Chàng rể trường sinh - Đinh Dũng (full)

Advertisement

“Không phải chúng tôi tới tham gia buổi bán đấu giá”, Đinh Dũng lắc đầu nhìn hai tên bảo vệ. “Cho nên không có giấy mời”.  

             “Không phải tham gia bán đấu giá, không phải hai người đến mua biệt thự đấy chứ? Có thể nghĩ ra nốt kịch bản rồi mới nói không? Đúng thật là!”, một tên bảo vệ nhìn Đinh Dũng rồi hắng giọng. Hắn ta giơ tay đẩy về phía ngực Đinh Dũng. “Không có giấy mời thì cút”.  

             “Tôi nói là mua một căn ở đây sao?”, Đinh Dũng tức tối, lùi sau nửa bước né tránh cú đẩy của tên bảo vệ. “Tôi muốn đến đây xem khu biệt thự của các cậu, có lẽ ở đây có người phụ trách nhỉ?”  

             “Cái gì, tôi không nghe nhầm chứ?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, tên bảo vệ lập tức bật cười, nhìn Đinh Dũng như tên nhà quê chưa từng ra thế giới bên ngoài.  

             “Muốn mua biệt thự ở đây sao. Cậu không tự đái lấy một bãi rồi soi xem mình có xứng không?”, một tên bảo vệ bật cười ha hả chỉ vào mặt Đinh Dũng mà mắng chửi. “Nhà quê, mau cút cho ông đây, nếu không đừng có trách các ông đây vô tình”.  

             “Hai người các anh đúng là không có mắt”, Nguỵ Tiêu Tĩnh không ngờ nổi đến cả bảo vệ trên Thanh Thành Sơn mà cũng dám hống hách như vậy. Cô tức giận, cứ thế nghiến răng ken két, không còn giữ bộ dạng nhu mì như trước mặt bố mình nữa. Cô chỉ vào hai tên bảo vệ châm chọc: “Từ bao giờ mà hai tên bảo vệ như các anh lại dám đụng chân đụng tay với khách hàng thế hả. Đây là cách tiếp khách của trang viên Thanh Long sao?”  

             “Cô! Hừ, muốn vào trong xem biệt thự của Thanh Thành Sơn phải không?”, tên bảo vệ và đồng nghiệp còn lại của hắn nhìn nhau, sau đó mới nói với Nguỵ Tiêu Tĩnh. “Hay là cô ở với anh em chúng tôi một đêm, chúng tôi sẽ lén đưa cô vào trong kia, cho cô được thoả con mắt, thế nào?”  

             “Loại lưu manh, đến nâng giày cho tôi anh cũng không xứng”, Nguỵ Tiêu Tĩnh cau mày lên giọng.  

             Đinh Dũng thấy Nguỵ Tiêu Tĩnh thế thì không khỏi tán thưởng, anh giơ ngón tay ra vẻ hài lòng. “Là anh nhìn nhầm em rồi. Hoá ra em lại dũng cảm đến vậy”.  

             Cách thể hiện lúc này của Nguỵ Tiêu Tĩnh khác hoàn toàn so với khi ở trước mặt Nguỵ Kiến Quốc. Trước mặt Nguỵ Kiến Quốc, cô bé trông nhu mì ngoan ngoãn y như khuê tú con nhà quyền quý, còn hiện giờ thì căn bản không khác gì con hổ con ngỗ ngược khó thuần phục.  

             “Thầy ơi, bọn họ mắng thầy như vậy mà thầy không tức sao? Em phục thầy luôn đấy”, Nguỵ Tiêu Tĩnh không thể kiềm chế nổi, nói thẳng với Đinh Dũng.  

             “Phải giữ tâm thế bình tĩnh, đặc biệt là em với chứng mất máu và khí huyết chảy ngược, nếu em có thể làm được việc núi Thái Sơn đổ sập xuống mà không hề biến sắc thì khí huyết có chảy ngược dòng cũng có là gì đâu?”  

             Thấy Đinh Dũng nói vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh nửa hiểu nửa không.  

             Đinh Dũng không phải không tức giận mà vì hai tên bảo vệ này căn bản không thể khiến anh phải bận tâm. Lúc này sau khi nói xong, anh mới nhìn sang hai tên rồi nói: “Trước đó tôi đã từng tham gia bán đấu giá ở đây, có lẽ hai người biết Thiết Vô Cực chứ? Gọi ông ta ra đây là được”.  

             “Chủ tịch Thiết? Cậu quen với chủ tịch Thiết? Tôi không nghe nhầm chứ?”, tên bảo vệ kia bật cười, nhìn Đinh Dũng như thể nhìn một kẻ ngốc. “Cậu còn quen với chủ tịch Thiết? Cái ngữ nghèo mạt kiếp như cậu, sao không nói luôn là cậu quen với lãnh đạo thành phố đi?”  

             Nghe vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh đang định nói mình quen với lãnh đạo thành phố nhưng đúng lúc này trong lòng cô đột nhiên văng vẳng lời Đinh Dũng nói nên lời nói đến miệng rồi lại đành nuốt vào trong. Cô cố gắng kiềm chế cơn giận, quan sát xem Đinh Dũng giải quyết việc này thế nào.  

             “Cậu không tin?”, Đinh Dũng nhướng mày.  

             Hai tên bảo vệ này cũng cứng đầu đấy. Anh đã nói ra cái tên Thiết Vô Cực rồi mà còn bày ra bộ dạng không sợ. Lẽ nào bảo vệ của trang viên Thanh Long đều tự kiêu ngạo mạn như vậy?  

             “Không rảnh mà phí lời với cậu, đúng là thần kinh”, tên bảo vệ kia cười nhạt nhẽo, hắn giơ tay ra đẩy về phía ngực Đinh Dũng.  

             Thấy tên bảo vệ lại ra tay lần nữa, Đinh Dũng mới cau mày. Vừa rồi anh đã cho hai tên này cơ hội rồi nhưng bọn họ lại ngu dốt đến mức không biết trân trọng. Có điều nghĩ tới việc mình đến đây để mua nhà, không phải đến đánh nhau, nên Đinh Dũng mới cố kiềm chế bản thân không ra tay, lùi về sau nửa bước và tiếp tục né tránh.  

             “Hừ, loại nghèo rớt mùng tơi, mày lại còn định tránh nữa à?”, tên bảo vệ hai lần không đẩy trúng Đinh Dũng nên tức tối ra mặt. Hắn ta rút ra cây dùi cui ở hông, nện về phía đầu Đinh Dũng.  

             “Chết đi”, tên bảo vệ còn lại cười gian giảo.  

             “A! Thầy ơi cẩn thận”, Nguỵ Tiêu Tĩnh không ngờ hai tên này lại dám ra tay. Cô hét lên thất thanh, định nói xuất thân của mình.  

             Nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Đinh Dũng đã giơ tay ra. Chỉ thấy Đinh Dũng túm lấy cây gậy cảnh sát vừa vung xuống, cây gậy nằm gọn trong lòng bàn tay anh, không thể nào nhích lên thêm nửa phân nào nữa. Còn Đinh Dũng thì nheo mắt, lạnh lùng nói: “Quá tam ba bận, tôi đã cho hai người cơ hội rồi”.  

             “Bản thân không biết trân trọng thì đừng trách tôi máu lạnh”, dứt lời, Đinh Dũng nhìn cả hai tên với ánh mắt sắc lạnh.  

             Đột nhiên cả hai tên bảo vệ đều giật mình, ánh mắt của cả hai tên như thể trông thấy núi thây biển máu, đến không khí xung quanh cũng lạnh hơn vài phần.  

             Bịch! Một tay Đinh Dũng nắm chặt cây dùi cui, giơ chân đạp thật mạnh vào bụng tên bảo vệ kia khiến hắn bay thẳng ra ngoài.  

             Sau đó anh lại nhìn tên còn lại, khi ánh mắt hai người gặp nhau, tên này lắp bắp nói không thành lời, vội xin: “Đại ca, đại ca là chúng tôi…”  

             “Muộn rồi”, Đinh Dũng hắng giọng, ngay sau đó là sự hoạt động của cây dùi cui.  

             “Bịch” một tiếng, cây dùi cui nện mạnh vào mặt tên này khiến hắn ăn đòn đau đớn, cứ thế quay ba trăm sáu mươi độ rồi mới ngã dụi ra đất, miệng ói cả máu tươi và vài cái răng lổn nhổn trong bãi máu.  

             “Thật dã man”, Nguỵ Tiêu Tĩnh nuốt nước bọt, không khỏi nhìn Đinh Dũng lâu hơn một chút.  

             Đinh Dũng lúc này không hề giống với hình ảnh một thầy giáo nhã nhặn hiền lành mà giống với sát thần bước ra từ núi thây biển máu, đặc biệt là ánh mắt của anh đủ khiến Nguỵ Tiêu Tĩnh không khỏi rùng mình.  

             “Mày, mày dám ra tay ở trang viên Thanh Long?”, tên bảo vệ bị đạp bay ra ngoài thấy cảnh này thì vừa lùi về sau vừa cố nhẫn nhịn hổn hển nói. “Mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi”.  

             “Có việc gì thế?”, lúc này lại có hai tên bảo vệ đi tuần qua đây, thấy Đinh Dũng đánh hai tên bảo vệ kia thì tái mét mặt, vội vàng hét vào trong bộ đàm. “Xảy ra chuyện rồi, ở cửa trang viên có người gây chuyện”.  

             “Dừng tay”, một tên rút dùi cui ra vừa chỉ vào Đinh Dũng vừa nhanh chóng chạy tới.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement