Chiến thần ngày trở lại – Trần Thái Nhật (Truyện full tác giả: Mộc Khả)

Advertisement

Chương 184: Tôi không thích người khác đứng trên cao nhìn xuống

Cả người Thường Khoan chấn động.

“Sếp Vương, anh vừa nói gì cơ? Hay tín hiệu điện thoại của tôi có vấn đề nhỉ?”

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại đã tức đến mức run rẩy.

“Tên khốn kiếp! Mối làm ăn lớn của công ty bị cậu phá hỏng rồi! Tín hiệu có vấn đề á… tôi thấy đầu óc cậu có vấn đề thì có! Cút!”

Tút!

Cùng với tiếng “cút” vô cùng giận dữ, sếp của Sùng Tín phía bên kia cúp luôn điện thoại.

Để lại Thường Khoan vẻ mặt đờ đẫn và hai bố con Vân Hoa, Vân Dương Dương cũng đờ đẫn không kém.

Thường Khoan bỗng cảm thấy thế giới này rất không chân thực.

Sự trọng dụng đâu rồi?

Chẳng phải ông ta nói cố gắng làm việc, sau năm năm sẽ lên chức phó giám đốc sao?

Giờ lại có ý gì thế này?

Cái gì mà việc làm ăn lớn bị mình phá hỏng?

Hắn không nhịn được nuốt nước bọt, vẻ mặt đông cứng quay đầu lại, chậm rãi nói với Vân Dương Dương.

“Vợ ơi… vừa rồi anh có nói gì sai không?”

Vân Dương Dương sửng sốt.

Vãi, sao câu này nghe quen tai thế?

Cô ta ngẫm lại.

Vân Hoa đang ngồi bên cạnh, hình như vừa rồi cũng hỏi câu y hệt.

Vân Dương Dương muốn an ủi chồng mình, nhưng cảm thấy vốn từ của mình thật sự nghèo nàn, cô ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng…

“Chồng ơi… chắc là giám đốc của anh cũng bị người bên cạnh rót trà, làm đổ vào người đấy”.

Ánh mắt Thường Khoan lóe lên, vẻ mặt sững sờ.

Một lúc sau, hắn đột nhiên gầm lên với Vân Dương Dương.

“Điên à? Cô có đầu óc không thế? Lại còn đổ trà nữa? Tôi bị đuổi việc rồi! Không ngờ tôi lại bị sếp đuổi việc, thế mà cô còn nghĩ ra lý do ngu dốt như thế nữa, cô có bị đần độn không vậy?”

Thường Khoan đã nổi trận lôi đình.

Vân Dương Dương biến thành cái thùng trút giận của hắn.

Thị trường việc làm của Yến Kinh vốn dĩ đã cạnh tranh khốc liệt.

Là một người từ nơi khác đến, Thường Khoan đã phải phấn đấu bao nhiêu năm, mới vào được một doanh nghiệp lớn dù năm mơ cũng muốn này.

Hắn không biết đã phải nịnh hót cấp trên bao nhiêu, còn phải hối lộ cho bên nhân sự, mới có được cơ hội thăng chức.

Còn trẻ mà đã trở thành một quản lý trung cấp, đang lúc đắc ý nhất.

Kết quả, mới mồng hai Tết đã nhận được thông báo.

Hắn bị đuổi việc.

Dựa vào đâu chứ?

Bây giờ, Thường Khoan chẳng khác gì ăn phải thuốc súng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Vân Dương Dương lại càng bực mình hơn.

Tôi có lòng tốt an ủi anh, lại còn bị anh mắng.

“Thường Khoan! Anh bị thần kinh à? Anh bị đuổi việc là vấn đề của anh, dựa vào đâu mà mắng tôi? Ai mà biết được anh đã làm chuyện ngu dốt gì, đắc tội với ai ở công ty chứ?”

“Cô cút cho tôi! Tất cả là tại đồ xui xẻo như cô! Công ty có biết bao cô gái muốn dính lấy tôi đây này, tôi muốn ly hôn từ lâu rồi! Nhìn cái mặt bự phấn của cô là tôi đã thấy buồn nôn!”

Vân Dương Dương sững sờ.

Vân Hoa ở bên cạnh, nhìn cậu con rể mà ông ta từng lấy làm tự hào, mắt chữ A mồm chữ O.

“Thằng khốn kiếp này, cậu nói lung tung cái gì đấy? Con gái tôi thích cậu là phúc đức của cậu đấy!”

Thường Khoan cười khẩy.

“Phúc đức? Nếu không vì ông quen biết với chủ nhiệm bộ phận của tôi, thì ông tưởng tôi sẽ để mắt đến cô ta sao? Ông nằm mơ giữa ban ngày đi! Bây giờ tôi đã thất nghiệp, tất cả là do các người hại!”

Hắn đã đánh mất lý trí.

Chắc tên Thường Khoan này bình thường được người ta tâng bốc cao quá, một khi gặp chuyện gì sốc nặng thì liền suy sụp ngay.

Miệng hắn lầm bầm chửi rủa, sắc mặt đỏ bừng, lấy điện thoại gọi đi không ngừng.

"Tôi không tin, tôi làm trong ngành này nhiều năm như vậy cơ mà, cùng lắm thì tìm chỗ khác".

Tút tút...

"A lô, anh Trương, chẳng phải lần trước công ty anh bảo thiếu quản lý sao? Đúng lúc tôi vừa nghỉ việc, anh xem... Sao cơ? Cấm trong ngành luôn? A lô? A lô!"

Tút, điện thoại bị ngắt.

Vẻ mặt Thường Khoan sững sờ, tỏ vẻ không tin, lại gọi một cuộc nữa.

"Giám đốc Lý, tôi là Tiểu Thường đây, lần trước bên săn đầu người giới thiệu cho tôi công ty của các anh... Sao cơ? Sao anh lại nói danh tiếng của tôi đã thối nát rồi? A lô? A lô?"

Tút, điện thoại lại bị ngắt.

Cơ thể Thường Khoan không đứng vững được liền lảo đảo, suýt nữa thì ngất xỉu, đặt mông ngồi xuống sofa.

"Trời ơi! Rốt cuộc tôi đã làm sai gì chứ?"

Đúng lúc này, có người gọi điện thoại cho Thường Khoan.

Hắn cúi xuống nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên tia hy vọng, bấm nghe ngay lập tức.

"A lô? A lô! Chủ nhiệm Lý... Đúng vậy, tôi bị oan mà! Sao công ty lại có quyết định như vậy chứ? Uẩn khúc? Uẩn khúc gì cơ?"

Hình như đầu bên kia điện thoại là cấp trên của Thường Khoan.

Đối phương nói rất lâu, sắc mặt Thường Khoan cũng càng lúc càng khó coi, nghe đến đoạn sau, thỉnh thoảng hắn lại nhìn về phía Trần Thái Nhật.

Trần Thái Nhật tỏ vẻ chuyện này không liên quan gì đến tôi, cầm hoa quả ở trên bàn lên, không chút khách sáo, chậm rãi thưởng thức.

Vẻ mặt Thường Khoan có vẻ hoài nghi sâu sắc, ngắt điện thoại.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật.

Vân Dương Dương bị người đàn ông lật mặt nhanh hơn lật sách này làm cho tức phát khóc, Vân Hoa ở bên cạnh an ủi con gái, mắng Thường Khoan.

"Cái đồ thấy lợi quên ơn, nếu Dương Dương bị cậu làm cho tức giận mà có mệnh hệ gì, thì cậu không xong với tôi đâu! Mau dỗ con bé đi!"

Thường Khoan coi như không nghe thấy, bàn chân bỗng chậm rãi di chuyển, bước tới trước mặt Trần Thái Nhật với vẻ mặt phức tạp.

Trần Thái Nhật ngồi trên sofa, cầm ly trà của mình, thấy Thường Khoan bước tới, anh ngẩng đầu lên, từ tốn nói.

"Con người tôi không thích người khác đứng từ trên cao nhìn xuống để nói chuyện với mình".

Phịch!

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Thường Khoan chẳng nói chẳng rằng, quỳ luôn xuống.

"Anh Trần, xin anh hãy cho tôi một con đường sống!"

Dứt lời, nửa thân trên của hắn cúi về phía trước.

Cốp.



Một tiếng động nặng nề vang lên.

Cái dập đầu này rất mạnh, phá vỡ cục diện, cũng phá vỡ tình cảm.

Vân Dương Dương nhìn thấy chồng mình đột nhiên làm vậy, liền ngây cả người, cũng dừng khóc, hỏi vẻ thăm dò.

"Anh Khoan, anh làm gì vậy? Tại sao anh lại quỳ trước tên họ Trần này chứ?"

Thường Khoan quay phắt lại.

"Câm miệng! Cô ăn nói kiểu gì đấy? Có biết lịch sự là gì không? Phải gọi là anh Trần!"

Vân Hoa và Vân Dương Dương nhìn nhau, suy nghĩ đầu tiên chính là Thường Khoan bị điên rồi.

Thấy con rể hạ mình như vậy, Vân Hoa không thể nào nhịn được, ông ta bước tới kéo cánh tay Thường Khoan.

"Cậu bị điên đấy à? Cậu quỳ trước thằng nhãi nghèo rớt mùng tơi này, thì người bề trên nhà họ Vân như tôi biết để mặt mũi vào đâu? Đầu xuân năm mới, đừng làm chuyện ngu ngốc".

Thường Khoan hất cánh tay của bố vợ ra, run rẩy nói.

"Ông thì biết cái gì? Tôi phải quỳ trước anh Trần, tôi muốn thế! Tôi vui lòng! Chỉ cần anh Trần có thể bảo công ty hủy lệnh cấm đối với tôi thì chuyện gì tôi cũng làm".

Vân Hoa kinh ngạc: "Cậu nói lung tung gì đấy? Công ty cậu ban lệnh cấm thì liên quan gì đến thằng nhãi này?"

Cả người Thường Khoan run rẩy, giọng nói sợ hãi.

"Ông đừng hại tôi nữa! Ông có biết rằng, đắc tội anh Trần thì chút sản nghiệp ở Yến Kinh của ông cũng bốc hơi nốt không?"

 



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement