Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)

Advertisement

"Mẹ tôi ơi! Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Là cái tên Tiên Vương đáng chết bắt đầu tàn sát Tiên Thổ Tinh rồi sao? Trong truyền thuyết một cú đấm của Tiên Vương có thể đánh nổ tung một tiểu đạo thế giới của Tinh Vực, Tiên Thổ là đại đạo thế giới, tuy rằng một cú đấm không thể nổ tung, ông ta cần phải dùng mấy nghìn quyền, mấy vạn quyền, mới có thể khiến Tiên Thổ từ từ nổ tung sao?"

"Khủng bố! Quá khủng bố rồi! Nhà cửa đều chấn động sụp đổ rồi! Ai có thể nói cho tôi! Có phải là cái tên Tiên Vương kia làm đúng chứ?"

"..."

Cùng với trận nổ mạnh khiến cho Tiên Thổ Tinh chấn động dữ dội sau đó, toàn bộ Tiên Thổ Tinh lâm vào hỗn loạn, vô số ngôi nhà của người dân bởi vì không có pháp trận củng cố mà bị sụp đổ; vô số người dân lảo đảo không vững vì trận rung chấn, tinh thần hỗn loạn, mơ hồ; vô số yêu thú vì trận rung chấn đi lang thang khắp nơi, gầm rú khắp nơi; vô số núi lửa bị rung chấn phun trào cuồng nộ....

Có thể nói là gà bay chó sủa. Gào thét mấy ngày liền, bất luận là Bắc bán cầu hay là Nam bán cầu, đều là như thế, toàn bộ Tiên Thổ không có một chỗ nào là thanh tịnh.

Ước chừng sau năm phút trôi qua, trận rung chấn mãnh liệt mới chầm chậm dừng lại.

Nhưng trong lòng của tất cả mọi người, vẫn là sóng cuộn biển gầm, khó có thể bình tĩnh.

Mà lúc này, ở dưới đáy biển sâu của Bắc Cực Quyển, Diệp Thiên gắt gao ôm chặt Đoá Đoá vào trong lồng ngực, đồng thời che lỗ tai cô lại. Cho đến khi trận rung chấn dừng lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy lồng ngực dính dính, không nhịn được buông Đoá Đoá ra, cúi đầu nhìn xuống. Trước ngực tất cả lại đều là vết máu.

Diệp Thiên kinh ngạc, nhìn về phía Đoá Đoá, chỉ nhìn thấy đôi mắt đẹp của Đoá Đoá nhắm lại, mũi, khóe mắt, khóe miệng, ngay cả lỗ tai, đều có máu tươi tràn ra ngoài.

"Đoá Đoá! Đoá Đoá!"

Diệp Thiên đẩy đẩy Đoá Đoá gọi vài tiếng.

Đoá Đoá lúc này mới chậm rãi mở mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Diệp Thiên, lỗ tai ong ong, chỉ có thể nhìn thấy ba đang há mồm, lại không nghe thấy âm gì.

Phù!

Nhìn thấy Đoá Đoá mở mắt, Diệp Thiên lại lần nữa thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ cong lên, lau đi máu ở mũi, khóe mắt, khóe miệng, bên tai Đoá Đoá.

Đương nhiên, Diệp Thiên là dùng tiên pháp ngăn cách nước rồi, cho nên lấy hắn làm trung tâm, trong vòng phạm vi 3 mét đều không có nước chạy vào.

"Bố, bố đang nói cái gì vậy? Sao con không nghe thấy?" Đoá Đoá xoa lỗ tai hỏi.

Diệp Thiên cười cười, dùng thần niệm ra hiệu cho cô một tin: "Tai nhất thời bị điếc không sao hết, một lát nữa sẽ ổn thôi."

Nhận được tin của bố, Đoá Đoá nhoẻn miệng cười, đôi mắt đều biến thành hình trăng lưỡi liềm, dường như đang vì bản thân mình và bố đều còn bình an, mà cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Diệp Thiên bị làm cho cảm động, không khỏi ôm chặt Đoá Đoá vào trong lòng ngực, yêu thương vuốt ve cái đầu nhỏ của cô.

Trận rung chấn dữ dội kia. Khác xa mong đợi của Diệp Thiên, khủng bố hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, nếu không thì hắn đều dùng tiên pháp bảo vệ Đoá Đoá, thêm nữa Đoá Đoá có Thất Thải Thần Quang bảo vệ, mà còn đã thâm nhập sâu vào bề mặt trái đất hơn 30 vạn mét rồi, trận rung chấn còn khiến Đoá Đoá bị chảy máu thất khiếu.

Không thể nói là không khủng bố được!

Đương nhiên, nếu không có Thất Thải Thần Quang của Đoá Đoá bảo vệ anh, như vậy thì anh cũng sẽ bị thương.

Bởi vì lúc nổ, anh vừa mới xuyên qua lớp băng tiến vào biển sâu, có thể cảm nhận được sự kinh hoàng của vụ nổ, đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là vết thương nhẹ, trọng thương, Ám Dạ thần giáo choáng váng là đủ để giải thích tất cả.

Bọn họ giống với Diệp Thiên, cuối cùng cũng rút khỏi bề mặt trái đất, trận nổ tới quá nhanh lại quá mạnh, đến nỗi bọn họ chưa trốn xong vào khu vực an toàn hoàn toàn, trận nổ đã xảy ra rồi.

Chỉ có điều, những người chui vào mặt nước trước, sớm đã lặn sâu hàng trăm nghìn mét dưới nước, bọn họ lại rất an toàn.

Giờ phút này, sâu trong đáy nước, đã có người dần dần ngoi lên.

Người đầu tiên ngoi lên, phát hiện Diệp Thiên, đồng thời tới gần chỗ Diệp Thiên chính là Cơ Hữu Đạo.

"Bắc Minh Đế Tôn, trận nổ mạnh quá, tiểu tiên đã lẻn vào đáy biển rồi vẫn còn có thể cảm nhận được chấn động mãnh liệt, đến ngay cả nhiều ngọn núi lửa dưới đáy biển đều bị trận rung chấn mà phun ra, tình hình bên ngoài hiện tại như thế nào?" Cơ Hữu Đạo nghĩ lại còn rùng mình hỏi.

"Không biết, đang chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem đây." Diệp Thiên nói.

"An toàn không?" Cơ Hữu Đạo hỏi, hoàn toàn sợ hãi.

"Chắc chắn an toàn, trận nổ lớn như vậy, Công Tôn Hạ dù có bất tử đến mấy cũng bị chấn động bay thật xa, giờ đây cả một khu vực rộng lớn trên đỉnh đầu, nhất định không nhìn thấy được một bóng người." Diệp Thiên mạnh dạn suy đoán.

"Vậy đi lên nhìn xem?" Cơ Hữu Đạo rất tò mò, bên ngoài hiện tại rốt cuộc là tình huống gì.

Diệp Thiên gật gật đầu, ôm lấy vòng eo nhỏ mảnh khảnh của Đoá Đoá, bơi lên trên.

Không lâu sau, từng bóng người trồi lên mặt nước, lộ ra cái đầu, nhìn quét qua xung quanh.

Chỉ thấy cả bầu trời bị nhuộm đỏ bởi những đám mây cháy.

Đến ngay cả Bắc Cực âm mấy trăm độ, nhiệt độ giờ phút này đã lên cao tới ít nhất hai trăm độ, thế cho nên nước biển vốn đóng băng, đều đang sủi bọt, dường như giống nước đang đun sôi.

Đương nhiên. Cũng chính vì mọi người đều là tu sĩ, bằng không trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, người thường sớm đã chết thẳng cẳng.

Đến nỗi Huyền Băng Cung, tại trận nổ lớn vừa rồi sớm đã bị hóa thành tro bụi.

"Mẹ ơi. Quá khủng bố rồi!"

Nhìn quét qua, thấy băng hà rộng lớn đã biến mất, biến thành đại dương mênh mông, động băng nguyên bản cũng bị biến thành lò lửa, khiến cho từng người từng người ngoi lên khỏi mặt nước đều chấn động đến mức hoa cả mắt.

"Tôi dùng thần niệm đảo qua, trong vòng phạm vi trăm vạn km, không có một khối băng nào!" Có người không nhịn được thở dài.

"Phạm vi trăm vạn km đã là gì, thần niệm của tôi có thể quét phạm vi ngàn vạn km, cũng chưa phát hiện có một khối băng đây này!" Có vị hóa thần nói.

"Hừ." Lúc này Cơ Hữu Đạo hừ nói: "Trăm vạn ngàn vạn dặm không có băng. Nào đã đủ giải thích trận nổ này khủng bố như thế nào, bổn tiên thần niệm đảo qua, bao trùm phạm vi hơn 1 tỷ km, đều còn không có một khối băng nào đâu!"

"Mẹ tôi ơi!"

Người địa phương Tiên Thổ nghe vậy, trái tim đều kinh sợ!

"Vậy chẳng phải nghĩa là, băng của một nửa Bắc Cực Quyển đã tan chảy toàn bộ?"

"Có lẽ càng đáng sợ hơn, toàn bộ Bắc Cực Quyển đều không nhìn thấy băng đâu!"

"Đáng sợ! Thật là đáng sợ! Vẫn còn may Bắc Minh Đế Tôn để chúng ta có thể lặn càng sâu, bằng không bị trận nổ khủng bổ như vậy quét đến, tuyệt đối bị cháy thành tro cốt đều không nhìn thấy được!"

"..."

Vô số người kinh hãi muốn chết!

Rất nhanh, càng ngày càng nhiều người trồi lên mặt nước. Đại dương mênh mông cuồn cuộn, dường như dưới nước sủi bọt, lít nhít tất cả đều là đầu người, một mảng một mảng kinh sợ.

"Diệp Thiên! Đoá Đoá!"

Lúc này, đám người Tô Lạc Thiền trồi lên mặt nước, tình cảnh trước mắt khiến cho bọn họ đến nỗi vì trận nổ khủng bố lần này, lo lắng cho sự an toàn của Diệp Thiên và Đoá Đoá, liền hô to hét lên.

Diệp Thiên nghe vậy, ôm Đoá Đoá vọt lên một km, hô một tiếng:

"Ở đây này!"

Đám người Tô Lạc Thiền lập tức lên khỏi mặt nước, vây quanh bên người Diệp Thiên, hỏi han ân cần.

"Diệp Thiên, Ma Vương đâu?" Lúc này Dương Tử Hi nhìn quét qua xung quanh, nhìn không thấy bóng dáng Ma Vương, không nhịn được hỏi.

Diệp Thiên giơ tay chỉ về một hướng: "Vừa rồi tôi thần niệm quét qua một chút, Dương Đỉnh Thiên đang ở khoảng mười vạn dặm theo phương hướng này, phỏng chừng là bị trận này làm cho hôn mê rồi, khí tràng rất yếu."

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Cơ Hữu Đạo: "Ông dẫn vợ và các con gái của tôi đi tìm Dương Đỉnh Thiên, tôi đi sang bên kia đối phó với Công Tôn Hạ. Lão già này cũng bị thương không nhẹ, vừa hay là thời cơ rất tốt để diệt trừ ông ta."

"Vâng Bắc Minh Đế Tôn!"

Cơ Hữu Đạo gật đầu như giã tỏi: "Đế hậu, công chúa, xin mời đi theo tiểu tiên trước."

Ông ta tưởng rằng Dương Tử Hi là chính thê, trực tiếp gọi Đế hậu.

"Bố, có nguy hiểm không bố?"

Lỗ tai Đoá Đoá đã nghe thấy, vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Không nguy hiểm."

Diệp Thiên quay lại nở một nụ cười yên tâm.

Chỉ bằng trận nổ lớn như vậy, Diệp Thiên có thể kết luận, không phải tu vi của một người Dương Đỉnh Thiên mà tạo thành trận nổ, là cả Dương Đỉnh Thiên và Công Tôn Hạ, tu vi của cả hai người họ giúp cho trận nổ lớn hình thành.

Bởi vậy hắn kết luận. Tu vi của Công Tôn Hạ đã hạ xuống Hợp Đạo Cảnh, hơn nữa bị sóng xung kích tạo ra từ trận nổ lao tới, trọng thương là điều không thể tránh khỏi, cho nên cũng không có nhiều yếu tố rủi ro nguy hiểm.

Kết quả là. Diệp Thiên cứ hướng về phía tây mà đi, Cơ Hữu Đạo dắt theo đám người Dương Tử Hi đi về hướng phía đông đi tìm Dương Đỉnh Thiên.

Lúc này, trên mặt biển mười mấy vạn dặm về phía tây của trung tâm trận nổ.

"Khụ khụ!"

Công Tôn Hạ che ngực điên cuồng ho khan, điên cuồng hộc máu ra biển.

Sau một trận ho dữ dội, ông ta cảm thấy lồng ngực trở nên êm ái hơn rất nhiều, không khỏi thở dài, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.

"Lơ là! Là tôi đã lơ là rồi! Diệp Bắc Minh quả nhiên là hạng người âm hiểm xảo trá, nhân lúc Cơ Hữu Đạo cùng hắn giao thủ, đem Cơ Hữu Đạo xúi giục, để Cơ Hữu Đạo giúp hắn kéo dài thời gian, đáng cười tôi thế nhưng lại không nhìn ra, nếu như sớm nhìn ra, nhân lúc còn sớm giết hắn, sau đó giết Dương Đỉnh Thiên sẽ nhẹ nhàng, tu vi rơi cũng sẽ không rơi xuống đến Hợp Đạo, còn bị đánh bay đến kết cục một thân trọng thương."

"Thật có thể nói là một lần sảy chân để hận nghìn đời!"

Ông ta càng nghĩ càng hối hận, thế cho nên bộ mặt đều trở nên dữ tợn, hai tay sít chặt thành nắm đấm, móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay.

"Vốn dĩ có thể nhẹ nhàng bắt lấy hai cái đầu chó, kết quả..."

Ông ta không nói được nữa, trong bụng giống như ngàn vạn con dao giẫm đạp không thôi, sự căm thù trong đôi mắt đều có thể phun ra lửa.

"Diệp Bắc Minh! Dương Đỉnh Thiên! Để hai tên cẩu tặc các người lại sống lâu hơn trăm năm! Tôi nhất định sẽ tìm tới giúp đỡ! Đến lúc đó nhất định phải cho các người chết không có chỗ chôn!"

"A!"

Ông ấy phát điên rít gào một tiếng, xoay người rút lui.

Tiên Thổ cách thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ quá xa, truyền âm căn bản là không truyền đến bên kia, chỉ có thể đích thân tự mình trở về Tử Vi Tinh báo tin, nếu không thì không có cách nào đem tin tức Diệp Bắc Minh truyền tới Tử Vi Tinh.

Kết quả không để cho ông ấy chạy quá xa, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh.

"Lão già, chôn mệnh tại Tiên Thổ đi, bổn tọa là sẽ không để cho ông trở về Tử Vi Tinh báo tin đâu!"

Nghe vậy, thân hình Công Tôn Hạ đột nhiên cứng đờ, sắc mặt hơi thay đổi.

Là Diệp Bắc Minh!

Ông ta không cần quay đầu lại, liền biết là Diệp Thiên, lập tức gia tăng tốc độ, toàn lực chạy về phía trước.

"Ông trốn không thoát đâu!"

Diệp Thiên cũng tăng tốc độ cao nhất đuổi theo.

Bởi vì tu vi của Công Tôn Hạ tự nổ, từ Thiên Huyền Cảnh rơi xuống Hợp Đạo Cảnh, vận tốc nguyên bản sáu ngàn vạn dặm, rơi xuống rồi chỉ còn lại hơn một ngàn hai trăm vạn dặm.

Mà Diệp Thiên cũng là Hợp Đạo Cảnh, lại là cơ sở của Kim Đan tuyệt phẩm, khi tốc có thể đạt một ngàn năm trăm vạn dặm, cho nên một chút đều không lo lắng Công Tôn Hạ có thể chạy thoát dưới con mắt của hắn.

Quả nhiên, một lúc sau, Diệp Thiên liền cách Công Tôn Hạ rất gần, mắt thấy liền phải đuổi theo.

Công Tôn Hạ tất nhiên có thể cảm nhận được Diệp Thiên sắp đuổi theo, cũng biết bản thân mình dù chạy như thế nào cũng không thể chạy vượt qua Diệp Thiên, lập tức cắn răng, làm mọi thứ có thể, bỗng nhiên xoay người lại.

"Đi chết đi Diệp Bắc Minh!!!"

Ông ta dùng toàn bộ sức lực vào cú đấm mà oanh kích.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement