánh lại được kẻ xấu vẫn như cũ liều mình cho em thời gian chạy thoát. Nếu không phải Thú Kim Lân mắt xanh chạy nhanh, nói không chừng lúc ba đang cố gắng cứu em đã bị kẻ xấu đánh chết rồi, một người ba tốt như thế, em cam lòng hận hắn, không muốn nhận sao?”

“Tôi...”

Hoàng Phủ Tư Thần không nói nên lời.

Sau khi nghe những lời này của Đóa Đóa, so với hai người anh trai, thằng bé đột nhiên phát hiện ra rằng trải nghiệm của mình dường như không là gì so với hai người anh cả.

Lúc này bao nhiêu oán hận đều tan biến.

“Đúng thế em trai, chị ba của em nói không sai.”

Lúc này, Bảo Bảo, vỗ vai Hoàng Phủ Tư Thần một cái và nói: “Thực ra ba rất yêu thương con cái của mình, chẳng qua là em không tiếp xúc với ba nên không biết mà thôi.”

“Em có thể không biết,lúc ba đang cứu anh và nhị ca của em, đột nhiên xuất hiện một chân tiên. Ba biết mình đánh không lại, không tiếc đọa ma đi đối phó với chân tiên, vì để cho anh chị em chúng anh một con đường sống. Ba sợ trở thành Quỷ vương sẽ mất đi nhân tính, ngay cả con mình cũng giết liền kêu chị ba em giết hắn. Chị ba em không làm được, vì muốn cứu ba khỏi ma chướng, chị ba em không tiếc hi sinh bản thân, một kiếm đâm thủng ngực mình, muốn đào ra Thất khiếu linh lung tâm để cứu ba.”

“Ba thấy chị ba em làm như vậy, hắn đã rất đau khổ. Ba em cố gắng chống lại ma chướng, cuối cùng bằng ý chí siêu cường của mình chiến thắng ma chướng. Hôm nay mọi người mới có thể xuất hiện ở đây, nếu không em muốn căm giận hắn cũng không có cơ hội đâu.”

“Ba không yêu cầu em phải hy sinh bản thân vì ông ấy. Ông ấy chỉ mong em có thể tha thứ cho ông ấy, cho ông ấy một cơ hội để yêu thương em, em nhẫn tâm phụ lòng tốt của cha?”

Sau khi Hoàng Phủ Tư Thần nghe xong, oán hận của thằng bé đã hoàn toàn tiêu trừ, trở nên vô cùng áy náy, nhưng lại không muốn cúi đầu nhận sai liền nói: “Nhưng ông ấy lại bỏ rơi mẹ ta.”

“Chuyện này không thể trách ba.” Đóa Đóa nói: “Năm đó ba tới Bắc Lương là để chữa bệnh cho mẹ và mẹ nhỏ ta. Khi đó, ông ngoại em là Bắc Lương Vương bị bệnh nan y, bác cả, bác hai của em tạo phản, muốn dồn ông ngoại em vào chỗ chết.”

“Kẻ thù ngoài thành, trong thành đại loạn, mẹ em suýt chết dưới tay người của nhị cữu em, là ba đã cứu mẹ em, có lẽ từ khi đó trở đi mẹ em đã yêu ba.”

“Sau đó kẻ thù bắt đầu tấn công thành, mẹ em kêu ba từ bên cạnh em gái em, để cho ba mang nghĩa quân đến hỗ trợ thủ thành. Mẹ em biết trận chiến này chắc chắn sẽ thất bại, liền dâng mình cho ba, em cũng được sinh ra bất ngờ.”

“Ngoài dự đoán của mẹ em là ba lại đánh bại kẻ thù, chính quyền Bắc Lương được củng cố. Mẹ ta và mẹ nhỏ lúc đó cũng tỉnh lại, ba liền dẫn một nhà chúng ta rời đi, hắn cơ bản không biết mẹ em đã mang thai. Hơn nữa lúc ấy ba và mẹ em cũng đâu có tình cảm gì, nói chi là vứt bỏ?”

“Nếu lúc đó ba không đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của mẹ em thì sẽ không có em, hắn cũng thiếu em cái gì, cũng vì ba hiền lành nên mới mang món nợ nghiệt ngã này, hắn nguyện ý bồi thường, em không thể cho hắn một cơ hội sao, ngược lại còn căm hận như thế?”

“Tôi...”

Hoàng Phủ Tư Thần lại lần nữa cứng họng.

Thằng bé không phải người ngu, trước kia bị oán hận làm cho đầu óc mê muội, cái gì cũng không nghe lọt. Hiện tại oán hận đã biến mất, mọi chuyện cũng đã được nói thẳng, suy nghĩ kỹ một chút thì thấy ba hình như không làm gì sai, ngược lại là mình đã trách lầm ba.

“Tốt lắm, em tư.” Lạc Lạc cũng vỗ vỗ vai thằng bé một cái, nói: “Ba không phải là người nhỏ mọn, hắn sẽ không trách em, chỉ cần em đồng ý nhận hắn là ba, hắn sẽ đối xử với em như vớichúng ta vậy. Chờ đến khi em quen thuộc với ba, em sẽ hiểu có một người ba như vậy là một điều rất hạnh phúc, bỏ xuống oán hận với ba đi.”

“Đúng vậy, Bắc Lương Vương.” Lâm Cảnh Hiên cũng khuyên bảo: “Lùi một bước là thấy trời cao biểu rộng, tiến một bước là vách đá cheo leo, nếu em chịu lùi một bước buông bỏ hận ý, em liền có một người ba tốt, hai người anh tốt, một người chị tốt, nhưng nếu em tiến thêm một bước, đừng nói là không nhận ba, điều em mất đi chính là ấm áp và hạnh phúc của cả một đời.”

“Thực lòng mà nói, anh ghen tị với em chết đi được. Nếu anh cũng có một người ba tốt như vậy, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức trân trọng cuộc sống này, ngày ngày vây quanh ba, sau này vạn kiếp làm súc sinh anh cũng nguyện ý, nhưng đáng tiếc anh không có số mạng như em.”

Hoàng Phủ Tư Thần làm sao không muốn có ba đau mẹ yêu!

Trên thực tế, thằng bé đã động lòng nhưng lại nghĩ đến thái độ vừa rồi của mình với ba liền cảm thấy đặc biệt xấu hổ, không dám đi đối mặt với ba.

Vì vậy liền nói: “Ông ấy thực sự không trách mắng ta, sẽ tha thứ cho ta, sẽ tiếp nhận tôi sao?”

Đóa Đóa vừa nghe đã vô cùng mừng rỡ, nắm lấy vai Hoàng Phủ Tư Thần, vỗ ngực nói: “Chị bảo đảm với em, ba tuyệt đối sẽ không bao giờ trách em, nhất định sẽ tha thứ và chấp nhận em. Nếu ba trách em, không chịu tha thứ hay chấp nhận em thì sau này chị sẽ không để ý đến ông ấy nữa.”

“Đúng! Nếu như ba trách em, không chịu tha thứ, không chịu chấp nhận em, sau này anh cũng không thèm để ý đến ông ấy!”

Bảo Bảo, và Lạc Lạc cũng cười nói.

“Thế... ngoéo tay đi.”

Hoàng Phủ Tư Thần duỗi ngón út cong cong ra.

Đóa Đóa ngay lập tức móc ngón tay út của mình, ngoéo tay với thằng bé.

Lúc này Hoàng Phủ Tư Thần mới lộ ra một nụ cười yên tâm.

“Đúng vậy, em nhìn lại mình đi, cười một cái, đẹp trai biết bao nhiêu, đây mới em trai ngoan của chị.” Đóa Đóa cười hì hì nói.

Hoàng Phủ Tư Thần đã cảm nhận được, có anh chị thật ấm áp.

“Vậy chúng ta lần này trở về mang em đi nhận ba nhé?” Đóa Đóa cười hỏi.

Hoàng Phủ Tư Thần gật đầu.

Vì vậy, huynh đệ tỷ muội bốn người, còn có Lâm Cảnh Hiên, ngồi lên lưng yêu thú đi về hướng Bắc Lương Thành.

Lúc này, Diệp Thiên và Hoàng Phủ Thường đã trở lại vương phủ Bắc Lương, trong cung điện, Diệp Thiên và Hoàng Phủ Thường chạm gối nói chuyện.

Nói về một ít chuyện cũ sau khi chia tay.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh náo loạn.

“Ba! Chúng con đã trở lại!”

Bất ngờ đó là Đóa Đóa, Bảo Bảo,, Lạc Lạc mặt đầy vui mừng chạy vào.

“Em trai các con đâu?”

Diệp Thiên lập tức đứng dậy hỏi.

Đóa Đóa mỉm cười nói: “Em trai đã bỏ xuống oán hận với ba, đang quỳ gối ngoài cửa, chờ ba và công chúa tha thứ đấy.”

Diệp Thiên và Hoàng Phủ Thường nghe thế liền nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không thể tin vào tai mình.

Một giây tiếp theo, Hoàng Phủ Thường che miệng sung sướng rơi nước mắt.

“Tư Thần chịu tha thứ cho ba nó, thật sự là tốt quá!”

Diệp Thiên cũng rất vui mừng, lập tức nắm tay Hoàng Phủ Trường sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, mau đỡ Tư Thần của chúng ta đứng dậy!”

Rất nhanh Diệp Thiên và Hoàng Phủ Thường đã ra ngoài cung điện.

Thấy ba mẹ đi ra, Hoàng Phủ Tư Thần đang quỳ bên ngoài điện liền dập đầu một cái: “Ba, mẹ, là Tư Thần bất hiếu, khiến ba mẹ đau lòng, ba mẹ cứ trách phạt Tư Thần thật nặng!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement