Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)

Advertisement

Muốn còn sống về được Thiên Lang tinh thì giao tờ giấy đó cho tôi. Nếu không, đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác!

Âm điệu của lời này mạnh mẽ như tiếng chuông đại lữ vang lên trong đại sảnh.

Trong nháy mắt, rất nhiều người cũng nhanh chóng vây quanh Diệp Thiên, nhao nhao ồn ào.

"Giao tờ giấy đó ra đây!"

"Giao tờ giấy đó ra đây!"

"Giao tờ giấy đó ra đây!"

Tỉnh cảnh lại lâm vào rối loạn. Thế này giống như một đám người đòi tiền lương, họ vây quanh ông chủ còn nợ tiền lương chưa phát cho mình rồi không ngừng hô to.

Ánh mắt Diệp Thiên trở nên sắc bén, lập tức thấy khó chịu: "Bảo mấy người theo thì một đám không có khả năng. Lúc tôi lấy được tin tức thì một đám như chó điên muốn cướp lấy. Tôi hỏi mấy người một câu, có phải muốn chết không?"

Lời vừa nói ra, vẻ mặt tất cả mọi người vây quanh Diệp Thiên trở nên lạnh lẽo.

Người trẻ tuổi họ Vương kia lại còn cười lạnh: "Tên nhóc, nhớ cho kỹ. Đây là Thanh Long Tinh, không phải Thiên Lang Tinh, địa bàn của bọn tôi thì bọn tôi làm chủ, cậu là một người dân Thiên Lang Tinh thì không có tư cách biết rõ tung tích đồ nhi yêu thích của tiên vương."

"Đúng vậy! Cậu không tư cách biết tung tích đồ nhi yêu thích của tiên vương. Mau giao tờ giấy ra đây, bằng không sẽ cho cậu đẹp mặt!" Một đám xấu xa nghiêm mặt uy hiếp.

Diệp Thiên đang muốn cho bọn họ một bài học thì đúng lúc này, các chủ Thanh Long Các Lam Ngọc khẽ nói: “Tôi nói này, mọi người làm như vậy thì có phải có phần không nể mặt họ Lam tôi quá rồi?”

"Đây là Thanh Long Các. Tin tức là do bản các chủ dùng phương thức công bằng, ngay thẳng, công khai phát ra. Người ta đưa ra giá cao thì sao lại không có tư cách biết được tung tích đồ nhi yêu thích của tiên vương?"

"Hay là mấy người còn muốn cướp đoạt đồ dưới mí mắt của bản các chủ, làm hỏng quy củ của Thanh Long Các, khiến bản các chủ khó xử phải không? "

Lời này của Lam Ngọc vừa phát ra khỏi miệng, mọi người đều rơi vào im lặng ngắn ngủi.

Nhưng rất nhanh sau đó đã có một lão giả nhìn về phía Lam Ngọc mà nói: “Lam các chủ, ông cũng biết, có lẽ bên mình đồ nhi yêu thích của tiên vương còn có bậc tu hành đạo thống cao hơn “Thiên Đạo diễn hóa quyết” của Thanh Long Tinh. Nếu để cậu ta lấy về Thiên Lang Tinh, truyền bá ra ngoài, đến lúc đó bậc tu hành đạo thống của Thiên Lang Tinh sẽ áp đảo Thanh Long Tinh. Mười nghìn năm sau, có thể sẽ không phải là Thanh Long Tinh trấn áp Thiên Lang Tinh mà là Thiên Lang Tinh quay lại dẫm Thanh Long tinh của chúng ta."

"Cho nên không phải bọn tôi muốn cướp đoạt dưới mí mắt của ông mà bọn tôi chỉ là giúp Thanh Long Tinh cắt đứt hậu họa sau này mãi mãi thôi, mong rằng các chủ đừng làm khó bọn tôi.”

"Đúng vậy! Bọn tôi phấn đấu vì địa vị tối cao của Thanh Long Tinh, mong rằng các chủ đừng vì cá nhân mình mà khiến cho Thanh Long tinh bị Thiên Lang Tinh đạp dưới chân. Như vậy các chủ sẽ thành tội nhân thiên cổ!" Có tu sĩ nói.

"Ha ha ha!”

Lam Ngọc nghe xong thì ngửa đầu cười to: "Mấy người lại còn biết quang minh chính đại mà nói cơ, giống như bản các chủ ngăn nấy người lại thì bản các chủ sẽ thành địch của Thanh Long Tinh, đừng dát vàng lên mặt mình thế chứ."

"Tôi nói cho mấy người này, biết tung tích đồ nhi yêu thích của tiên vương thì mấy người cũng không dẫn đồ nhi yêu thích của tiên vương đi được, đó là một gia tộc mà mấy người không lay động được."

"Cho nên, đừng làm loại chuyện khiến bản các chủ khó xử. Thanh Long Các ăn là ăn bát cơm trung thực này, nếu mấy người cứ phải đập nát bát cơm này của các chủ, vậy thì đừng trách bản các chủ không khách khí!"

Dứt lời, anh ấy gọi ra một thanh thần binh tiên phẩm rồi cắm xuống đất, một luồng khí khắc nghiệt nồng nặc mà mạnh mẽ lập tức bao phủ cả đại sảnh.

"Vậy..."

Ngay sau đó có không ít người bị thần khí ép lui về sau.

"Ha ha." Lúc này có một đạo sĩ chê cười một tiếng: "Không phải các chủ đây muốn bảo vệ một tu sĩ của một Thiên Lang Tinh mà làm kẻ địch với toàn bộ Thanh Long Tinh ấy chứ?"

"Đừng úp cho bản các chủ cái nồi đen như vậy, bản các chủ không cõng nổi. Chẳng qua bản các chủ chỉ muốn giữ gìn quy củ của Thanh Long Các ta, nếu có truyền ra ngoài thì cũng không sợ người khác hiểu lầm bản các chủ!" Lam Ngọc nói với giọng vang vang hùng hồn.

"Ha ha!" Đạo sĩ cười nói: "Nếu Lam các chủ cứ phải đối đầu với nhà họ Trần tôi, cứ phải đối đầu với Thanh Long Tinh thế này thì vậy được thôi, nhà họ Trần tôi không ngại trở mặt với Thanh Long Các của các người."

Dứt lời, hắn ta đưa ngón tay lên bên miệng rồi thổi một tiếng.

Huýt huýt!

Thấy thế, mấy người thế gia cũng thổi.

Huýt huýt!

Rất nhanh sau đó đã có người hầu của Thanh Long Các chạy vào.

"Các chủ, không hay rồi, có rất nhiều tu sĩ có thần khí mạnh mẽ xông vào!"

Sắc mặt Lam Ngọc biến đổi, nhìn ra ngoài đại sảnh, quả nhiên thấy được một đám lão giả dẫn theo người hùng hổ xông vào đại sảnh.

"Gia chủ!"

"Gia chủ!"

"Gia chủ!"

Đệ tử và người hầu của các thế gia nhao nhao hành lễ với lão giả.

"Rất tốt!" Khóe mắt Lam Ngọc co rút lại: "Mấy người đây đều đã chuẩn bị cả tay sau, muốn đối đầu với Thanh Long Đường rồi!"

"Ha ha!" Lão giả cầm đầu gây rối kia cười nói: "Lam các chủ, ông hiểu lầm rồi, bọn tôi chỉ chừa lại tay sau để tránh việc tin tức bọn tôi lấy được lại bị người khác đoạt mất."

"Nếu là người ở Thanh Long Tinh lấy được thì thôi đi, nhưng lại là người của Thiên Lang Tinh lấy đi, bọn tôi cũng không thể ngồi yên bỏ qua, cho nên chỉ có thể chuẩn bị đội ngũ cho tốt rồi gọi ra đoạt lấy tin tức."

"Nếu các chủ không muốn đánh nhau ở Thanh Long Các thì đừng nhúng tay vào việc này cho thỏa đáng, nếu không các chủ sẽ không có lợi ích gì đâu."

"Hừ!" Lam Ngọc hừ một tiếng: "Bản các chủ áp tải mười nghìn năm còn chưa có người nào có thể cướp đồ từ trên tay bản Các chủ, các người cũng đừng mơ!"

Nói đến này, anh ấy hét lớn một tiếng: "Người đâu!"

Ngay sau đó có rất nhiều cao thủ của Thanh Long Các ra đây.

"Ý của các chủ đây là vẫn cứ muốn đối đầu với bọn tôi?" Có gia chủ đứng dậy, lạnh giọng hỏi.

"Ha ha!" Lam Ngọc cười ha hả: "Thanh Long Các này không phải là nơi các người muốn giở thói ngang ngược là có thể giở thói ngang ngược, nếu mà vẫn muốn giở thói ngang ngược thì bản các chủ cũng không ngại ngần ngọc nát đá tan với các người, còn nếu thỏa hiệp với các người thì Thanh Long Các của tôi về sau cũng chẳng cần kinh doanh nữa!"

"Nếu các chủ đã hồ đồ ngu ngốc lại còn bất cần như thế, vậy thì đừng trách họ Trần tôi không khách khí!" Gia chủ nhà họ Trần lạnh giọng nói rồi quát lớn: "Lên cho ta!"

Một đám cao thủ nhà họ Trần lập tức ra tay.

"Lên!"

Lam Ngọc cùng không cam lòng yếu thế hét lớn một tiếng.

Rất nhanh sau đó người của Thanh Long Các và người của các đại thế gia khác đánh nhau lộn xộn cả.

Bởi vì hầu như những cao thủ này đều là chân tiên nên đánh nhau tạo ra tình thế rất to lớn, trong nháy mắt đã lật tung cả tòa đại điện.

"Linh Nhi, mau dẫn bọn họ đi!" Lam Ngọc dặn bảo. Bình thường khi vận chuyển đồ đạc hoặc vật phẩm có giá trị đến nơi khác mà lại gặp phải bọn chặn đường thì họ sẽ ngăn chặn đối thủ lại nếu như là đối thủ khó đối phó, xong sẽ để người khác bảo vệ hàng hóa rời khỏi đó.

Xem ra Lam Ngọc này cũng tương đương với người bảo vệ hàng, chỉ cần bọn Diệp Thiên hoàn toàn rời khỏi đây thì nhiệm vụ bảo vệ hàng của ông ấy cũng sẽ hoàn thành.

"Mau đi với tôi!"

Lam Linh Nhi vội vàng giục bọn Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhân cơ hội mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó có viết mấy chữ: đồ nhi yêu thích của tiên vương ở đệ nhất thế gia nhà họ Tiêu tại Phong Nguyệt Thành.

Biết được Huân Nhi ở đâu, Diệp Thiên trực tiếp vận tiên pháp đốt tờ giấy đi xong thì ném xuống đất. Nói một tiếng "đi" rồi sau đó bước nhanh ra ngoài.

"Mẹ nó! Tờ giấy tung tích đồ nhi yêu thích của tiên vương bị đốt rồi, mau ngăn cậu ta lại, cạy miệng cậu ta ra!" Không biết là ai kêu lên.

Rất nhanh đã có mười mấy tu sĩ chặn đường của Diệp Thiên.

"Lên!"

Lam Linh Nhi hô một tiếng, mấy tên thủ hạ cô ấy mang theo lập tức xông lên.

Bịch bịch vài tiếng, mấy tên thủ hạ này trực tiếp bị đánh bay.

"Bố! Mau đến giúp bọn con!" Lam Linh Nhi vội kêu lên.

"Mẹ nó!" Lam Ngọc cắn răng, vận tiên pháp, đánh văng hai vị chân tiên đang ngăn anh ấy ra, nhảy lên rồi bay về chỗ bên kia của Diệp Thiên..

Đúng vào lúc này thì rầm một tiếng, một món pháp bảo tiên phẩm đâm về phía Lam Ngọc khiến Lam Ngọc rơi rầm xuống đất vì bị đánh bất ngờ.

"Bố!"

Lam Linh Nhi chạy đến đỡ Lam Ngọc dậy.

Giây tiếp theo, một thanh thần binh tiên phẩm đặt ở trên cổ Lam Ngọc.

Hiển nhiên là gia chủ nhà họ Trần.

Hắn ta hô: "Không muốn các chủ mấy người chết thì lập tức dừng tay cho tôi."

Vừa dứt lời, tiếng đánh nhau lập tức dừng lại.

"Trần Kim Nam, anh dám đánh chặn đường cướp hàng của tôi thì cẩn thận tôi bẩm báo lên phủ bá chủ đấy!" Lam Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.

Trần Kim Nam cười ha ha: "Anh có quan hệ với phủ bá chủ thì nhà họ Trần tôi sẽ không có quan hệ gì ư?"

"Hơn nữa, bá chủ cũng muốn lấy được tung tích đồ nhi yêu thích của tiên vương đấy. Anh đi cáo trạng đi."

Lam Ngọc lập tức nghẹn lời.

"Mau nói cho tôi biết, đồ nhi yêu thích của tiên vương ở đâu?" Lão đầy tớ của nhà họ Trần kia quát Diệp Thiên.

"Mau nói!" Một đám gia chủ vây quanh Diệp Thiên, ai cũng muốn biết tung tích đồ nhi yêu thích của tiên vương.

Diệp Thiên cười cười: "Các người có nhiều người muốn biết thế này, tôi phải nói cho ai thì mới được đây? Nếu không các người lại cắn nhau thêm một lúc, ai thắng thì tôi nói cho người đó?"

Mười mấy gia chủ lập tức hai mặt nhìn nhau, ai cũng muốn lấy được tung tích đồ nhi yêu thích của tiên vương.

Lúc này Trần Kim Nam lại nói: "Đừng bị tên nhóc này châm ngòi ly gián, cạy miệng cậu ta rồi chúng ta cùng đi tìm đồ nhi yêu thích của tiên vương, bới ra đạo thống trên người đồ nhi yêu thích của tiên vương, mười mấy thế gia của chúng ta sẽ cùng chia sẻ."

"Tôi đồng ý!"

"Tôi cũng đồng ý!"

Mười mấy gia chủ đều tỏ vẻ đồng ý.

"Ha ha!"

Lúc này cái người trẻ tuổi cầm quạt xếp họ Vương kia cười đầy thoải mái, đi đến trước mặt Diệp Thiên, ra vẻ nói: "Muốn khơi mào mâu thuẫn giữa bọn tôi thì cậu còn non lắm."

"Mau nói ra tung tích đồ nhi yêu thích của tiên vương, bằng không bọn này sẽ giết chết cậu!"

Diệp Thiên lập tức cười ha ha: "Vốn dĩ muốn nhìn mấy người cắn nhau, tôi chỉ giết một bên thắng kia, thế mà các người lại không cắn nhau, thế thì tôi đành buộc mấy người lại một chỗ rồi giết vậy."

"Ha ha! Chỉ bằng anh mà cũng muốn giết..."

Chưa đợi mọi người nói hết lời, Diệp Thiên đã đạp một bước đi ra ngoài.

Rầm!

Một luồng lực khủng bố quất vào họ rồi lan truyền ra ngoài, trong lúc đó đã đánh vỡ gần trăm cơ thể vây quanh hắn, tất cả chỉ còn lại thần hồn.

"Mẹ của tôi ơi!"

Cơ thể Trần Kim Nam đột nhiên run lên, thần binh đăng đặt trên cổ Lam Ngọc cũng rời khỏi tay mà rơi xuống đất. Trong mắt đều là vẻ hoảng sợ muốn chết.

"Mẹ kiếp!"

Lam Ngọc cũng không nhịn được mà phát ra câu nói tục, suýt nữa thì lòi cả tròng mắt ra.

Nhưng ở đây có tầm năm mươi đến sáu mươi vị chân tiên, còn có mười mấy vị gia chủ, toàn là đỉnh phong chân tiên đạt chuẩn, thế mà cũng bị vỡ nát cơ thể vì một chiêu của hăn.

Tu vi của hắn cũng quá khủng bố rồi!

"Trời ơi, thấp nhất cũng là bán bộ tiên vương. Mau rút lui!" Có thần hồn của gia chủ bị đánh tan xác sợ hãi kêu lên một tiếng rồi nhanh chân chạy mất.

"Thú Kim Lân mắt xanh, cho mi lấp bụng đấy." Diệp Thiên nhàn nhạt nói.

"Tuân lệnh tôn thượng!"

Người tớ vâng lời, Thú Kim Lân mắt xanh lập tức biến to, một cái miệng rộng dữ tợn hút toàn bộ thần hồn đang chạy khắp nơi vào miệng. Sau đó thì nhai vụn ra.

"Ôi mẹ ơi! Thật là đáng sợ!"

Không dám chờ lâu dù chỉ là một giây, Trần Kim Nam nhanh chân bỏ chạy.

Ngón tay Diệp Thiên vẽ ra, một tấm lụa bắn nhanh ra ngoài rồi buộc trên người Trần Kim Nam, nghiền nát cả cơ thể và thần hồn của hắn.

Tròng mắt kinh ngạc đầy đất!

Bố con Lam Ngọc và tất cả tu sĩ trong Thanh Long Các đều hóa thành pho tượng, trong mắt toát ra toàn vẻ kinh hãi.

"Đây không phải là tiên vương chứ!"

Trong lòng họ chấn động không thôi.

Nếu là tiên vương thì cũng quá trẻ tuổi rồi!

"Đi."

Không đợi hai cha con Lam Ngọc lấy lại được tinh thần, Diệp Thiên đã bay lên lưng của Kim Lâm Bích Nhãn, Dương Đỉnh Thiên cũng ngồi lên, Đóa Đóa và Bảo Bảo thì ngồi trên Thú Lân bay thổi lửa.

"Bên này."

Diệp Thiên rất quen thuộc với Thanh Long Tinh, biết thành Phong Nguyệt ở đâu nên bèn giơ tay chỉ phương hướng, hai yêu thú lập tức bay đi.

Lúc này, Lam Ngọc mới lấy lại được tinh thần, hét lên: "Quay lại! Mau quay lại! Nhà họ Tiêu là tiên vương thế gia, không đi được!"

Nhưng thấy bọn Diệp Thiên đã đi xa, ông ta lập tức gọi một vật cưỡi đến.

"Linh, bố đi khuyên bọn họ, hiện giờ nhà họ Tiêu là một nhà giàu có vinh quang hiển hách, bọn họ đi đòi người chính là muốn tìm chết. Còn con cứ ở nhà thu dọn tàn cục đi."

Nói xong, ông ta lên ngay con vật cưỡi.

"Con đi với bố."

Lam Linh Nhi trực tiếp ngồi vào đằng sau.

Lam Ngọc cũng không rảnh lo khuyên cô ta, trực tiếp hét lớn một tiếng "Giá", đuổi theo Diệp Thiên.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement