Chàng rể trường sinh - Đinh Dũng (full)

Advertisement

Trương Khởi Thuỷ giơ tay vung dao, con dao sắc lẹm đâm về phía ngực Trương Bồi Sơn.  

             Thấy con dao sắp đâm trúng ngực mình, Trương Bồi Sơn tái mét mặt, hắn vô thức ngẩng đầu lên. Đúng lúc này, một cánh tay với sức lực vững vàng nắm lấy tay hắn, tay còn lại hất luôn con dao trên tay Trương Khởi Thuỷ đi.  

             Phập!  

             Con dao găm đâm trúng bức tường cách đó không xa.  

             “Không được cử động”, thấy con dao găm trong tay Trương Khởi Thuỷ bị đoạt đi, mấy người mà Trương Bồi Sơn dẫn tới lập tức xông lên.  

             “Được lắm! Ông lại muốn giết tôi à?”, Trương Bồi Sơn nheo mắt, tung một đạp trúng bụng Trương Khởi Thuỷ rồi hằn học nói. “Ông xong rồi. Nghe đây, lôi ông ta về trông coi cho kỹ, không được để ông ta chạy thoát”.  

             “Vâng”, mấy tên đàn em vậy thì mặt nghiêm túc hơn. Chúng cảm thấy như mình đang gặp phải kẻ địch lớn.  

             Giây phút Trương Bồi Sơn bị Trương Khởi Thuỷ tóm được, nếu như Trương Bồi Sơn thật sự gặp phải chuyện gì thì mấy người bọn họ chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt của Trương Thiệu Thích.  

             Cũng may Đinh Dũng ra tay cứu giúp khiến Trương Bồi Sơn thoát khỏi vòng kìm kẹp của Trương Khởi Thuỷ.  

             “Anh Đinh, đa tạ anh”, Trương Bồi Sơn mặt mày hết sức phức tạp. Hắn nhìn Đinh Dũng rồi hít vào một hơi thật sâu, mặt mày nghiêm túc. “Từ nay về sau, anh chính là đại ca của tôi. Nếu không phải vừa rồi có anh ra tay cứu giúp thì e rằng tôi đã không còn thấy mặt trời nữa rồi”.  

             Đinh Dũng nhìn Trương Bồi Sơn hồi lâu mới gật đầu.  

             Thấy Đinh Dũng gật đầu, Trương Bồi Sơn cảm kích vô cùng. Hắn vội lên tiếng: “Anh Đinh, anh yên tâm, chỉ cần có Trương Bồi Sơn tôi còn ở đây thì ở thành phố Kim Châu này không ai dám đụng vào anh”.  

             “Chào Trương thiếu gia”, đúng lúc này Viên Thiếu Hạo đi tới, hắn ta chắp tay nhìn Trương Bồi Sơn với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.  

             Có điều lúc này Đinh Dũng lại thấy kỳ lạ. Tên này không phải là em họ của Viên Thiếu Khang sao? Sao tự dưng lại cung kính với Trương Bồi Sơn như thế. Nếu như Viên Thiếu Khang mà biết thì e rằng hắn chẳng thể sống yên.  

             “Cậu là?”, Trương Bồi Sơn sững người, nhưng nghĩ tới việc Viên Thiếu Hạo đi cùng Đinh Dũng nên hắn mới trả lời hết sức lịch sự.  

             “Tôi là Viên Thiếu Hạo”, Viên Thiếu Hạo vội xưng danh.  

             Sau khi biết tên hắn, Trương Bồi Sơn lại tỏ vẻ tò mò. Hắn ta nhìn ngay sang Đinh Dũng, còn Đinh Dũng thì lại thấy có phần kỳ lạ, nên lên tiếng: “Cậu ta là em họ Viên Thiếu Khang”.  

             “Cái gì, là người nhà họ Viên?”, Trương Bồi Sơn biến sắc. Hắn bật cười lạnh lùng nhìn Viên Thiếu Hạo chằm chằm: “Cậu có biết nhà họ Viên các cậu là đối thủ với nhà họ Trương chúng tôi không? Thế mà cậu còn dám đến đây. Đúng là ngông cuồng”.  

             “Đừng cho rằng dựa được vào Hội Hắc Mã của nhà họ Viên thì tôi không dám đụng đến cậu”, Trương Bồi Sơn lôi cổ Viên Thiếu Hạo, gằn lên: “Đây là địa bàn của Trương Bồi Sơn tôi”.  

             “Anh, anh Đinh, anh mau cứu Thiếu Hạo đi”, thấy Viên Thiếu Hạo bị Trương Bồi Sơn tóm lại, Trần Đa Đa sợ hãi cuống cả lên.  

             Đinh Dũng hơi cau mày, nhưng anh còn chưa lên tiếng thì Viên Thiếu Hạo đã chủ động nói: “Trương thiếu gia, tôi không liên quan gì đến Hội Hắc Mã cả. Tôi cũng không liên quan đến Viên Thiếu Khang. Nếu anh muốn giết tôi thì cũng chỉ vì tôi họ Viên, vậy thì tôi không còn gì để nói”.  

             “Hừ, nếu không phải nể mặt anh Đinh thì giờ tôi cắt cái lưỡi chó của cậu”, Trương Bồi Sơn cũng nhận ra tên này không liên quan gì tới Viên Thiếu Khang.  

             Viên Thiếu Hạo vội gật đầu, lần này hắn định bụng muốn lật đổ anh họ mình. Chỉ dựa vào sức một mình mình thì không đủ, ngày thường hắn cũng không thể tiếp xúc được tới những người có đẳng cấp như Trương Bồi Sơn. Hiện giờ khó khăn lắm mới gặp mặt được, hắn đương nhiên phải cố gắng tranh thủ cơ hội làm quen rồi.  

             Thực ra hắn cũng cược rằng kể cả có bị đánh một trận, hắn cũng phải ra mặt làm quen. Có điều Viên Thiếu Hạo lại không ngờ rằng, thể diện của Đinh Dũng lại lớn đến vậy. Trương Bồi Sơn đối diện với người của nhà họ Viên như hắn mà lại có thể tha cho hắn.  

             Đúng lúc này, quản lý Trần đã đếm xong số lượng quần áo thì chỉ về phía không xa: “Bọn họ, bọn họ chạy rồi”.  

             Đinh Dũng quay đầu nhìn, hoá ra là người phụ nữ trung tuổi với tên Vương Hồng Hồng và ông chồng giàu có của bà ta cùng nhau bỏ chạy. Trương Bồi Sơn thấy thế thì hỏi Đinh Dũng: “Anh Đinh, xử lý bọn họ thế nào?”  

             “Vừa rồi bà ta nói nếu tôi không mua được quần áo ở đây thì bà ta sẽ ăn phân”, Đinh Dũng chỉ thản nhiên nói một câu chứ không để ý thêm nữa.  

             Còn Trương Bồi Sơn đương nhiên lĩnh hội ý tứ đó, lập tức nói với tên đàn em: “Mấy người chúng mày đi lôi hai người kia về cho tao. Đi tìm bãi phân chó. Bọn họ ăn không hết thì không được đi”.  

             “Vâng”, nghe thiếu gia ra lệnh, hai tên đàn em cũng tái mét mặt nhưng chúng vẫn gật đầu tuân lệnh, đuổi theo hai người phía Vương Hồng Hồng.  

             Không lâu sau đó, quản lý Trần mới xếp đầy đủ nào thùng nào hộp chất đầy quần áo, lên tiếng với giọng ngọt xớt: “Thưa cậu, quần áo đã kiểm đếm xong, cậu vui lòng để lại địa chỉ, lát nữa tôi sẽ cho người chuyển quần áo tới nơi.”  

             “Ừm, tiểu Tuyết, em cho ông ta địa chỉ đi”, Đinh Dũng gật đầu nói.  

             Thấy mọi việc đã được xử lý xong xuôi, Đinh Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm. Cô và Trần Đa Đa vui vẻ ghi lại địa chỉ ký túc xá cho quản lý Trần: “Anh, em cảm ơn anh”.  

             “Cảm ơn gì chứ. Đi thôi”, Đinh Dũng nghe thế thì xoa đầu cô tươi cười. “Anh đưa em về. Lần tới được nghỉ thì tới nhà anh tìm anh. Bệnh của em vẫn còn cần điều trị nữa”.  

             Ra khỏi trung tâm thương mại, Đinh Dũng lái chiếc siêu xe đưa Đinh Tuyết về trường.  

             Trương Bồi Sơn thấy thế thì thẫn thờ. Hắn ta còn nhớ lần trước khi gặp Đinh Dũng, anh vẫn còn đi chiếc xe đạp cà tàng.   

             “Đinh Dũng mới đúng là lão đại thực thụ”, Trương Bồi Sơn thầm nhủ. Càng ngày hắn càng nhìn không thấu Đinh Dũng.  

             Trương Bồi Sơn đi theo xe Đinh Dũng tới đại học Kim Châu. Hắn bảo lái xe dừng lại, định đợi Đinh Dũng ở cổng trường.  

             Lúc này, Đinh Dũng đã cùng Đinh Tuyết về đến trường. Anh biết Đinh Tuyết sống tiết kiệm nên chuyển phần tiền còn lại không mấy nhiều nhặn trong thẻ sang cho cô bé.  

             “Anh, anh chuyển nhiều tiền thế cho em làm gì?”, khi Đinh Tuyết nhận được số tiền về tài khoản, cô không khỏi ngạc nhiên, vội kéo tay Đinh Dũng hỏi. “Anh, anh lấy ở đâu ra mà nhiều tiền như vậy. Anh không làm gì phạm pháp chứ?”  

             “Em nói gì thế? Số tiền này là chị dâu đưa cho anh. Nhà họ Hàn có nhiều tiền thế nào, không phải em không biết”, Đinh Dũng cười ha ha, lấy lý do số tiền này là của Hàn Phương Nhiên. Thực ra mấy năm nay, Đinh Dũng không hề lấy một đồng từ nhà họ Hàn. Bình thường chi phí sinh hoạt hàng ngày, Lâm Hồng Ngạn cũng hết sức dè dặt.  

             “Cô ta ở trong đó”, đột nhiên bên ngoài ký túc xá chợt vang lên tiếng hét.  

             Ngay sau đó, một người bạn cùng phòng của Đinh Tuyết dựa vào tường ngã phịch ra đất.  

             Cả đám người xông vào ký túc, không ít người sợ hãi hét thất thanh. Ngải Mễ và một người đàn ông mặt rỗ đi vào. Ngải Mễ một tay che mặt, một tay ấm ức chỉ vào Đinh Dũng, nói: “Bố nuôi, chính hắn đánh con”.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement