Đinh Dũng gật đầu nói: “Giấy Tuyên này đúng là có dày hơn giấy Tuyên bình thường”.
“Ý của cháu là, bút tích thật của thầy Vương, là ở bên dưới?”, Vương Bồi Thành nói ngay vào trọng điểm. Giấy Tuyên ở trong tay Đinh Dũng có thể là do hai tờ giấy dính lại vào nhau, tạo thành hai tầng. Tờ bên trên là có người viết lung tung, còn bên dưới thì là bút tích của Vương Hi Chi.
“Vâng”, Đinh Dũng khẽ gật đầu.
“Sao có thể?!”.
“Đúng đó. Theo lý mà nói, người xưa không thể nào có kỹ thuật cao siêu thế này được”.
“Cho dù bên dưới có là tranh chữ thật. Nhưng sao cậu biết được đó là bút tích của thầy Vương?”.
Mọi người xôn xao bàn tán.
Đúng vậy, chuyện này không thể nào tưởng tượng được. Ai mà ngờ rằng người xưa lại có kỹ thuật cao siêu như thế, dính hai tờ giấy Tuyên lại với nhau. Điều này khiến người nhìn không nhận ra chút dấu vết nào.
Hơn nữa, bây giờ có một vấn đề, đó là cho dù bên dưới có tranh chữ thật, thì làm sao Đinh Dũng khẳng định chắc chắn rằng đó là tranh chữ của Vương Hi Chi như thế? Dù sao vẫn cách một lớp giấy cơ mà.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Đinh Dũng chỉ cười mà không giải thích.
“Tôi tách lớp giấy đầu tiên ra cho mọi người xem trước nhé. Sau khi tách ra, mọi người sẽ biết ngay, bên dưới có phải bút tích của thầy Vương hay không".
“Cháu định tách thế nào?”, lúc này Vương Bồi Thành nói. Ông chỉ sợ Đinh Dũng không biết cách tách, bất cẩn làm hỏng mất bảo vật quý giá.
“Ông Vương yên tâm. Cháu tự có cách của mình”, Đinh Dũng trả lời chắc chắn. Cách tách loại giấy bột này đối với Đinh Dũng chỉ là chuyện nhỏ.
“Vậy được”, dù sao cũng là đồ của Đinh Dũng, Vương Bồi Thành cũng không có quyền yêu cầu nhiều hơn.
Vương Bồi Thành vốn tưởng Đinh Dũng sẽ dùng cách đặc biệt gì, ai ngờ Đinh Dũng bưng một chậu nước tới, thấy Đinh Dũng định nhúng bức tranh vào chậu nước, Vương Bồi Thành vội nói: “Cháu này, tranh chữ quý mà gặp nước thì sẽ biến dạng. Cháu cứ thế ngâm vào nước, thì không được đâu…”.
Đinh Dũng tự tin cười đáp: “Ông Vương yên tâm, người để lại bức tranh chữ này, mực ông ấy dùng chắc chắn không phải mực thường”.
“Ngay cả tranh dùng mực gì cháu cũng biết?”, Vương Bồi Thành nghi ngờ hỏi. Đinh Dũng này kỳ lạ thật. Đầu tiên là khẳng định bên dưới là bút tích của Vương Hi Chi, sau đó lại bảo biết tranh chữ dùng mực gì. Có bốc phét cũng không ai bốc phét kiểu ấy.
Đinh Dũng cười bí hiểm, thật ra anh không chỉ biết loại mực mà bức tranh chữ bên dưới sử dụng là loại nào, thậm chí anh còn biết bức tranh chữ đó nội dung là Hoàng Đình Kinh.
Thấy Đinh Dũng chuẩn bị mang tranh ngâm vào nước, người đứng xem mỗi người mang một suy nghĩ.
Nhưng trong đó, kẻ thấp thỏm nhất đương nhiên là Tôn Đại Phúc. Dù sao ông ta cũng đã đánh cược với Đinh Dũng năm triệu. Hơn nữa bức tranh này cũng là do ông ta tặng Đinh Dũng. Nếu là bảo vật thật thì Tôn Đại Phúc muốn nhảy lầu tự tử luôn.
Ba phút sau, Đinh Dũng lấy bức tranh cổ từ trong chậu nước ra. Sau đó điều kỳ diệu xuất hiện. Vừa nãy rõ ràng là một bức tranh cổ liền một khối, bây giờ lại xuất hiện thêm một kẽ hở mà mắt thường cũng nhìn thấy được!
Đinh Dũng vuốt góc bức tranh cổ, men theo mép kẽ hở, từ từ tách lớp giấy bột ra.
Mọi người đều nín thở, nhìn Đinh Dũng chằm chằm không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ mất điều gì.
“Rẹt”.
Cuối cùng, lớp giấy bột bên ngoài đã hoàn toàn bị tách ra, lộ ra lớp giấy Tuyên bên dưới.
Vương Bồi Thành chạy đến đầu tiên, khi nhìn thấy từng hàng chữ rồng bay phượng múa, Vương Bồi Thành quên cả thở, mặt đỏ bừng lên.
Những người khác cũng vây quanh, cho dù là người không hiểu gì về thư pháp thì lúc này cũng bị nét chữ sinh động chinh phục. Cho dù là cách biệt ngàn năm, phong cách độc đáo chỉ có Thánh thư pháp Vương Hi Chi vẫn không hề bị phai mờ mà còn vô cùng tuyệt diệu!
Lúc này, những người nhìn thấy tranh chữ ai cũng vô cùng choáng ngợp, chỉ mấy dòng chữ ngắn ngủi của Vương Hi Chi cũng đủ để lại ấn tượng khó phai trong lòng người xem!
“Đời này không còn gì hối tiếc. Không còn gì hối tiếc!”, Vương Bồi Thành xúc động, đôi mắt đỏ au. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng khi mình còn sống lại có thể một lần nữa nhìn thấy bảo vật như vậy. Đối với mỗi một người yêu thư pháp, Thánh thư pháp Vương Hi Chi là tượng đài phải ngưỡng mộ muôn đời!
“Tôi ra giá mười triệu! Người anh em, cậu có thể bán bức thư pháp của thầy Vương cho tôi không?”, một người to béo, mặt mày phúc hậu từ trong đám người đứng ra, xúc động hỏi.
“Hừ! Mới có mười triệu! Ông đang sỉ nhục thầy Vương à? Chàng trai, tôi là Chu Khang, tổng giám đốc tập đoàn Thiên Đỉnh, tôi sẵn sàng bỏ ra hai mươi triệu, cậu có đồng ý không?”, lại thêm một người đàn ông trung niên mặc com lê, tay đeo đồng hồ Vacheron Constantin đứng ra nói.
Nghe thấy người đàn ông trung niên nọ đứng ra xưng tên tuổi, đám đông lại một lần nữa xôn xao. Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Đỉnh là nhà đầu tư bất động sản lừng lẫy Kim Châu, tài sản lên tới bạc tỉ.
“Tôi ra giá hai mươi lăm triệu. Chu Khang, đừng tranh với tôi!”.
Lại thêm một đại gia lên tiếng.
Nghe thấy từng con số với đơn vị là chục triệu, mắt Tôn Đại Phúc đỏ ngầu. Nếu như không có Đinh Dũng, bút tích của Vương Hi Chi bây giờ đã là của ông ta!
Có thể nói, Đinh Dũng khiến ông ta mất trắng mấy chục triệu! Tôn Đại Phúc cảm thấy trái tim mình đang nhỏ máu.
Người qua đường đứng xem vốn chỉ định đến hóng hớt, nhưng bây giờ bút tích của Vương Hi Chi lộ ra, tất cả đều mất bình tĩnh. Hơn thế, bây giờ không khí đang có xu hướng biến thành một phiên đấu giá. Mấy đại gia hàng đầu sắp ganh đua nhau rồi, thậm chí đã có người hét giá tới bốn mươi triệu!
Với tình hình lúc này, Đinh Dũng đã dự liệu rồi. Vì thế vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh.
“Người anh em, rốt cuộc cậu có bán không thì cũng phải nói một câu chứ”, sau một hồi tranh nhau khô cả cổ, mấy người quay lại, phát hiện Đinh Dũng vẫn rất bình tĩnh, không có động tích gì. Bọn họ chợt cảm thấy sốt ruột.
“Đồ này là của bố tôi. Có bán hay không là bố tôi quyết định”, Đinh Dũng nhìn sang Hàn Thành Sơn bên cạnh rồi nói.
“Bố?”, Hàn Thành Sơn sững sờ chỉ vào mình. Rõ ràng ông ta không ngờ được Đinh Dũng lại đưa tranh cho mình. Phải biết rằng, đây không phải là một tờ giấy bình thường, mà là bút tích của Vương Hi Chi đáng giá mấy chục triệu. Não con rể của mình bị có vấn đề à?
“Đinh Dũng, con… con cho bố thật ư?”, vẻ mặt Hàn Thành Sơn không thể tin nổi hỏi.
Đinh Dũng gật đầu, mỉm cười: “Bố, con không lừa bố. Lúc con và Phương Nhiên lấy nhau. Con cũng chưa tặng sính lễ gì đàng hoàng. Bây giờ con tặng bút tích của Vương Hi Chi cho bố, coi như là sính lễ con cưới Phương Nhiên”.
Tất cả đều xôn xao, đám đông như bùng nổ.
Lấy bút tích của Vương Hi Chi đáng giá mấy chục triệu làm sính lễ?!
Ông con rể đại gia nào thế? Lúc này, mấy ông bố có con gái chưa lấy chồng đều muốn hỏi xem Đinh Dũng có thiếu vợ không.
“Con rể ngoan. Cảm ơn, cảm ơn con…”, Hàn Thành Sơn xúc động không biết nói gì nữa. Bắt đầu từ hôm nay, người nhà họ Hàn ai dám nói xấu Đinh Dũng thì ông ta sẽ là người đầu tiên phản đối!
“Bố, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo”, Đinh Dũng cười tươi. Đồ mấy chục triệu, đối với Đinh Dũng cũng chẳng khác gì thứ mấy trăm. Chỉ cần ông vui thì anh cũng chẳng tiếc.
“Anh Hàn, tôi ra giá năm mươi triệu…”.
“Không bán!”, Hàn Thành Sơn kiên định nói. Đây là bút tích của Vương Hi Chi đó, có thể giữ lại làm bảo vật gia truyền. Người khác trả giá bao nhiêu ông cũng không bán.
“Ha, ha, Thành Sơn, thứ này đúng là không thể bán. Nếu như cậu bán, Tông Khôn sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà họ Hàn đấy”.
“Ông Vương nói phải”, Hàn Thành Sơn cười đáp.
“Thành Sơn, cậu có chàng rể ngoan đấy”, Vương Bồi Thành nhìn Đinh Dũng cảm thán nói.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |