Chiến thần ngày trở lại – Trần Thái Nhật (Truyện full tác giả: Mộc Khả)

Advertisement

Chương 236: Trói chặt chưa?

Sáng hôm sau, Hàn Tâm Nhụy nắm tay Trần Thái Nhật quyến luyến không rời, vẻ mặt đầy tủi thân.

"Anh, bạn thân của em nói là ở ngoại ô một mình quá nhàm chán, cô ấy nhất quyết đòi em đi cùng cô ấy. Em thực sự không muốn đi".

Trần Thái Nhật âu yếm véo mặt Hàn Tâm Nhụy.

"Không sao cả, thời gian này anh vẫn sẽ ở Yến Kinh, khi nào rảnh sẽ đến thăm em".

"Có thật không?"

"Ừ".

Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Hàn Tâm Nhụy sảng khoái hẳn, lúc này sức hấp dẫn của người phụ nữ nhỏ bé như tràn đầy, cô ấy nhẹ nhàng bước tới và hôn lên môi Trần Thái Nhật một cái.

"Vậy thì anh nhớ phải đến thăm em đó".

Nói xong, cô ấy xoay người, bước lên xe.

Nhìn Hàn Tâm Nhụy rời đi, tâm trạng của Trần Thái Nhật cũng trở nên rất tốt.

Có một người yêu anh, xóa tan mọi lo âu, mệt mỏi của anh.

Genko bước đến gần anh, hơi cau mày.

"Chủ nhân, Tiêu Kình trả lời tinh nhắn rồi".

"Cậu ta nói gì?"

"Cậu ta yêu cầu chủ nhân đến gặp cậu ta một mình, còn nói anh không được phép dẫn theo bất kỳ tùy tùng hay người nào khác".

Trần Thái Nhật nhướng mày.

“Nghe lời này sao cứ như định lôi tôi ra chỗ không người rồi trùm túi đen lên vậy?”

Genko nhếch khoé môi.

"Tiêu Kình này thật lỗ mãng, hay là mình cứ để thư của chị Mai ở nhà họ Tiêu, mặc kệ cậu ta đi".

Trần Thái Nhật bật cười, lắc đầu.

"Chị Mai chỉ có đứa em trai này thôi. Nếu không tận tay đưa thư cho Tiêu Kình, chị Mai sẽ buồn lắm. Được rồi, tôi đi một mình, cô về khách sạn đợi tôi".

Genko vẫn còn hơi lo lắng.

"Chủ nhân, tôi đi cùng anh nhé, nhỡ đâu Tiêu Kình không có ý tốt..."

Trần Thái Nhật xoa mái tóc của người đẹp Đông Đảo.

"Đang nghĩ gì vậy chứ, cậu ta có ý đồ xấu? Cô đã gặp người nào chê mình sống lâu chưa?"

...

Một kẻ bất khả chiến bại, nơi đầm rồng hang hổ đối với anh mà nói cũng chỉ là một danh lam thắng cảnh.

Trần Thái Nhật lấy địa chỉ của Tiêu Kình, ung dung đến đó một mình.

Phía Bắc Yến Kinh.

Vị trí ở đây hơi xa khu vực trung tâm của thành phố, các khu thương mại và dân cư vẫn chưa được mở rộng hoàn toàn với quy mô lớn, so với thành phố nhộn nhịp thì nơi đây lại mang nét quyến rũ của một thành phố nhỏ.

Trong một công viên hẻo lánh, Trần Thái Nhật cảm thấy có chút khác thường ngay từ khi bước vào.

"Bác ơi, không phải công viên này miễn phí sao? Sao lại phải đặt cọc rồi mới được vào?"

Gương mặt người bảo vệ lộ rõ vẻ bất lực, mái tóc đã lưa thưa.

"Cậu chủ Tiêu đã ra lệnh, để tránh công viên bị phá hoại, hôm nay bất kể ai vào công viên đều phải đặt cọc trước".

Trần Thái Nhật hết sức ngạc nhiên, bật cười.

Tiêu Kình này khá thú vị đấy.

Vừa vào đã chuẩn bị đấu với mình rồi sao?

Không ngờ đường đường là một cậu chủ của gia tộc hoa mẫu đơn giàu có, lại liều lĩnh như vậy?

Không muốn tiếp tục gây khó dễ, Trần Thái Nhật lấy mười nghìn tệ trong túi đưa cho bác bảo vệ.

"Cháu đưa dư ra nhé".

"Được rồi, mời cậu vào".

Bước vào khu vườn, hơi thở của mùa xuân toả ra khắp nơi.

Mặc dù nhiệt độ ở Yến Kinh không cao lắm, nhưng màu xanh ngọc bích giữa những thân cây khô gầy tựa như tia lửa, khí thế hung hăng, không thể ngăn cản.

Trần Thái Nhật ung dung bước đi trong công viên, trên đường không có ai.

Địa điểm Tiêu Kình hẹn là ở một cái đình nghỉ chân.

Tuy nhiên, Trần Thái Nhật có một linh cảm mạnh mẽ rằng chưa đến nơi chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Quả nhiên.

Khi đi được một phần ba con đường, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ bóng cây bên cạnh.

Dáng người cậu ta mảnh khảnh, khí thế hùng hổ, những đường nét trên khuôn mặt khá phổ biến, nhưng sát khí toàn thân lại không hề tầm thường. Cậu ta mặc một bộ quần áo bình thường, nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt uy hiếp.

Cao thủ hạng bảy.

Trần Thái Nhật vẫn rất bình tĩnh.

"Có chuyện gì vậy?"

"Tôi là Vương Phi, người hầu của nhà họ Tiêu. Cậu chủ đã ra lệnh, mời anh tự trói mình lại rồi đi gặp mặt cậu chủ".

Khi nghe thấy lời này, trong mắt Trần Thái Nhật chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, khí thế không khỏi bộc phát một phần.

Vẻ mặt Vương Phi đột nhiên trở nên vô cùng kinh hãi, sau đó cậu ta lùi lại mấy bước, lập tức ra thế thủ.

"Khí thế này... mạnh đến mức nào chứ?"

Trần Thái Nhật kiêu ngạo chắp hai tay sau lưng.

"Thằng nhóc Tiêu Kình thối tha này, lại còn muốn ra uy với tôi đây, muốn trói tôi sao? Được thôi..”

Nói xong liền móc ngón tay với Vương Phi.

"Trói đi, chỉ cần sợi dây đủ chắc, tôi đảm bảo không phản kháng".

Một giọt nước chợt lăn dài trên trán Vương Phi, không biết tại sao, nhưng bản năng của một võ giả cao cấp đã mách bảo rằng người trước mặt không thể chọc vào.

Khi Trần Thái Nhật nói lời này, Vương Phi đã suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định làm theo lệnh của cậu chủ.

Cậu ta lấy ra một sợi dây thừng dày bằng ngón tay cái từ sau lưng.

"Đắc tội rồi".

Dứt lời, cậu ta cắn răng bất chấp bước về phía trước, trói chặt thân trên của Trần Thái Nhật.

Sợi dây này được làm bằng sợi thô ngâm trong dầu mè, đây chính là sợi dây dày dùng để kéo buồm trên thuyền buồm, nó dai đến nỗi ngay cả một con voi cũng không thể làm đứt dây.

Vương Phi lùi lại, ngẩng đầu nhìn Trần Thái Nhật.

"Anh Trần... xong rồi".

Giọng của Trần Thái Nhật rất bình tĩnh.

"Xong rồi? Cậu có chắc cậu trói đủ chặt chưa?"

Vương Phi dùng tay kéo sợi dây.

"Sợi dây này thường được dùng để trói con hổ được nuôi trong nhà họ Tiêu đó, đủ chắc rồi".

Trần Thái Nhật khẽ khịt mũi, bả vai hơi dùng lực.

Bịch bịch bịch.



Một loạt âm thanh đứt dây vang lên!

Hai mắt Vương Phi lập tức trố ra, nhìn sợi dây rơi xuống đất.

Trần Thái Nhật rõ ràng không dùng lực mấy mà chỉ giơ cánh tay lên một cách thản nhiên.

Sợi dây dày và dai bằng ngón tay cái bị đứt từ trên xuống dưới, biến thành những mảnh vụn.

"Chuyện này... chuyện này..."

"Đừng nói linh tinh nữa, chẳng phải Tiêu Kình bảo trói xong rồi đi sao? Đổi cái khác mạnh hơn đi!"

Vương Phi bất ngờ nuốt nước bọt.

Người ở trước mặt cậu ta là một cường giả thực sự.

Nhưng không thể làm trái lệnh của cậu chủ được.

Cậu ta do dự, suy nghĩ vài giây, mắt chợt sáng lên.

Sau đó chạy sang một bên và kéo qua một sợi dây xích bằng thép không gỉ rộng bảy tám xăng-ti-mét!

"Đắc tội rồi!"

Gương mặt Vương Phi tràn đầy vẻ khó tin, lại tiếp tục hành động.

Trần Thái Nhật chỉ lặng lẽ đứng đó, vô cảm, mặc cậu ta trói dây xích quanh người.

Cót két.

Sau cùng, Vương Phi siết chặt sợi xích một cách quyết liệt, làm cho nó thẳng ra, tạo ra tiếng kim loại cọ xát, vặn phần cuối thành một nút thắt.

Lúc này, Vương Phi rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dây xích thép bảy tám xăng-ti-mét!

Sau khi buộc một vòng tròn lớn, cơ thể của anh bị treo những năm trăm cân!

Dù có dùng máy kéo kéo về phía trước cũng không bao giờ bị đứt.

Trần Thái Nhật khẽ quay người, bởi vì sợi xích bị siết chặt nên phát ra tiếng cạch cạch chói tai.

"Trói chặt chưa?"

Vương Phi chấn động, vẻ mặt vốn vô cảm lúc này lại trở nên lo lắng.

"... Chặt rồi, chúng ta..."

"Tôi cho cậu một gợi ý".

Trần Thái Nhật nghiêng đầu sang một bên.

"Tốt hơn hết là cậu nên đè vật kia lên người tôi, bằng không, tôi e là chả khác trước là bao".

Vương Phi nhìn theo hướng anh chỉ, sững sờ.

Cái mà Trần Thái Nhật đang vừa nói là một cây cột kim loại trong công viên được dùng để đỡ một cái cây quá khổ!

Trần Thái Nhật rõ ràng không dùng lực mấy mà chỉ giơ cánh tay lên một cách thản nhiên.

Sợi dây dày và dai bằng ngón tay cái bị đứt từ trên xuống dưới, biến thành những mảnh vụn.

"Chuyện này... chuyện này..."

"Đừng nói linh tinh nữa, chẳng phải Tiêu Kình bảo trói xong rồi đi sao? Đổi cái khác mạnh hơn đi!"

Vương Phi bất ngờ nuốt nước bọt.

Người ở trước mặt cậu ta là một cường giả thực sự.

Nhưng không thể làm trái lệnh của cậu chủ được.

Cậu ta do dự, suy nghĩ vài giây, mắt chợt sáng lên.

Sau đó chạy sang một bên và kéo qua một sợi dây xích bằng thép không gỉ rộng bảy tám xăng-ti-mét!

"Đắc tội rồi!"

Gương mặt Vương Phi tràn đầy vẻ khó tin, lại tiếp tục hành động.

Trần Thái Nhật chỉ lặng lẽ đứng đó, vô cảm, mặc cậu ta trói dây xích quanh người.

Cót két.

Sau cùng, Vương Phi siết chặt sợi xích một cách quyết liệt, làm cho nó thẳng ra, tạo ra tiếng kim loại cọ xát, vặn phần cuối thành một nút thắt.

Lúc này, Vương Phi rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dây xích thép bảy tám xăng-ti-mét!

Sau khi buộc một vòng tròn lớn, cơ thể của anh bị treo những năm trăm cân!

Dù có dùng máy kéo kéo về phía trước cũng không bao giờ bị đứt.

Trần Thái Nhật khẽ quay người, bởi vì sợi xích bị siết chặt nên phát ra tiếng cạch cạch chói tai.

"Trói chặt chưa?"

Vương Phi chấn động, vẻ mặt vốn vô cảm lúc này lại trở nên lo lắng.

"... Chặt rồi, chúng ta..."

"Tôi cho cậu một gợi ý".

Trần Thái Nhật nghiêng đầu sang một bên.

"Tốt hơn hết là cậu nên đè vật kia lên người tôi, bằng không, tôi e là chả khác trước là bao".

Vương Phi nhìn theo hướng anh chỉ, sững sờ.

Cái mà Trần Thái Nhật đang vừa nói là một cây cột kim loại trong công viên được dùng để đỡ một cái cây quá khổ!

Nó được làm bằng gang, rộng một mét và dài hơn sáu mét, có vẻ nặng ít nhất một hai tấn.

Vương Phi quay đầu, nghiến răng nghiến lợi.

"Không cần đâu, chúng ta đi đi đã".

Trần Thái Nhật khẽ khịt mũi.

Đột nhiên, có một âm thanh kim loại cọ xát chói tái vang lên, sau đó...

Leng keng leng keng!



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement