Chiến thần bất bại – Tiêu Chính Văn (Truyện full tác giả Hắc Long)

Advertisement

Sức nặng của ngân thuẫn khiễn mọi người phải hít một hơi lạnh.

Diệp Thủ Tâm xem xét kỹ một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó bỗng buột miệng hô: “Ngân văn trọng thuẫn! Đây là Ngân văn trọng thuẫn!”

"Ngân văn trọng thuẫn hả?" lần đầu tiên Đường Thiên nghe thấy cái tên này.

Mạc Lôi bừng tỉnh, gục gặc cái đầu: “Nếu là Ngân văn trọng thuẫn thì cũng có khả năng.”

Diệp Thủ Tâm nhìn thấy Đường Thiên thộn ra với vẻ mặt không hiểu nổi bèn giải thích: “Ngân văn trọng thuẫn là một kiện hồn bảo khá nổi danh. Khoảng sáu ngàn năm trước, lúc đó có một đoàn thánh giả gọi là Thánh thuẫn, họ hiểu nhất là luyện chế và sử dụng loại hồn bảo dạng thuẫn. Ngân văn trọng thuẫn là hồn bảo trứ danh nhất của họ cũng là hệ thống trang bị của đoàn. Bề ngoài như chiếc lá, tinh xảo vô song, mặt thuẫn lớn nhưng không dày, rất nặng nề. Ngân văn trong thuẫn nổi danh thiên hạ là vật mà các thuẫn thánh giả mơ ước. Ta chỉ nghe nói nhưng chưa từng thấy, không ngờ bây giờ được tận mắt, bảo tồn hơn sáu ngàn năm mà vẫn hoàn hảo như mới. Quả nhiên lợi hại.”

“Thì ra là thế!” Đường Thiên vô cùng vui vẻ. Hiển nhiên nghe Diệp Thủ Tâm kể như thế thì Ngân văn trọng thuẫn là vật có lai lịch, rất bất phàm.

Nhưng Đường Thiên không quên vấn đề quan trọng hơn, hắn hỏi: “Nói về thánh điện đi, tốp thánh giả sắp tới thực lực thế nào?”

“Thánh điện, là cơ cấu mạnh nhất Quang Minh võ hội. Tất cả bọn họ đều là Thánh giả, địa vị cao cả. Không ai có thể ra lệnh cho bọn họ, kể cả trưởng lão Quang Minh. Khi cần thánh điện trợ giúp họ phải thỉnh cầu tới Thánh điện.”

Tận đáy lòng Mạc Lôi than thở một tiếng. Vào thánh điện đã từng là lý tưởng của gã. Không ngờ sẽ có một ngày gã trở thành đối tượng để Thánh điện tiêu diệt.

“Thánh giả thánh điện lợi hại như thế nào?” Đường Thiên hiếu kỳ hỏi.

Mạc Lôi nhìn Đường Thiên như nhìn thằng ngu vậy, đứa khốn khiếp này sao hỏi cái câu ấu trĩ thế nhưng gã vẫn trả lời theo phận sự: “Thánh giả thánh điện cũng phân chia thành Hoàng kim, bạch ngân, thanh đồng. Lần này là mười lăm vị thánh giả thanh đồng được phái tới đây.”

Đường Thiên trợn mắt, nhăn trán, vẻ mặt khó chịu: “Thánh giả thanh đồng hả? Hừ, khinh thường bọn ta như vậy hả?”

Khuôn măt Mạc Lôi và Diệp Thủ Tâm dại ra nhìn về phía Đường Thiên.

Đứa khốn khiếp này không phải là đầu bị chập đấy chứ…

“Thánh giả thanh đồng từ Thánh điện lợi hại hơn nhiều thánh giả tự do thông thường!” Mạc Lôi liếc nhìn đám Mông Tháp.

Thanh âm hai người nói tuy nhỏ nhưng nhĩ lực thánh giả tất nhiên không tầm thường. Đám Mông Tháp đều nghe thấy hết, rất nhiều người ngừng hoạt động.

Mông Tháp đi tới: “Pháp thuật lợi hại thế nào?”

Mạc Lôi nghe thấy giọng không bằng lòng của Mông Tháp nhưng gã không cử động gì mà chỉ trầm giọng nói: “Thánh giả thanh đồng của Thánh điện có tiêu chuẩn là hồn trị tối thiểu ba trăm điểm, hồn thuật công kích không được thấp hơn một trăm hai mươi điểm hồn trị. Thánh giả không đạt tiêu chuẩn này chỉ được coi là thánh giả thực tập. Một khi trở thành thánh giả thanh đồng, ít nhất được phân cho một kiện hồn bảo có hồn trị đạt một trăm điểm. Thực tế thì từ phi là người mới vào thánh điện nếu không hồn trị hồn bảo đều từ một trăm năm mươi điểm trở lên.”

Mông Tháp không nói gì.

Tiêu chuẩn như thế đúng là giết chết cả đám rồi. Trong những thánh giả ở đây không có vị nào hồn trị vượt ba trăm điểm, Hồn bảo có hồn trị hơn một trăm sáu mươi điểm. Ơ này, thời tiết tốt nhỉ!

“Rất lợi hại đấy!” Đường Thiên chống cằm đăm chiêu suy nghĩ.

Đúng là rất lợi hại, Hồn trị của tn chỉ mới đột phá một trăm điểm nhưng mà có thêm Dịch kiếm và Phệ Hồn diễm cũng có lực để liều mạng.

Thế nhưng, những người khác thì quá sức rồi.

Ánh mắt Đường Thiên nhìn lướt Phệ Hồn diễm trên tay mọi người. Hắn ngẩng lên hỏi Mông Tháp: “Phệ Hồn diễm có hồn trị bao nhiêu?”

Mông Tháp phẫn nộ: “Tám mươi điểm hồn trị, bí bảo dùng hết rồi.”

Đường Thiên nhìn các thánh giả đứng kia: “Các ngươi cũng dùng hết rồi?”

“Đúng vậy!” “Đã hết rồi!” “Không còn nổi một kiện!”

Cả đám ồn lên, bọn họ đều là thánh giả tự do, rất nghèo khổ, bí bảo trong người cũng chẳng có mấy món.

Đường Thiên không nói thêm gì, lấy ra tất cả bí bảo bản thân có, ném cho bọn họ: “Dùng hết đi.”

Một ngọn núi nhỏ chồng đống trước mặt mọi người.

Há, mọi người kiềm không được đều nhất tề hút một hơi khí lạnh. Ngọn núi bí bảo cao hơn năm trượng, quang mang các loại bất định làm cho người ta đỏ mắt hỗn loạn.

Thế này … thế này là bao nhiêu kiện đây…

Cặp mắt đám Mông Tháp sáng rực, cả Diệp Thủ Tâm luôn luôn lạnh lùng cũng phải há miệng, khuôn mặt tỏ ra không tin nổi mà nhìn ngọn núi bí bảo phía trước.

“Không biết có đủ hay không, sớm biết thế thì mang đi nhiều chút.” Giọng Đường Thiên ảo não. Những bí bảo này đều là chiến lợi phẩm của Đường Thiên, đã cho Thủ Cân, Tỳ Bà không ít nhưng hắn vẫn giữ không ít.

Đám Mông Tháp đều bị câu nói của tên nhà giàu mới nổi chấn nhiếp. Bọn họ đột nhiên hiểu, đã vớ được chĩnh gạo to.

Diệp Thủ Tâm và Mông Tháp đưa mắt nhìn nhau.

Ngọn núi bí bảo nhỏ ít nhất cũng phải hơn một vạn kiện. Người này thế nào mà đút trong tui tới vạn kiện bí bảo…

Toàn bộ binh đoàn Kiếm Quang gom góp lại mới có hai ngàn kiện bí báo để tạo nên một cứ điểm bí bảo. Bây giờ thấy Đường Thiên một lần ra tay là một ngọn núi bí bảo, cảnh tượng gây cảm giác cực kỳ phấn kích, làm cho cả binh đoàn Kiếm Quang câm nín.

Đại Hùng tinh giàu có tới mức này sao?

Rốt cuộc ai mới là nhà giàu đây…

Binh đoàn Quang Minh võ hội vậy mà so tiền cũng không bằng người… Đứa khốn khiếp này chắc hẳn là người đứng đầu Thủy Bình tọa giả mạo mất…

Lại nữa, “Sớm biết vậy mang nhiều hơn chút” câu nói này vốn bình thường nhưng ở tại núi bí bảo kinh nhân thì thực quá khí phách rồi đấy.

“Nhanh lên đi, tiết kiệm thời gian!” Đường Thiên giục giã.

Đám Mông Tháp hoan hô rồi nhào về núi bí bảo.

Cái núi bí bảo này có thể để cho mỗi người ít nhất là năm trăm kiện bí bảo, tuy rằng cao nhất cũng chỉ là cấp bạch ngân nhưng cũng rất bổ dưỡng với Phệ Hồn diễm.

Phệ Hồn diễm của mỗi người đều tăng lên kịch liệt.

Diệp Thủ Tâm thấy kinh hồn táng đởm, y bỗng cảm thấy những thánh giả thanh đồng ở thánh điện mà gặp phải đám ô hợp này mà chỉ hơi chút sơ ý sẽ chịu phiền toái lớn.

Không ai chú ý là trong thời gian này, Đường Thiên lại biến mất.

Phệ Hồn diễm mạnh mẽ vô cùng nhưng kể cả như thế thì năm trăm kiện bí bảo cũng tốn mất một canh giờ. Trên mặt mỗi người là niềm vui rạo rực. Phệ Hồn diễm của họ giờ đây đã đạt được một trăm sáu mươi điểm hồn trị, người thấp lắm cũng phải hơn một trăm mười điểm.

Mông Tháp thu Phệ Hồn diễm của bản thân lại, thốt lên đầy cảm khái: “Cuộc đời có một lần thoải mái dễ chị như thế thì chết cũng không đáng tiếc a!”

Lão dùng rất nhiều bí bảo, phải tới ngàn kiện.

“Cái Phệ Hồn diễm này thực là kỳ lạ, vậy mà không phải chịu hạn chế của hồn trị hồn vực!” Khuôn mặt tv tỏ ra mừng rõ.

Điển Cốc mở mắt, giải thích: “Bởi vì Phệ Hồn diễm không hình thể, âm dương sinh hồn hỏa, hồn hỏa đã có chút đặc thù sinh mệnh đơn giản. Mà sau khi thôn phệ bí bảo, hồn hỏa không ngừng tiến hóa, tới một trình độ nào đó, thể sinh mệnh đặc thù lại càng rõ ràng, nó sẽ có linh trí. Phệ Hồn diễm của mỗi người đều khác nhau.”

Mọi người tỏ ra bừng tỉnh.

Mông Tháp cười ha hả: “Từ nay trở đi, súng đã thành pháo!”

Không ít người ở binh đoàn Kiếm Quang hâm mộ nhìn đám Mông Tháp, hồn bảo có hồn trị từ một trăm điểm trở lên có giá rất cao, là một con số cực lớn, chớ kể hồn bảo nổi danh thực dụng như Phệ Hồn diễm, không chịu hạn chế hồn trị. Nếu bán nó đi thì cái giá phải trên trời.

Diệp Thủ Tâm nghĩ ngợi càng lung, y nhanh chóng ý thức được rằng chỉ cần có đủ bí bảo thì có thể cường hóa biên độ lớn Phệ Hồn diễm. Như đám Mông Tháp thì sức chiến đấu bây giờ đột nhiên tăng mạnh về bản chất.

Nhưng đúng lúc này, Đường Thiên lại xuất hiện trở lại. Hắn đang khiêng một cái túi lớn.

“Đến đây xem có thế sử dụng cái gì đi!”

Bốn phía thoáng cái yên lặng, đến cái châm rơi đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

Vẻ mặt mọi người cứng đờ, phản chiếu sắc thái quang mang hoa lệ sáng chói khác nhau. Hơi thở mỗi người dường như hít thở không nổi.

Trời ơi!

Không ít người ôm đầu, túm chặt tóc của mình. Khuôn mặt kinh sợ như nhìn phải quái vật.

Không có tiếng kéo bễ mà chỉ thấy hơi thở gián đoạn như sắp tắt thở.

Khuôn mặt một thánh giả đột nhiên đỏ bừng bừng, đỏ như quả hồng chín nục, khuôn mặt kinh sợ mồm lẩm bẩm: “Ta bị trúng tà rồi sao? Ảo giác như thế cũng hiện. Nhiều hồn bảo quá, tâm ma là thế sao… đáng sợ thật…”

Bên cạnh người này là một vị thánh giả run rẩy toàn thân, vừa run lẩy bẩy vừa giữ ngực: “Là là là vì sao mà tim ta đập nhanh thế… Ta ta ta không chịu nổi nữa, ai tới tát cho ta một cái…”

Mông Tháp cũng run rẩy bàn tay, lão lẩm bẩm run run giọng: “Bình tĩnh, bình tĩnh. Ta như người chưa trải đời, trò hề thế nào tất lộ, không phải một đống hồn bảo thôi, cả đời chưa nhìn thấy hồn bảo sao, con mẹ nó ta không phải đã chết lên thiên đường rồi…”

Mạc Lôi cũng muốn điên rồi.

Gã ngơ ngác nhìn đống hồn bảo muôn màu muôn vẻ, lắp bắp không chút biểu cảm: “Thu diệp thương... Thiên không luân... Kia kiện có chút như Thiên Nga hắc kính... Tam giác xa tinh phiêu... Hậu phát chi thanh... Cái này hình dạng rất kỳ quái, dường như có chút ấn tượng..."

Gã nói mỗi một cái tên thì thân hình Diệp Thủ Tâm đứng cạnh giật một cái.

Thần tình Diệp Thủ Tâm dại ra nhìn hồn bảo rơi đầy đất, đại não trống rỗng, trong đầu y chỉ lặp lại có mỗi một câu, đây không phải là thật đây không phải là thật đây không phải là thật…

Mạc Lôi nói từng cái tên, có cái Diệp Thủ Tâm biết có cái không biết, dần dần Diệp Thủ Tâm đã chết lặng. Cảm giác như ở bảo tàng chỗ cấp cao nhất nghe người có kinh nghiệm giảng giải, giới thiệu những đồ giá trị liên thành…

Oa, thật là lợi hại!

A, dù sao không phải ta…

Khoan đã!

Diệp Thủ Tâm giật mình một cái, đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Từng kiện bảo vật, quang mang hoa lệ, ba động không giống nhau. Nếu như sức chiến đấu biểu thị qua con số thì con số của đám thánh giả Mông Tháp sẽ lên điên cuồng, đỏ cả mắt.

Bỗng nhiên trước mắt Diệp Thủ Tâm hiện lên tràng diện những thánh giả này toàn thân giáp trụ bằng những bảo vật này, lớp lớp chất chồng.

Trong đầu y chỉ còn một ý nghĩ, hóa ra cái kia lời nói khoa trương cũng có khả năng thành hiện thực.

Trang bị tới tận răng!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement